Trong một tuần tiếp theo, Tống Tịnh Nguyên không gặp lại Trần Nghiên. Tiết học cuối cùng của buổi sáng thứ Tư là tiết Sinh học, giáo viên kéo dài thêm khoảng mười phút, vừa tan học, Thẩm Chi Ý đã lôi kéo Tống Tịnh Nguyên đến nhà ăn: "Tịnh Nguyên, nhanh lên, mình sắp chết đói rồi."
Bởi vì tới hơi muộn, trong nhà ăn không còn bao nhiêu ghế trống, Thẩm Chi Ý bưng đĩa cơm nhìn xung quanh, đột nhiên bắt gặp một gương mặt quen thuộc trong đám người, cô ấy kích động kéo Tống Tịnh Nguyên đi qua. Tống Tịnh Nguyên chưa kịp phản ứng, đã bị Thẩm Chi Ý đưa đến chỗ Thẩm Duệ. Áo khoác đồng phục của Thẩm Duệ đặt ở chiếc ghế trống bên cạnh, Thẩm Chi Ý cầm đồng phục ném vào trong ngực anh, lập tức ngồi xuống.
"Yo." Thẩm Duệ ngẩng đầu nhướng mày nhìn cô ấy, "Hôm nay sao Thẩm đại tiểu thư lại cao hứng ghé thăm nhà ăn vậy ta?"
"Cút đi." Thẩm Chi Ý trừng mắt nhìn anh, "Ngày nào chị cũng đến nhà ăn có được không."
"Được rồi." Thẩm Duệ cười phá lên, lại hướng mắt về phía Tống Tịnh Nguyên, chào hỏi cô.
Tống Tịnh Nguyên mỉm cười gật đầu xem như đáp lại. Nhưng đồng thời trong lòng cũng nổi lên một suy nghĩ.
Trần Nghiên không đi cùng cậu ấy sao?
Cô vừa cúi đầu vừa trộn mì vừa suy nghĩ, Thẩm Chi Ý ở bên cạnh lại đem lời trong lòng cô hỏi ra.
"Trần Nghiên đâu?" Thẩm Chi Ý nhìn xung quanh, gõ lên bàn vài cái, "Hai người không phải đi cùng nhau sao?"
"Không."
Thẩm Chi Ý "chậc" một tiếng, nói: "Đi cùng bạn gái à?"
"Cũng đúng." Cô ấy gắp một miếng khoai môn nhét vào trong miệng, "Ai muốn mỗi ngày đều cùng một chỗ với tên đáng ghét như em chứ."
"Cậu bảo ai đáng ghét chứ?" Thẩm Duệ không phục.
"Em đó." Thẩm Chi Ý cũng không ngẩng đầu lên, nói tiếp: "Nếu không thì còn có thể là ai nữa?"
Hai người ngươi liếc ta một cái mà tranh luận, giống như hai chú gà con cãi nhau. Tống Tịnh Nguyên ở một bên có chút mất mát, mặc dù biết Trần Nghiên không liên quan gì đến mình, nhưng cô vẫn không khỏi buồn bã khi nghe cụm từ "đi cùng bạn gái", ngay cả khẩu vị cũng nhạt đi rất nhiều. Cô cắn môi dưới, nắm chặt đũa, mi khẽ run.
"Nhưng lần này cậu trách lầm Trần Nghiên rồi," Giọng nói của Thẩm Duệ đột nhiên kéo cô trở về hiện thực, "Không phải đi cùng bạn gái."
Thẩm Duệ vừa mới ăn một miếng ớt, đột nhiên bị nghẹn, uống mấy ngụm nước mới kìm xuống được, tiếp tục nói: "Cậu ấy không gặp bạn gái được một tuần rồi, bây giờ đang ngủ bù trong lớp."
Hóa ra không phải đi cùng bạn gái.
Tâm trạng của Tống Tịnh Nguyên tốt lên một chút, ngón tay cầm đũa thả lỏng, rồi lại nắm chặt lại.
Ngủ bù trong lớp...
Cậu ấy không nghỉ ngơi đủ sao?
–
Thời gian họp phụ huynh là chạng vạng thứ Tư. Giữa giờ nghỉ trưa, Tống Tịnh Nguyên nhét bài thi vào ngăn bàn, đứng dậy đi tới văn phòng. Cửa văn phòng không đóng, máy điều hòa thổi hơi lạnh phát ra tiếng "ầm ầm", tiếng lá xào xạc xen lẫn tiếng nói chuyện của giáo viên, lọt vào tai cô.
