Đầu óc Tống Tịnh Nguyên như bị đổ xi măng, mơ hồ không chịu nổi.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Nghiên sẽ nói những điều như vậy với cô.
Anh chưa bao giờ chủ động xác định quan hệ với nữ sinh, cô biết điều này, trước đây đều là những cô gái táo bạo và nhiệt tình theo đuổi phía sau anh, về phần có thành công hay không, đều phụ thuộc vào tâm trạng của anh.
Nếu vui thì nói chuyện thêm vài hôm, không vui thì trực tiếp từ chối.
Mặc dù trong khoảng thời gian này Trần Nghiên đối xử với cô rất tốt, nhưng cô chưa bao giờ dám tưởng tượng rằng hai người họ có thể ở bên nhau.
Cô đã quen yêu thầm, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cứ như vậy tiếp tục yêu thầm.
Trần Nghiên hơi cúi đầu xuống, hơi nóng phả vào một bên cổ cô, khiến sống lưng cô tê dại.
Giọng điệu của anh lại thản nhiên như trước, nhưng cũng lộ ra vài phần nghiêm túc: "Trước hết cậu cũng có thể từ chối, để tôi theo đuổi cậu thêm một thời gian."
"Nhưng tôi nói trước." Anh cúi đầu cười, "Tôi chưa từng theo đuổi ai bao giờ, có lẽ kinh nghiệm không nhiều, làm không tốt cũng đừng tức giận nhé."
Đôi mắt của Tống Tịnh Nguyên lập tức đỏ lên.
Yêu thầm giống như một giấc mơ lớn.
Ảo tưởng rằng hoa có thể nở trong sa mạc, ảo tưởng rằng đêm có thể gặp ngày, ảo tưởng rằng sông băng có thể tan chảy và sôi sục.
Và tại thời điểm này, giống như giấc mơ trở thành sự thật.
Tống Tịnh Nguyên nắm chặt tay rồi lại thả lỏng, cô xoay người, sợi tóc lướt qua cằm Trần Nghiên, giọng nói không tự chủ được mà run rẩy: "Tôi, tôi đồng ý."
Tôi đã lặng lẽ thích cậu từ lâu, chỉ là cậu không biết mà thôi.Trần Nghiên đột nhiên khịt mũi, ý cười trên môi dần sâu đậm, hàng mi cụp xuống, đôi mắt thâm thúy, thoạt nhìn có chút xấu xa, nhưng lại rất mê người.
"Vậy từ hôm nay trở đi, có phải nên đổi cách xưng hô rồi không?" Anh nhướng mày, cố ý nhấn mạnh âm cuối, "Bạn, gái?"
Mặt Tống Tịnh Nguyên lại đỏ lên.
Đây là lần đầu tiên cô yêu đương, lại còn ở bên người mình thích, sao có thể không hồi hộp.
Cô căng thẳng muốn chít hà.
Cô ngượng ngùng trừng mắt nhìn, thật lâu sau mới cong khóe miệng khẽ "ừm".
"Ừm là xong?" Trần Nghiên ung dung nhìn cô, "Không có gì khác?"
Trần Nghiên "chậc'' một tiếng, nhéo mặt cô: "Em phải gọi anh là bạn trai, hiểu chưa?"
Tống Tịnh Nguyên ngoan ngoãn gọi một tiếng bạn trai.
Trần Nghiên mỉm cười, kéo cổ áo cô lên, xoa đỉnh đầu cô: "Được rồi, bên ngoài lạnh lắm, em lên trước đi."
Tống Tịnh Nguyên đi qua khóa kỹ xe đạp, sau đó chạy lại hỏi Trần Nghiên: "Còn anh thì sao?"
Anh ngáp một cái, nhìn có chút buồn ngủ, uể oải nói: "Anh á."
"Tất nhiên là đi mua đồ ăn sáng cho bạn gái rồi."
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt vài giây, sau đó lắp bắp nói: "Không cần đâu, em không đói bụng."
"Không phải chứ." Trần Nghiên thấy dáng vẻ này của cô cực kỳ thú vị, ý cười trên mặt không giảm: "Sao lại thẹn thùng vậy?"
