Dâng Trào

Chương 46: Anh hôn em một cái.



Editor: Fino

Sau khi đoạn nhạc đệm trôi qua, mọi người tiếp tục trò chuyện và cười đùa vui vẻ.

Có người đề xuất chơi trò Thật hay Thách, vẻ mặt xấu xa hỏi Trần Nghiên và Tống Tịnh Nguyên có muốn tham gia không.

Làm sao Trần Nghiên có thể không nhìn ra những người này đang nghĩ gì, khẽ hừ một tiếng: "Không chơi."

"Đừng mà." Những người khác không cam lòng, "Đây là một trò chơi để các cặp đôi hâm nóng tình cảm đó."

"Cút." Trần Nghiên quay đầu liếc nhìn Tống Tịnh Nguyên, cô ngoan ngoãn yên lặng ngồi trên ghế, trong tay bưng hộp sữa ấm, hai má phồng lên, giống như một con sóc nhỏ.

"Đừng gây chuyện với cô gái của tôi nữa."

Các nam sinh lại bắt đầu la ó, Tống Tịnh Nguyên có chút xấu hổ, lặng lẽ trốn sau lưng Trần Nghiên, che đi nửa khuôn mặt.

Trần Nghiên di chuyển chiếc ghế đến bên cạnh cô một chút, một cánh tay ôm bả vai cô, nhẹ nhàng véo da thịt trên vai cô bằng đôi tay xương xẩu của mình, đầu cũng nghiêng về phía cô, thỉnh thoảng nở một nụ cười lười biếng, người ngoài nhìn giống như đang thì thầm.

Nói tóm lại, hành động của cả hai vô cùng thân mật.

Mọi người cũng có thể nhìn ra, Tống Tịnh Nguyên khác với những cô gái xung quanh Trần Nghiên trước đây.

Lần này là một sự thiên vị không chút kiêng dè.

"Không phải chứ." Một nam sinh bên cạnh Thẩm Duệ bám vào vai cậu, "Đây thật sự là Trần Nghiên mà tôi biết sao? Trước kia không phải những nữ sinh kia đều bị gạt sang một bên sao?"

"Có lẽ là nhất thời mới mẻ đi?" Một người khác đáp lời: "Cậu còn không biết rõ tính cách của cậu ấy à? Qua hai tháng nữa là chán thôi."

"Lần này thật sự không dám chắc." Thẩm Duệ liếc Trần Nghiên một cái, sau đó ý vị thâm trường vỗ vai người bên cạnh, "Vật đổi sao dời, anh Nghiên của cậu khả năng đã thay đổi chủ ý rồi."

Ôn Dao ngồi ở ghế chính nhìn hai người thân mật bên cạnh, nụ cười trên miệng có chút gượng ép, chỉ có thể dùng ly rượu trong tay che đậy cảm xúc của mình.

Thẩm Duệ thua liên tiếp ba ván, bị rót vài ly rượu, la hét nói không chơi nữa, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Trần Nghiên.

Cậu còn chưa kịp nói chuyện, Trần Nghiên đã quay đầu liếc cậu một cái, nói: "Có thể sáng suốt một chút không, rất nguyện ý muốn làm bóng đèn à?"

"..."

"Hôm nay tôi làm đấy, thì làm sao?"

Trần Nghiên nhấc chân đá vào thanh ngang trên ghế cậu, duỗi đôi chân dài, đẩy cậu ra xa thật xa.

"..."

Thẩm Duệ trợn tròn mắt, lười so đo với anh, lướt qua anh nói chuyện với Tống Tịnh Nguyên: "Ôi, học bá."

"Có lời gì thì nói với tôi." Trần Nghiên nghiêng người chắn giữa hai người, ôm Tống Tịnh Nguyên vào trong ngực, "Tôi chuyển lời cho cậu."

"Không phải chứ Trần Nghiên, hôm nay uống nhầm thuốc sao?" Thẩm Duệ nghẹn một bụng tức, "Nếu không phải chị Thẩm Chi Ý của tôi, cậu có thể quen biết học bá sao?"

Trần Nghiên hừ cười một tiếng: "Hai người bọn tôi quen biết thì liên quan gì đến các cậu?"