"Bài thi thử lần trước cô chấm xong chưa? Tôi thực sự tức chết mất. Mấy câu cuối không phải chỉ là câu hỏi phụ thôi sao? Sao lại có nhiều người mắc lỗi như vậy!" Chủ nhiệm của lớp Hai là một giáo viên trung niên dạy toán, họ Vương, học sinh lớp Hai đều gọi là lão Vương. Lão Vương mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc cực kỳ thể hiện thân phận một nam giáo viên khoa học tự nhiên, đeo một cặp kính gọng nhỏ, tóc trên đầu hơi lưa thưa, luôn cố chấp vuốt nghiêng sang một bên.
Tống Tịnh Nguyên gõ cửa, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ: "Thưa thầy."
Lão Vương quay người nhìn ra bên ngoài, thấy cô, vẻ mặt dịu đi một chút: "Vào đi."
Tống Tịnh Nguyên có thành tích tốt, thường ngày lão Vương đối với cô không tệ, ông cầm chiếc cốc giữ nhiệt chứa đầy kỷ tử và trà hoa cúc lên, nhấp một ngụm: "Tìm thầy có chuyện gì sao?"
"Vâng ạ." Tống Tịnh Nguyên gật đầu, "Thầy ơi, em muốn nói với thầy một chút, hôm nay..."
Lời mới nói được một nửa, trong văn phòng vang lên tiếng nhạc chuông điện thoại di động.
"Đêm tối cho tôi đôi mắt đen, nhưng tôi dùng nó để tìm ánh sáng..."
Là bài hát yêu thích nhất của lão Vương, "Vinh quang"
Lão Vương đặt bình giữ nhiệt lên bàn, vươn tay lấy điện thoại từ trong túi quần tây ra, liếc nhìn màn hình rồi lập tức tắt đi, quay người nói với Tống Tịnh Nguyên: "Em tiếp tục đi."
"Thầy, buổi họp phụ huynh chiều tối nay." Tống Tịnh Nguyên cụp mắt xuống, bất an nắm lấy vạt áo, thận trọng hỏi: "Em tự tham dự được không ạ?"
Lão Vương sửng sốt.
"Ba mẹ em cùng những người khác..." Giọng Tống Tịnh Nguyên nhỏ dần, "Không tiện lắm ạ."
Lão Vương không biết nhiều về hoàn cảnh của cô lắm, chỉ biết ba mẹ cô ly hôn, cô sống cùng ba, nhưng người được gọi là ba này lại chưa từng xuất hiện ở trường. Nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách của Tống Tịnh Nguyên, lão Vương cũng không làm khó cô, cười nói: "Tối nay thầy chỉ nói một chút về bài kiểm tra cuối học kỳ trước, cũng không có gì to tát, em tự mình nghe cũng được. Nếu trong nhà có tình huống đặc biệt gì có thể nói với thầy." Lão Vương lại dặn dò cô, "Nếu như có khó khăn gì, thầy có thể giúp em tìm cách."
Tống Tịnh Nguyên gật đầu: "Cảm ơn thầy ạ."
Buổi chiều sau khi tan học, học sinh lần lượt thu dọn cặp sách rời đi, Thẩm Chi Ý nhìn Tống Tịnh Nguyên ngồi yên một chỗ, có chút tò mò: "Tịnh Nguyên, cậu không về sao?"
Tống Tịnh Nguyên vừa viết vừa trả lời cô ấy: "Không, mình sẽ tự họp phụ huynh."
Thẩm Chi Ý cảm thấy sự tình không đúng lắm, không hỏi tiếp nữa, từ trong cặp sách lấy ra một miếng sô cô la nhét vào tay cô, chuyển chủ đề: "Vậy mình phải hối lộ cậu rồi."
Cô ấy ghé vào tai Tống Tịnh Nguyên nói nhỏ: "Lát nữa giúp mình nghe một chút, xem lão Vương có báo cáo với mẹ mình chuyện gì không."
Tống Tịnh Nguyên nhận lấy sô cô la, cười với cô nàng: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
Thấy tâm trạng cô như vậy, Thẩm Chi Ý thở phào nhẹ nhõm, nhéo mặt cô: "Vậy mình đi trước nha."
