Cuối cùng Tống Tịnh Nguyên cũng không trả lời tin nhắn kia.
Bảo cô trả lời thế nào? Nếu trả lời là có, vạn nhất Trần Nghiên hỏi tới, cô nên giải thích như thế nào?
Giải thích mình là vì hắn mới ngốc nghếch đi đăng ký sao?
Loại chuyện mất mặt này tự mình biết là đủ rồi.
Cuộc sống của cô giống như trở về quỹ đạo, dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi cho việc học và thi đấu, mỗi ngày ở trường, quán trà sữa và ở nhà, cô ngày càng ít ra khỏi lớp hơn, lớp Hai cũng đã được sắp xếp giáo viên dạy Hóa mới, bọn họ không cần học cùng Lớp Chín nữa, tự nhiên sẽ không gặp lại Trần Nghiên. Mà Trần Nghiên không nhận được hồi âm của cô, cũng không hỏi thêm bất kỳ câu nào.
Bất quá đây mới là chuyện bình thường, người như Trần Nghiên, ngay cả bạn gái tức giận cũng không muốn tốn tâm tư dỗ dành, làm sao sẽ để ý đến một người không quan trọng không trả lời tin nhắn của hắn.
Cả hai dường như trở lại trạng thái xa lạ trước kia một lần nữa.
Tống Tịnh Nguyên cũng rất nhanh chóng thích ứng với trạng thái này, dù sao cô cũng đã như vậy từ rất lâu rồi.
Vào ngày thứ sáu cuối cùng của tháng 9, cô nghênh đón vòng loại cuộc thi tiếng Anh. Địa điểm tổ chức là trường cũ của Tống Tịnh Nguyên, trường trung học Khi Nguyên số 1 (Nhất Trung). Cùng tham gia với cô ngoại trừ nữ lớp trưởng Lớp Một Khoa học tự nhiên, còn có Lộ Từ. Giáo viên tiếng Anh đưa ba người bọn họ đến trường Nhất Trung, dọc đường vẫn dặn dò: "Lát nữa làm bài nghe nhất định phải chú ý một chút, nhìn rõ yêu cầu của câu hỏi rồi mới làm."
Một hồi chuông lanh lảnh vang lên, loa phát thanh thông báo tất cả các thí sinh nhanh chóng vào trong. Ba người họ đi về phía tòa nhà dạy học. Phòng thi của nữ lớp trưởng ở tầng ba, Tống Tịnh Nguyên và Lộ Từ thi ở tầng hai.
Trước khi chia tay, Lộ Từ gọi tên Tống Tịnh Nguyên, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ: "Tịnh Nguyên, chúc cậu thi tốt."
Tống Tịnh Nguyên lịch sự đáp lại bằng một nụ cười: "Cảm ơn, cậu cũng vậy."
Cuộc thi kéo dài trong hai giờ. Đề không khó như tưởng tượng, lúc Tống Tịnh Nguyên viết xong bài văn cuối cùng, nhìn thời gian, còn lại nửa giờ, cô nghiêm túc kiểm tra lại từ đầu một lần nữa.
Tiếng chuông lại vang lên, giám thị đi xuống thu bài, Tống Tịnh Nguyên cất bút máy vào hộp bút, đeo cặp đi ra khỏi phòng thi, vừa lúc chạm mặt Lộ Từ.
"Cậu làm bài thế nào?"
Tống Tịnh Nguyên nhẹ giọng đáp, "Cũng được."
"Không cần lo lắng." Lộ Từ cười nói, "Nhất định có thể tiến vào vòng chung kết, mình tin tưởng cậu."
"Cảm ơn."
Lộ Từ lại hỏi cô: "Đúng rồi, kết quả sơ khảo liên hoan văn nghệ của cậu đã có chưa?"
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt vài giây, khoảng thời gian này cô chuyên tâm học hành nên quên mất chuyện liên hoan văn nghệ, Tiết Linh cũng không nhắc đến chuyện này với cô.
Chắc là bị loại rồi.
Bất quá như vậy cũng tốt, vốn dĩ là do cô xúc động mới đưa ra quyết định này, không rõ có phải ông trời có lòng tốt cho cô một cơ hội để thức tỉnh hay không.
Cô đưa tay vén mái tóc bị gió thổi bay trước trán, nhẹ nhàng nói: "Không có, chắc là loại rồi."
Lộ Từ cau mày: "Sao có thể? Tôi thấy tiết mục lớp cậu rất tốt mà."
Tống Tịnh Nguyên mím môi dưới, cười hờ hững: "Không quan trọng nữa."