"Học bá." Thẩm Duệ bất đắc dĩ, "Tính tình thối tha này của cậu ta mà cậu cũng có thể chịu được sao?"

Tống Tịnh Nguyên chui từ trong lồng ngực của Trần Nghiên ra, tóc bị anh làm cho rối tung, cô dùng tay vuốt thẳng, hỏi Thẩm Duệ: "Sao vậy?"

"Tôi nhớ là sắp đến sinh nhật cậu rồi đúng không?"

Tống Tịnh Nguyên gật đầu: "Ừ, đúng là sắp tới rồi."

"Lúc đó chúng ta ra ngoài tụ tập đi." Thẩm Duệ dùng đầu ngón tay gõ hai cái vào ly rượu, phát ra âm thanh lanh lảnh, đề nghị với cô: "Bảo anh Nghiên mời thêm vài người nữa, như vậy sẽ rất náo nhiệt. "

"Không cần đâu, thật ra tôi không tổ chức sinh nhật."

Khi cô còn bé, quan hệ giữa Tống Hồng Minh và Ngô Nhã Phương không tốt, rất ít khi tổ chức sinh nhật cho cô, lần duy nhất họ đề nghị dẫn cô đi chơi, cuối cùng vẫn là hai người cãi nhau ầm ĩ không dừng, Tống Hồng Minh vừa cãi nhau là muốn ra ngoài uống rượu, uống nhiều đến mức về nhà bắt đầu phát điên, tivi bị đập nát, điều này đã để lại bóng đen tâm lý rất lớn đối với Tống Tịnh Nguyên.

Bạn bè xung quanh cô không nhiều, cũng ít người nhớ rõ ngày sinh nhật của cô, món quà chúc mừng lớn nhất hàng năm là ăn bát mì trường thọ do bà nội nấu, ngay cả bánh kem cũng không có.

Lúc đầu cô còn có chút mất mát, sau đó chậm rãi quen dần, cuối cùng cũng không quan tâm đến những thứ này nữa.

Một giọng nói khàn khàn kéo suy nghĩ của cô trở lại, Trần Nghiên nhướng mắt liếc Thẩm Duệ một cái, không kiên nhẫn vỗ cánh tay cậu: "Thẩm Duệ, sinh nhật bạn gái tôi, cậu tích cực như vậy làm gì?"

Thẩm Duệ: "...?"

Cậu bĩu môi không nói nên lời: "Được rồi, tôi không hỏi nữa được chưa."

Bánh sinh nhật được người phục vụ đẩy lên, nến được thắp, đèn trong phòng đã tắt, Ôn Dao nhắm mắt cầu nguyện.

Trong căn phòng mờ tối chỉ còn lại những ngọn nến lung linh.

Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía Ôn Dao, Tống Tịnh Nguyên cũng vậy, cô ngẩn người nhìn ánh nến trên bánh ngọt, lúc này cổ tay cô đột nhiên bị người nắm lấy, Trần Nghiên kéo cô đến bên cạnh mình, quần áo vải vóc cọ xát vào nhau, bả vai hai người dựa vào nhau.

Giọng anh đè xuống cực thấp, ánh mắt bị ánh lửa yếu ớt chiếu sáng, khóe mắt cùng lông mày đều mang theo ý cười, ghé vào tai cô thì thầm: "Sinh nhật em muốn thế nào?"

Tống Tịnh Nguyên mím chặt môi, rõ ràng cô không mặc nhiều, nhưng cả người nóng không chịu được, nhiệt độ ở vành tai cao hơn rất nhiều, cô thấp giọng nói rằng mình thế nào cũng được.

"Vậy đón cùng anh nhé?" Anh cười khẽ.

Hơi nóng thở ra giống như một luồng điện, làm toàn thân Tống Tịnh Nguyên tê dại, cô gãi lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: "Dạ."

Những ngọn nến bị thổi tắt, đèn trong phòng được bật lên, mọi thứ trở lại bình thường.

Nhưng nhịp tim của Tống Tịnh Nguyên vẫn chưa bình tĩnh lại, cô có chút chờ mong vào sinh nhật sắp tới.