"Ừ", Tống Tịnh Nguyên cười lộ ra lúm đồng tiền, nói lời tạm biệt.
Thời gian họp phụ huynh kéo dài không lâu, lão Vương chỉ đề cập một chút về bài kiểm tra cuối học kỳ trước, sau đó lại nói với phụ huynh một đống đạo lí nhân sinh, có thể gọi là một hồi gột rửa tinh thần.
Tống Tịnh Nguyên tay chống cằm, nghe được vài câu rồi thất thần. Thực tế, đây không phải là lần đầu tiên cô tự họp phụ huynh cho mình. Khi còn học lớp 8, việc học đột nhiên bị thắt chặt, cứ cách một tháng lại mở họp phụ huynh một lần. Sức khỏe bà nội không tốt lắm, Tống Tịnh Nguyên không đành lòng thường xuyên đưa bà đến trường, chỉ có thể gọi điện thoại cho Tống Hồng Minh. Nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện này với Tống Hồng Minh, ông ta lại viện ra một loạt lý do như "bận", "không có thời gian", "đừng quấy rầy tao" để trốn tránh, cuối cùng cô đành phải tự mình đến. Cô với dáng người nhỏ gầy ngồi giữa một nhóm cha mẹ trung niên luôn có chút không thích hợp, không ít phụ huynh lén bàn luận về hoàn cảnh gia đình cô, Tống Tịnh Nguyên không phải không nghe thấy, nhưng chỉ có thể giả vờ không quan tâm.
Sau đó, giáo viên thực sự không thể nhìn nổi nữa, liên tục gọi điện cho Tống Hồng Minh ba ngày mới mời được ông ta đến trường. Trong buổi họp phụ huynh hôm đó, Tống Tịnh Nguyên rõ ràng được giáo viên khen là tấm gương mẫu mực, nhưng nghênh đón cô lại là một trận mắng chửi của Tống Hồng Minh. Vì ông ta ghét bỏ việc họp phụ huynh làm chậm thời gian "làm ăn" của ông ta.
Một tràng vỗ tay đột ngột vang lên khiến Tống Tịnh Nguyên hoàn hồn, lão Vương tuyên bố họp phụ huynh kết thúc ở đây, không có việc gì khác thì có thể rời đi. Trong lớp rất ồn ào, mặc dù cuộc họp phụ huynh đã kết thúc nhưng lão Vương vẫn bị phụ huynh vây quanh, thay nhau tiến lên hỏi han tình hình của con cái ở trường.
Tống Tịnh Nguyên ngừng viết, cảm thấy phòng học thực sự ngột ngạt, cô đứng dậy mở cửa sổ, gió lùa vào đồng phục học sinh của cô, nhưng nhiệt độ xung quanh vẫn không giảm bớt. Cô lẻ loi ngồi trên ghế, hình parabol vẽ trên bảng đen vẫn chưa được lau đi, tờ giấy dưới cánh tay dính chặt vào cánh tay, rõ ràng là một cảnh tượng quen thuộc, nhưng cô lại có cảm giác lạ lẫm mãnh liệt. Trong nháy mắt cô cảm thấy rất mệt mỏi, tất cả sức sống nên thuộc về độ tuổi này đều bị người ta lấy đi.
Nhưng có thể làm gì đây?
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Tống Tịnh Nguyên thu dọn cặp sách rời khỏi lớp, cảm thấy mặt nóng bừng, cô đi vào toilet, mở vòi nước vỗ lên mặt.
Sức nóng vẫn chưa phai.
Tống Tịnh Nguyên dùng giấy lau sạch nước trên mặt, ném vào sọt rác bên cạnh, lúc đi đến một góc của tòa nhà thì đột nhiên dừng lại. Hơn chục bậc thang bên dưới, một chút màu đỏ tươi đặc biệt dễ thấy ở cầu thang. Dọc theo ánh đèn nhìn lên, là một bàn tay kẹp điếu thuốc, màu da trắng lạnh, khớp xương rõ ràng.
Nam sinh mặc một chiếc áo khoác màu đen, mũ lưỡi trai màu đen trên đầu che gần hết khuôn mặt, Tống Tịnh Nguyên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy quai hàm sắc bén và yết hầu hơi nhô ra. Nhưng Tống Tịnh Nguyên rất chắc chắn.