"..." Tống Tịnh Nguyên xoay người định chạy vào bệnh viện, lại bị Trần Nghiên dễ dàng kéo lại.
"Chạy cái gì?" Trần Nghiên móc mái tóc buông xõa của cô, nhẹ nhàng vén ra sau tai, sau đó mới buông người ra, "Trở về đi."
Nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, Trần Nghiên cười đến bả vai rung lên.
–
Tống Tịnh Nguyên chạy vào phòng thở hổn hển, má cô nóng bừng, tim cũng đập rất nhanh.
Cô đi vào nhà vệ sinh lấy nước vỗ lên mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Mái tóc đen mượt mà buông xõa sau đầu, không biết có phải đứng ở dưới lầu hơi lâu hay không, chóp mũi và hai má ửng đỏ, nhưng khóe miệng lại không tự chủ được nhếch lên.
Tống Tịnh Nguyên nhéo lòng bàn tay mình.
Không phải là một giấc mơ.
Những gì diễn ra sáng nay không phải là một giấc mơ.
Vì cuộc gặp gỡ bất ngờ trên sân bóng rổ ba năm trước, anh trở thành bí mật lớn nhất trong thời thanh xuân của cô. Bóng lưng, gương mặt, từng cái cau mày hay nụ cười của anh xuất hiện hàng nghìn lần trong tầm mắt của cô.
Nhớ có một lần cô đến văn phòng tiếng Anh, tình cờ gặp Trần Nghiên, áo khoác đồng phục học sinh của anh để hở một nửa, luôn dựa vào giá sách màu xám bạc, một tay đút túi, tóc đen lưu loát, mí mắt cụp xuống nghe giáo viên giáo huấn.
Để có thể ở chung một không gian với anh một lúc, Tống Tịnh Nguyên buồn cười tìm thêm một số câu hỏi mà cô vốn biết làm, cố chấp yêu cầu giáo viên tiếng Anh giải thích lại cho cô, nhưng cô lại không nghe lọt gì, tất cả tâm tư đều bị Trần Nghiên câu đi.
Từng chút một, mọi thứ trong quá khứ nhanh chóng lùi lại trước mắt cô như một cuốn phim, những cuộc "gặp gỡ" được cô dày công thiết kế, những tình cảm ẩn giấu trong mắt cô đều đã trở thành dĩ vãng.
Mà bây giờ.
Trần Nghiên trở thành bạn trai của cô.
Cô đưa tay lên quệt bừa bãi những giọt nước trên mặt, cố gắng bình tĩnh lại.
Bà nội còn chưa tỉnh, Tống Tịnh Nguyên đặt áo khoác ở sau ghế, lấy điện thoại di động ra, thấy Trần Nghiên đã gửi cho cô mấy tin nhắn.
[1: [Hình ảnh]]
[1: Cháo trứng ninh thịt nạc hay cháo yến mạch sữa, em muốn chọn loại nào?]
Chưa đầy hai phút sau.
[1:? Không trả lời tin nhắn của anh?]
[1: Vừa rồi em hắt hủi bạn trai của mình đấy?]
[1: Em giỏi.]
Tống Tịnh Nguyên dở khóc dở cười.
Người này sao mà giống trẻ con thế.
Cô vén mớ tóc gãy ra sau tai, gõ phím.
[Y: Không phải không trả lời tin nhắn của anh, em mới nhìn thấy thôi.]
Suy nghĩ một lát, cô lại gửi một biểu tượng cảm xúc hình một chú mèo con đang cầu xin tha thứ.
Trần Nghiên bên kia nhanh chóng trả lời.
[1: Tin nhắn từ bạn trai là phải nhận kịp thời, biết không?]
[Y: Lần sau em sẽ chú ý.]
[1: Muốn cái nào?]
[Y: Cháo yến mạch sữa.]
[1: Thích đồ ngọt à?]
[Y: Dạ.]
[1: Anh hiểu rồi.]
Cô vừa gõ xuống hai chữ "cảm ơn'' trên bàn phím, cảm thấy quan hệ giữa hai người đã khác trước nên dừng một chút, sau đó lại bổ sung thêm ba chữ phía sau.
[Y: Cảm ơn bạn trai.]
Lần này Trần Nghiên trả lời bằng một tin nhắn thoại.