Trần Nghiên sẽ chuẩn bị bất ngờ gì cho cô đây?

Dù đó là gì đi nữa, có thể trải qua cùng anh đã đủ hạnh phúc rồi.



Tiệc sinh nhật cũng không kéo dài bao lâu, sau khi ăn cơm xong, đám người kia ầm ĩ muốn đi KTV chơi tiếp, Trần Nghiên thấy Tống Tịnh Nguyên không có hứng thú, ở cùng đám người này cũng không được tự nhiên lắm, khoát tay nói không đi nữa, đứng dậy kéo người rời đi.

Mới từ trong phòng đi ra, Ôn Dao đã đuổi theo, từ phía sau gọi: "Trần Nghiên."

Trần Nghiên quay đầu lại, lạnh nhạt nói: "Còn có việc?"

"Chuyện xảy ra hôm nay." Ôn Dao nhếch khóe miệng cười gượng, cố gắng che giấu sự xấu hổ trên mặt, "Thực xin lỗi, các cậu đừng để bụng lời cậu ấy nói."

Trần Nghiên không trả lời, mà nghiêng đầu nhìn Tống Tịnh Nguyên.

"Không sao." Tống Tịnh Nguyên ôn hòa cười cười, "Tôi không để ý."

Ôn Diệu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi."

Trần Nghiên khẽ ừ một tiếng, kéo tay Tống Tịnh Nguyên: "Chúng tôi đi trước."

Bên ngoài tuyết lại rơi nhẹ, con đường đá hoàn toàn trắng xóa, làn khí trắng thở ra nhanh chóng bay lên rồi biến mất trong không trung.

"Có lạnh không?" Trần Nghiên kéo khăn quàng cổ lên cho Tống Tịnh Nguyên, nửa cái cằm bị che lại.

"Không lạnh."

"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Anh cao đến mức Tống Tịnh Nguyên phải ngước lên mới thấy mặt, tay cô được anh nắm trong lòng bàn tay, vô cùng ấm áp.

"Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi."

Tống Tịnh Nguyên mím môi: "Muốn đi siêu thị dạo một chút được không?"

Cô luôn cảm thấy siêu thị là một nơi tràn đầy hơi thở cuộc sống, cùng người mình thích đi tới đi lui giữa những kệ hàng màu sắc rực rỡ, chọn ra những thứ họ cần là một việc vô cùng hạnh phúc.

"Được." Trần Nghiên nhếch khóe miệng, đều dựa vào cô, "Đi thôi."

Tình cờ gần đó có một siêu thị tổng hợp lớn, năm mới người ra ngoài mua sắm đồ Tết rất nhiều, bên trong vô cùng chật chội, hơi không để ý sẽ bị lạc.

Trần Nghiên nắm chặt tay cô, cúi xuống ghé vào tai cô thì thầm: "Theo sát một chút, đừng để lạc."

Tống Tịnh Nguyên nhớ cô chưa câu đối Tết để dán vào đêm giao thừa, bèn nói với Trần Nghiên, cả hai cùng đi sang đó.

Có mấy hàng câu đối xuân nền đỏ chữ vàng, trên đó đủ loại chúc phúc khiến người ta hoa cả mắt.

Tống Tịnh Nguyên chọn một cái, quay đầu hỏi Trần Nghiên: "Năm mới anh cũng ở nhà một mình sao?"

Trong tay anh cầm một nửa điếu thuốc chưa tắt, thấy Tống Tịnh Nguyên quay người lại, anh để điếu thuốc cách xa cô một chút, khàn giọng nói: "Ừ, mùng một anh về nhà cũ một chuyến, thăm ông nội anh."

"Vậy anh đã mua câu đối chưa?"

Anh búng tàn thuốc, cười nhạt: "Mấy cái này anh chưa dán bao giờ."

"Vậy giao thừa anh thường ở nhà làm gì?"

Trần Nghiên suy nghĩ một chút: "Ngủ, chơi game."

...

Tống Tịnh Nguyên lấy một cặp câu đối Tết từ trên kệ, nhét vào tay Trần Nghiên: "Vậy em tặng anh một cặp, lúc giao thừa dán lên được không?"