Ánh nắng chiều chiếu rọi khuôn viên trường, làm cho mùa thu hiu quạnh tăng thêm vài phần ấm áp, góc Đông Nam của trường có một tòa nhà dạy học màu vàng cam. Cửa sổ thủy tinh phản xạ ánh sáng chiếu tới, Tống Tịnh Nguyên vô thức nheo mắt lại. Cô dừng chân trước tòa nhà kia, nói với Lộ Từ rằng cô còn có việc phải làm, sẽ không về cùng hắn ta.
Lộ Từ gật đầu, bảo cô đi một mình nhớ chú ý an toàn.
Tống Tịnh Nguyên đi lên tầng ba, dừng lại trước cửa lớp học phía Đông của tòa nhà dạy học. Bảng lớp phía trên đầu ghi Lớp 9-8.
Cô và Trần Nghiên từng học lớp này. Hiện tại đã tan học, trong phòng học không có ai, Tống Tịnh Nguyên đẩy cửa đi vào. Tòa nhà dạy học này đã được trang hoàng lại vào hai năm trước, cũng chính là năm Tống Tịnh Nguyên tốt nghiệp, nghe nói tốn không ít tiền.
Mỗi khi bạn tốt nghiệp, ngôi trường lại bắt đầu trang hoàng, đây dường như là một định luật thần kỳ nào đó.
Hai bên hành lang tường gạch trắng mới, được các học sinh trực nhật đánh bóng, một loạt các thiết bị công nghệ cao cũng được bổ sung, những chiếc bảng đen dùng nhiều năm nay đã biến mất thay bằng bảng điện tử, quạt trần cũng bị gỡ bỏ và thay thế bằng máy điều hòa nhiệt độ. Tống Tịnh Nguyên đứng ở góc Đông Bắc của lớp học, thẫn thờ nhìn bảng tin trên tường. Bảng tin này là nét đặc trưng của các phòng học ở Nhất Trung. Lớp nào cũng có, thời điểm cách kỳ thi tốt nghiệp cấp 3 còn 100 ngày, chủ nhiệm mỗi lớp sẽ động viên học sinh viết vài câu khích lệ dán lên, bảng tin giữa các lớp khác nhau còn phải ganh đua so sánh một phen. Những tờ giấy dán trên bảng đã được thay bằng một đợt mới, nhìn từ trên xuống dưới, đơn giản đều là những lời tựa như "Hy vọng kỳ thi diễn ra thuận lợi", "Nếu không thi vào top 100 tôi sẽ ăn chay một tháng".
Con người trong lớp luôn thay đổi, nhưng nhiệt huyết tuổi trẻ thì không bao giờ đổi thay. Tống Tịnh Nguyên cong môi, ánh mắt bị một mảnh giấy dán màu trắng ở góc dưới bên phải thu hút.
Trên đó chỉ có bốn chữ to, nét chữ khoa trương không gò bó – "Thi cấp ba cố lên".
Tống Tịnh Nguyên nhìn tờ giấy này, suy nghĩ không tự chủ được bay trở về, hốc mắt không khỏi chua xót.
Lúc đó là đầu tháng Tư, thời tiết ở Khi Nguyên vừa ấm lên, lớp tổ chức cuộc họp vận động thi vào cấp ba cho các cô, sau khi trở lại lớp, chủ nhiệm yêu cầu mỗi học sinh lấy ra một tờ giấy để viết lời nhắn. Tống Tịnh Nguyên đang ngồi ở hàng thứ hai đối mặt với bục giảng, giáo viên nhờ cô giúp thu giấy ghi chú.
Hai phút trước khi tan học, Tống Tịnh Nguyên đứng dậy từ chỗ ngồi, vô thức nhìn về phía đó, phát hiện hắn đang khoanh tay ngủ sấp trên bàn. Tống Tịnh Nguyên thu giấy của những người khác, nhẹ nhàng đi về phía Trần Nghiên, nhất thời không nghĩ ra có nên đánh thức hắn hay không. Cuối cùng vẫn là nam sinh ngồi ở bàn phía sau Trần Nghiên thay cô giải vây, cậu ta vỗ vào lưng Trần Nghiên: "Anh Nghiên, dậy đi."
Trần Nghiên chống cánh tay lên bàn ngồi dậy, cúi đầu, rõ ràng là không hài lòng vì bị đánh thức, hắn không để ý đến Tống Tịnh Nguyên bên cạnh bàn, nặng nề ngả người ra sau, xương sống va vào lưng ghế phát ra âm thanh, hắn nghiêng đầu, khó chịu nói: "Chuyện gì?"
Nam sinh chỉ vào Tống Tịnh Nguyên
Trần Nghiên xoay người nhìn cô, giọng nói dịu dàng hơn lúc nãy một chút: "Làm sao vậy?"
Khuôn mặt Tống Tịnh Nguyên bất giác bắt đầu nóng lên, cô yên lặng nhéo nhéo lòng bàn tay: "Cô giáo bảo cậu nộp tờ giấy vừa viết xong lại."