Tống Tịnh Nguyên không mang theo tai nghe, cô chạy vào phòng tắm, vặn nhỏ âm lượng, áp ống nghe vào tai.
Chung quanh gió lớn, giọng nói của anh vẫn trầm thấp như cũ, anh khẽ cười: "Không có gì."
Tống Tịnh Nguyên cảm thấy ngứa ngáy vì tiếng cười của anh, khóe miệng cô bất giác cong lên.
Hơn hai mươi phút sau, bà nội tỉnh lại trên giường, Tống Tịnh Nguyên vội vàng chạy tới: "Bà nội, bà đỡ hơn chưa ạ?"
Giọng bà yếu ớt: "Bà nội không sao, nhưng chúng ta tới bệnh viện làm gì?"
"Tối hôm qua bà bị ngất, nhưng không sao, bác sĩ đã kiểm tra cho bà rồi ạ."
Tống Tịnh Nguyên đặt một cái gối sau lưng bà, "Không có vấn đề gì lớn, chiều nay chúng ta có thể về nhà, sau đó nghỉ ngơi thật tốt, tâm tình cũng không nên quá kích động."
Bà kiên nhẫn nghe cô nói, giọng điệu có chút áy náy: "Làm Tịnh Nguyên nhà chúng ta sợ rồi."
"Không sao ạ." Tống Tịnh Nguyên nắm tay bà, "Chỉ cần bà nội khỏe mạnh là được rồi."
Bà nhìn xung quanh: "Tiền khám bệnh cộng với tiền nằm viện qua đêm đắt lắm."
"Ba con tối hôm qua. . ."
"Bà nội." Tống Tịnh Nguyên ngắt lời bà, "Bà đừng suy nghĩ nhiều, đấy đều là chuyện nhỏ."
"Hơn nữa cháu vẫn còn một ít tiền, bà đừng lo."
Nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn và hiểu chuyện của cô, bà lặng lẽ thở dài.
Gặp phải một gia đình như vậy, đứa trẻ này thực sự rất khổ.Nếu Tịnh Nguyên của bà được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, chắc chắn con bé sẽ hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều.
"Bà nội có đói bụng không ạ?"
Vừa dứt lời, cửa phòng bị gõ hai tiếng.
Trần Nghiên đứng dựa vào cửa, trên tay cầm hai chiếc túi nilon màu trắng.
"Anh về rồi à?" Tống Tịnh Nguyên vẫy tay với anh, "Mau vào đi.""Tịnh Nguyên." Bà liếc Trần Nghiên một cái, "Vị này là?"
"Anh ấy là ..." Tống Tịnh Nguyên theo bản năng dừng lại, "Anh ấy là bạn học của cháu."
Nói xong câu này, cô cảm thấy Trần Nghiên ném cho cô một ánh mắt không tốt chút nào, kèm theo một tiếng ậm ừ khe khẽ.
"...''
Tống Tịnh Nguyên nhéo lòng bàn tay, tiếp tục nói: "Hôm qua anh ấy giúp cháu đưa bà đến bệnh viện."
"Vậy à." Bà hiển nhiên không nghi ngờ gì, cười với Trần Nghiên, "Cám ơn cháu, bạn học nhỏ."
"Bà nội, không có gì đâu, đây là việc cháu nên làm." Trần Nghiên lễ phép nói.
Tống Tịnh Nguyên đặt một cái bàn nhỏ trên giường, ngoại trừ cháo yến mạch sữa, Trần Nghiên còn mua hai phần hoành thánh nhỏ, hơi nóng cùng mùi thơm phảng phất trong phòng.
"Anh không ăn sao?" Tống Tịnh Nguyên quay đầu nhìn anh.
"Em tiễn anh." Tống Tịnh Nguyên cầm áo choàng khoác lên người.Hai người bước xuống hành lang.
Tống Tịnh Nguyên cúi đầu đi bên cạnh Trần Nghiên, thỉnh thoảng liếc anh một cái.
Đi được mấy bước, cô đụng phải một bức tường người, Trần Nghiên búng trán cô: "Nhìn trộm cái gì?"
"Bây giờ là bạn trai của em rồi, có thể quang minh chính đại nhìn rồi đấy?"