Trần Nghiên dập tắt điếu thuốc, cúi đầu nhìn cô, cô ngẩng đầu, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay có vẻ ngoan ngoãn mềm mại, lại nhã nhặn lịch sự, môi hồng răng trắng, ánh mắt trong veo đến mức nhìn vào là muốn bắt nạt.

"Được." Anh nhận câu đối, nhướng mày, bên môi nở nụ cười càng thêm nhu hòa, "Nhưng anh có một yêu cầu."

"Yêu cầu gì?"

"Em đến nhà dán cùng anh".

"..." Tống Tịnh Nguyên đỏ mặt, "Dạ."

Trần Nghiên cười nói: "Vậy phải nhớ kỹ, đừng cho anh leo cây.""Sẽ không đâu."

"Vậy chúng ta đi thôi." Anh lười biếng nói, tâm tình có vẻ rất tốt, "Đi mua chút đồ ăn vặt, đón bạn gái đến nhà anh ăn Tết nào."

"...Trần Nghiên!"

Trần Nghiên dẫn cô đến khu ăn vặt, Tống Tịnh Nguyên ngước mắt lên, lại nhìn thấy hai bóng người quen thuộc cách đó không xa.

Lộ Từ và mẹ cậu ta đang quay lưng về phía họ để chọn đồ.

Tống Tịnh Nguyên kéo góc áo của Trần Nghiên chỉ cho anh xem.

"Không có việc gì." Trần Nghiên chỉ liếc mắt một cái rồi quay đi, vẻ mặt không thèm để ý, "Không cần phản ứng lớn như vậy."

Tống Tịnh Nguyên gật đầu, tựa hồ vẫn có chút lo lắng.

Toàn bộ quá trình Trần Nghiên đều coi hai người đó như không khí, anh không thèm để ý đến họ, nhưng ngay khi hai người chuẩn bị đi ngang qua, mẹ của Lộ Từ đột nhiên quay lại, khi bà ta nhìn thấy Trần Nghiên , sắc mặt đột nhiên thay đổi, cau mày đi tới ngăn cản anh.

Ánh mắt Trần Nghiên lạnh lùng, theo bản năng kéo Tống Tịnh Nguyên ra sau lưng.

Người phụ nữ gầy hơn trước rất nhiều, tinh thần cũng không được tốt lắm, bà ta hung ác nói với Trần Nghiên: "Tại sao mày còn sống? Tại sao mày không chết cùng cô mày? Dựa vào cái gì mà mày còn dám sống tốt như vậy?"

Lộ Từ đứng ở một bên, không nói nhiều, để mặc cho mẹ cậu ta khóc lóc om sòm.

Ánh mắt Trần Nghiên tối sầm, quai hàm căng thẳng, giọng nói ngả ngớn: "Nghe nói Lộ Hành An chết rồi? Vậy thật đúng là báo ứng của ông ta."

"Không phải đều là do con tiện nhân nhà mày làm hại sao?" Người phụ nữ tựa hồ đã mất đi lý trí, giọng nói khàn khàn.

"Bà nói cô tôi là gì?" Trán Trần Nghiên nổi gân xanh, anh dùng sức nghiến răng, giọng điệu tức giận.

"Trần Nghiên." Tống Tịnh Nguyên khẽ nắm bàn tay anh, khi giọng nói mềm mại vang lên, lửa giận trong nháy mắt lắng xuống không ít.

Anh quay lại cười với cô: "Anh không sao."...

Tim Tống Tịnh Nguyên đau nhói.

Cô cắn môi dưới, đứng trước mặt Trần Nghiên, hơi ngước mắt nhìn mẹ Lộ Từ.

"Mày là ai?" Người phụ nữ không kiên nhẫn hỏi.

"Dì." Giọng nói của cô kiên định hơn, tay vẫn nắm chặt tay Trần Nghiên, "Hy vọng dì có thể xin lỗi Trần Nghiên."

"Tại sao tao phải xin lỗi?" Người phụ nữ khinh thường, nở nụ cười, "Đó là nhà bọn nó nợ nhà chúng tao! Mày thì biết cái gì?"