Hắn cau mày: "Tờ gì?"
Tống Tịnh Nguyên nhắc lại yêu cầu cho hắn một lần, hắn khó có được kiên nhẫn tựa vào ghế nghe xong, lại nhướng mày hỏi ngược lại: "Không nộp được không?"
Tống Tịnh Nguyên nhất thời có chút khó xử, người đối diện là Trần Nghiên, cô thật sự không thể nói lời từ chối, nhiệt độ trên mặt càng ngày càng cao.
"Quên đi." Trần Nghiên tùy ý xé một tờ giấy dán, móc một cây bút máy trên bàn ra, ngón tay hắn rất đẹp, cách cúi đầu viết cũng rất đẹp. Tim Tống Tịnh Nguyên đập thình thịch.
"Được rồi." Hắn đẩy tờ giấy tới mép bàn, Tống Tịnh Nguyên cầm lên, trên đó chỉ có bốn chữ to tùy ý phô trương – "Thi cấp ba cố lên".
Tống Tịnh Nguyên tự tay dán mảnh giấy nhắn đó ở góc dưới bên trái của bảng tin, mỗi khi làm bài đến choáng váng đầu óc, cô đều sẽ len len nhìn sang, nhìn thấy những lời cổ vũ của hắn, máu trong người sôi lên một cách thần kỳ.
Hai ngày trước kỳ thi tuyển sinh cấp ba, nhà trường cho họ nghỉ, mọi thứ trong lớp đều phải dọn sạch, Tống Tịnh Nguyên ngoan cố ở lại lớp đến tối, chờ những học sinh khác rời đi, cô có tất giật mình nhìn xung quanh, nhanh chóng xé tờ giấy ghi chú của Trần Nghiên xuống, bỏ vào cặp chuồn khỏi hiện trường. Lúc chạy xuống cầu thang cô không để ý, ngã xuống cầu thang, đầu gối đập vào bậc thang xi măng, sưng tấy lên rất nhiều, đến ngày thi vào cấp 3 cũng không tiêu sưng.
Chỉ tiếc, tờ giấy kia sau khi kỳ thi kết thúc đã bị cô không cẩn thận làm mất.
Có lẽ có một số thứ, vốn chính là không thể giữ được.
*
Lễ Quốc khánh năm nay đến cùng với những cơn mưa mùa thu. Giáo viên các môn đều chăm chỉ ra bài tập, Tống Tịnh Nguyên vừa ra ngoài giao tài liệu, khi quay lại đã thấy trên bàn có thêm bảy tám bài thi.
Thẩm Chi Ý hai tay chống cằm, thịt mềm trên mặt chồng lên nhau, giọng điệu đau khổ nói: "Nếu tôi có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt, đừng bắt tôi làm hai mươi tám tờ đề trong bảy ngày."
"Nghĩ thoáng chút đi." Phan Vũ quay đầu lại, vẻ mặt có chút tê dại, "Thật ra một ngày chỉ cần làm 4 đề, cũng không nhiều lắm."
"..."
Oán giận thì oán giận, nhưng tiếng chuông tan học vừa vang lên, trong nháy mắt Thẩm Chi Ý đã khôi phục lại bộ dạng vui vẻ, vỗ bút trên bàn một cái.
"Tịnh Nguyên." Cô ấy vòng tay ôm cổ Tống Tịnh Nguyên, "Tối nay Thẩm Duệ rủ mình đi ăn thịt nướng, cậu có muốn đi cùng không?"
Nhắc đến Thẩm Duệ, cô không khỏi nghĩ đến người kia. Có lẽ bạn gái mới của hắn sẽ theo hắn đến ăn bữa tối. Nghĩ đến đó, trái tim cô tựa như bị ngâm trong nước lạnh, trướng đến khó chịu. Cô cất hết bài tập vào cặp sách, ngượng ngùng cười với Thẩm Chi Ý: "Chi Chi, thật xin lỗi, tối nay mình phải đi làm thêm."
"Được rồi. " Thẩm Chi Ý không nghĩ nhiều, nhéo mặt cô, "Vậy có thời gian nhớ tìm mình chơi nhé, bảy ngày không gặp, mình sẽ nhớ cậu."
"Mình biết rồi."
Vào ngày đầu tiên của tháng Mười, Khi Nguyên lại đổ một trận mưa nhỏ, nhiệt độ đột ngột giảm xuống năm, sáu độ, mặc dù sáng sớm bà nội thức dậy đã dặn cô mặc thêm quần áo khi ra ngoài, đợi đến khi cô đến quán trà sữa vẫn quên mất lời này, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, bị gió lạnh thổi đến run rẩy.