"Ồ không đúng." Trần Nghiên hừ lạnh một tiếng, "Là bạn học."
Tống Tịnh Nguyên: "..."
Người nay sao lại nhỏ mọn như vậy.
Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của anh, cô kiên nhẫn giải thích: "Vậy cũng không thể nói với bà nội anh là bạn trai em được."
"Tại sao không?" Trần Nghiên nhướng mày, lộ ra vẻ khó hiểu, "Anh không được à?"
"...Không phải."
"Chỉ là..." Tống Tịnh Nguyên lắp bắp, không cách nào giải thích rõ ràng với anh, "Bây giờ chúng ta còn quá nhỏ, phải giấu diếm người nhà."
Trần Nghiên cười: "Yêu ngầm?"
Tống Tịnh Nguyên gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Dạ."
Trần Nghiên nhéo mặt cô: "Nhỏ vô tâm, ngay cả danh phận cũng không cho anh."
"...Em sai rồi."
Trần Nghiên đi tới nắm tay cô, cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay cô, nhíu mày: "Sao lại lạnh như vậy? Em lạnh à?"
"Không có, không phải em đã nói với anh rồi sao? Em trời sinh thể hàn."
"Được rồi." Trần Nghiên kéo khóa áo của cô lên trên cùng, đỡ cho gió thổi vào, dặn dò cô: "Lần sau ra ngoài nhớ đeo khăn quàng cổ."
Tống Tịnh Nguyên nhìn mặt mày của anh, không khỏi nở nụ cười.Nhưng nụ cười này đã khiến Trần Nghiên chú ý, anh tặc lưỡi: "Cười ngây ngốc cái gì?"
"..." Tống Tịnh Nguyên mím chặt khóe miệng, không nói gì.
Thấy anh ngáp một cái, Tống Tịnh Nguyên hỏi: "Tối hôm qua anh không nghỉ ngơi sao?"
"Ừ." Trần Nghiên uể oải nói, "Cả đêm không ngủ."
"A?" Tống Tịnh Nguyên sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Không phải là vì tìm xe đạp cho em chứ?"
Trần Nghiên ''Ừ" một tiếng.
Làn khí trắng thở ra làm mờ đi tầm nhìn của cô, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn: "Anh. . . "
"Thực ra cũng không cần như vậy."
"Được rồi." Trần Nghiên xoa đầu cô, "Anh tìm về cho em rồi, còn nói nhiều như vậy làm gì?"
"Nhớ kỹ, đừng để mất nữa đấy."
Tống Tịnh Nguyên khịt mũi: "Anh tìm mất bao lâu?"
"Không mất nhiều thời gian, chỉ mấy tiếng đồng hồ, mấy đứa nhỏ nghịch ngợm đẩy xe của em đi, anh đã giáo huấn chúng rồi.''
Nhưng Tống Tịnh Nguyên không nghe lọt tai lắm, vươn tay nắm lấy tay anh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Sau này anh mặc nhiều chút có được không?''
"Sao?" Trần Nghiên nhướng mày, "Đau lòng à?"
"..." Tống Tịnh Nguyên nóng cả mặt, nhưng vẫn là "Dạ" một tiếng.
"Được." Trần Nghiên nghe được, tâm tình vô cùng tốt, sau đó trong lòng nổi lên chút ý đồ, anh hơi khom người xuống, hơi nóng đan vào nhau, "Có phải nên cảm ơn anh không?"
Tống Tịnh Nguyên không ý thức được ý tứ trong lời nói của anh, rất thành thật nói: "Phải."
Trần Nghiên đột nhiên nở nụ cười xấu xa, nắm chặt cổ tay cô, hơi dùng sức kéo cô đến trước mặt mình, Tống Tịnh Nguyên bối rối đến mức trong mắt hiện lên một tia mê mang, thấp giọng hỏi: "Sao, sao vậy?"
Hương hoa nhài trên tóc cô thực sự khiến người ta ngứa ngáy, Trần Nghiên nghiêng người xuống, đôi môi mỏng của anh gần như cọ vào làn da bên tai cô.
Lời nói của anh tràn đầy ám chỉ: "Em nên cảm ơn thế nào đây hả, bạn gái?"