Tống Tịnh Nguyên cau mày, nghiến răng nói tiếp: "Mặc dù tôi không biết nhiều, nhưng tôi biết rõ, Trần Nghiên mới là người bị hại."

Giọng nói của bọn họ không nặng cũng không nhẹ, người đi đường thỉnh thoảng dừng lại để xem náo nhiệt.

Giọng nói của cô rất chậm, nhưng từng câu chữ đều đánh trúng tâm can của người phụ nữ: "Sao nhiều năm như vậy, dì không trách người chồng ngoại tình của mình, lại ở đây chửi bới vu oan cho cô của anh ấy?"

"Vì các người từng bước chèn ép, cô ấy mới lựa chọn rời xa thế giới này. Các người không vì chuyện này mà cảm thấy áy náy sao?"

"Các người không những không xin lỗi vì hành vi của mình mà còn tăng cường lên án Trần Nghiên, người cũng là nạn nhân. Anh ấy đã làm gì sai?"

"Những đạo lý này, một người mười mấy tuổi như tôi còn hiểu, tôi nghĩ rằng hẳn là dì hiểu rõ hơn tôi."

"Về những tổn thương mà các người đã gây ra cho Trần Nghiên trong những năm qua, tôi chỉ muốn nói, có một số chuyện xảy ra, quả thật là báo ứng của các người."

Người phụ nữ không nói nên lời vì những gì cô nói, ngay cả Lộ Từ bên cạnh cũng không nghĩ tới, Tống Tịnh Nguyên bình thường ít nói lại dịu dàng, hôm nay lại nói nhiều như vậy.

Tống Tịnh Nguyên hít sâu hai hơi mới bình tĩnh lại, nắm tay Trần Nghiên càng chặt hơn: "Trần Nghiên, chúng ta đi thôi."

Trần Nghiên không nói nhiều, bị cô kéo một đường đến cầu thang trong góc tối của siêu thị.

Đèn trong cầu thang lờ mờ, hai cái bóng một dài một ngắn đổ trên mặt đất. Tống Tịnh Nguyên dừng lại, lông mày còn chưa dãn ra, giọng điệu gấp gáp: "Trần Nghiên, anh đừng nghe bọn họ."

Trần Nghiên cúi đầu nhìn dáng vẻ này của cô, đột nhiên mỉm cười.

Tống Tịnh Nguyên không rõ vì sao, ngước mắt lên, lông mi run rẩy, không biết vì lạnh hay nguyên nhân gì khác, hai má lại nổi lên một tầng đỏ ửng.

"Anh cười cái gì?"

Trần Nghiên đột nhiên cúi người xuống, một tay nhéo cằm cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở ấm áp phả ra giống như chất xúc tác, khiến Tống Tịnh Nguyên không tự chủ được mở to mắt, hô hấp gấp gáp.

Bốn mắt nhìn nhau vài giây, Trần Nghiên khẽ mỉm cười: "Anh căn bản không có để ý lời nói của bọn họ, chỉ là—"

"Không nghĩ tới Tịnh Nguyên của chúng ta lại dũng cảm, nguyện ý vì anh mà nói nhiều lời như vậy."

Đầu óc Tống Tịnh Nguyên đóng băng, ấp úng nói: "Em, em chỉ là không thích bọn họ nói như vậy, càng không muốn nhìn bọn họ bắt nạt anh."

"Ừ." Cuối cùng anh cao giọng, tâm tình rất tốt, "Vậy anh phải cảm ơn Tịnh Nguyên đã bảo vệ anh rồi."

"Nên cảm ơn thế nào đây nhỉ?" Anh lẩm bẩm

Tống Tịnh Nguyên nuốt nước miếng, toàn thân căng thẳng: "Không, không cần cảm ơn em đâu."

"Không bằng như vậy đi-"

Anh đưa ngón tay cái lên môi cô, tay còn lại ôm eo cô, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng cọ xát khóe môi Tống Tịnh Nguyên, giống như một chiếc lông vũ lướt qua, vừa ngứa vừa mềm.

Giọng nói lạnh lùng trầm hơn một chút: "Anh hôn em một cái, coi như cảm ơn nhé."