Thời tiết không tốt, quán trà sữa không một bóng người, Đường Hân cũng không đến, một mình cô ngồi ở quầy lễ tân làm bài tập.
Đến gần trưa, cửa quán "rầm" một tiếng bị mở ra, trên người Đường Hân dầm mưa, tóc ướt sũng dán lên cổ, áo trắng dán sát vào người, nội y bên trong như ẩn như hiện. Cô ấy thấp giọng chửi rủa, Tống Tịnh Nguyên đứng lên, đi vào trong lấy cho cô ấy một chiếc khăn lông sạch sẽ "Chị Hân, xảy ra chuyện gì sao?"
"Không sao, gặp một vài kẻ tâm thần." Sắc mặt Đường Hân rất lạnh, cầm lấy khăn lau trên tóc vài lần.
"Em ăn trưa chưa?" Đường Hân thay quần áo ướt trên người, hỏi Tống Tịnh Nguyên,
"Vẫn chưa." Tống Tịnh Nguyên lắc đầu, "Nhưng em có mang theo bánh mì."
"Bánh mì khô thì có dinh dưỡng gì? Nhìn xem em gầy thành cái dạng gì rồi?" Đường Hân cầm ô lên, "Chờ ở chỗ này, trưa nay chị mời em ăn chút gì ngon ngon."
Tống Tịnh vốn định nói không cần, nhưng Đường Hân đã cầm ô đi ra ngoài, cô không ngăn cản nữa. Bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy hơi lạnh. Cô xoa xoa chóp mũi, lật tờ giấy dưới tay lên, cửa lại mở ra, cô còn tưởng là Đường Hân mua cơm về, nhưng khi ngẩng đầu lên thì thấy trong quán có thêm vài người đàn ông tướng mạo hung ác.
Nam sinh cầm đầu có mái tóc nhuộm đỏ hơi dị, trên trán có một vết sẹo không tính là đẹp mắt, trời lạnh như vậy, trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo phông, cánh tay có một hình xăm lớn lộ ra ngoài, không khác gì du côn. Tống Tịnh Nguyên không cảm thấy bọn họ tới đây mua trà sữa, nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Đường Hân, cậu ra đây cho tôi!" Tên tóc đỏ rống to một tiếng, "Ông đây tận mắt nhìn thấy cậu vào đây."
Tống Tịnh Nguyên quả thực bị mấy người bọn họ dọa sợ, tim đập như sấm, cô nhéo góc áo, giọng nói hơi phát run: "Chị ấy không ở đây, các người tìm chị ấy có việc gì sao?"
Ánh mắt mấy tên côn đồ cùng nhau dừng trên người cô, một nam sinh bên cạnh nam sinh tóc đỏ không có ý tốt nở nụ cười, ánh mắt đánh giá Tống Tịnh Nguyên mấy lần, ngữ khí không tốt nói: "Anh Châu, tuy Đường Hân không có ở đây, nhưng cô gái trước mặt này cũng không tệ nha."
Tên tóc đỏ nheo mắt lại nhìn chằm chằm Tống Tịnh Nguyên. Tuy rằng cô có dáng vẻ của học sinh ngoan, nhưng trên người mang theo một cỗ thanh thuần khó tả, so với Đường Hân càng hấp dẫn hơn. Hắn ta tiến lên vài bước, trên mặt lộ ra nụ cười trêu chọc, Tống Tịnh Nguyên nhéo lòng bàn tay, vô thức lui về phía sau vài bước.
"Em đừng sợ." Tên tóc đỏ nhướng mày, "Bọn tôi đều là người tốt."
Nam sinh phía sau cười ranh mãnh, lặp lại hai ba lần: "Đúng vậy, bọn tôi không bắt nạt cô gái nhỏ."
Tống Tịnh Nguyên bị ánh mắt của hắn ta làm cho phát ớn, cắn răng: "Các người muốn làm gì?"
Điện thoại đặt ở trên bàn, Tống Tịnh Nguyên vốn muốn lấy tới bấm số gọi cảnh sát, lại bị tên tóc đỏ giật lấy, cầm điện thoại của cô trên tay: "Đừng suy nghĩ nhiều, anh chỉ muốn kết bạn với em thôi."
"Em gái đừng sợ." Phía sau không biết nam sinh nào lên tiếng, "Anh Châu của chúng tôi rất trượng nghĩa, nếu em làm bạn với anh ấy, sau này tuyệt đối không ai dám bắt nạt em."
Tống Tịnh Nguyên không lên tiếng, cô gắt gao cắn chặt răng, để mình duy trì sự bình tĩnh, bàn tay sờ loạn trong ô vuông dưới quầy lễ tân, cho đến khi một cảm xúc lạnh lẽo từ lòng bàn tay truyền đến.