Người trước mặt cô là Trần Nghiên.
Cô không lên tiếng, đứng tại chỗ vài giây, gió trên hành lang thổi vào mặt cô, cuối cùng cũng thổi đi sự khô khốc trên người. Ngoài cửa sổ ánh trăng trong như nước, lá bạch dương từ cửa sổ chen vào, cô cũng không có tâm tình thưởng thức.
"Trần Nghiên."
Trong không gian yên tĩnh, một giọng nữ đột nhiên truyền đến, Tống Tịnh Nguyên hơi khom người xuống, chỉ thấy một cô gái đang đứng đối diện với Trần Nghiên. Tống Tịnh Nguyên đứng thẳng người, lui về phía sau vài bước, áp sát lưng vào vách tường hành lang, cảm giác mát mẻ từ bộ đồng phục xuyên vào, theo sống lưng lan ra toàn thân. Tống Tịnh Nguyên sửng sốt vài giây, có chút khó hiểu đối với hành động của chính mình. Theo lẽ thường, bây giờ cô nên xách cặp về nhà, thay vì ở đây nghe lén như một tên trộm. Hai kẻ một thiện một ác đấu đá trong lòng cô, nhưng cuối cùng kẻ ác đã thắng, Tống Tịnh Nguyên vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cô thở dài trong lòng. Dù sao, đây không phải là lần đầu tiên Trần Nghiên là ngoại lệ.
–
Dưới cầu thang.
"Trần Nghiên." Trong giọng nói của Chúc Lan ẩn chứa một nụ cười gượng gạo, "Anh đang đùa em có phải không?"
Trần Nghiên dụi tắt điếu thuốc, chậm rãi nâng mí mắt lên, trong mắt không chút cảm xúc: "Có phải đùa hay không? Em là người rõ hơn ai hết."
Chúc Lan mờ mịt ngẩng đầu, giơ tay muốn kéo góc áo của Trần Nghiên, nhưng Trần Nghiên đã giơ tay chặn lại.
"Những gì tôi nói đều rất rõ ràng."
"Anh có thể cho em một lý do không?" Ý thức được Trần Nghiên không nói đùa, Chúc Lan hoảng loạng nghiêm trọng, "Em đã làm sai điều gì sao?"
Trong cầu thang lâm vào im lặng, chỉ có tiếng gió thoảng qua. Tống Tịnh Nguyên nắm chặt dây đeo cặp sách, trong lòng đoán giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Họ đang cãi nhau sao?
Cô nhịn không được di chuyển sang một bên mấy giây, nhìn thấy Trần Nghiên đang đứng dựa vào tường, trong bóng tối, sợi dây chuyền màu đen trên cổ hắn bị ánh trăng bao phủ một tầng kim loại lạnh lẽo.
Đúng lúc này, con búp bê nhỏ treo trên cặp sách của cô rơi xuống đất, phát ra một tiếng trầm đục, đèn kích hoạt bằng giọng nói trên đỉnh đầu Tống Tịnh Nguyên sáng lên. Ánh sáng đột ngột đến có chút chói mắt, Tống Tịnh Nguyên bị dọa nhảy dựng lên, ngay cả búp bê cũng không kịp nhặt, vội vàng lùi về phía tường, vô thức nín thở, chống tay lên tường không dám động. Nhưng ánh sáng vẫn thu hút sự chú ý của Trần Nghiên, hắn ngước mắt nhìn lướt qua.
"Em không nghĩ ra." Giọng Chúc Lan có chút nức nở, trên lông mi dày đầy nước mắt, cô ta tiến lên một bước, như thể muốn thu hẹp khoảng cách giữa mình và Trần Nghiên, "Nếu em làm gì không đúng, em có thể sửa mà."
Tống Tịnh Nguyên có chút thổn thức. Ngày thường, cô gái này dù có kiêu ngạo đến đâu thì ở trước mặt Trần Nghiên cũng trở nên chật vật luống cuống.
"Chúc Lan, tôi ghét nhất là con gái khóc trước mặt tôi, em biết mà." Trần Nghiên hờ hững đẩy người ra, trong giọng nói mang theo vài phần không kiên nhẫn, "Chúng ta chia tay đi."
"... "
Chúc Lan mím môi, quay người bỏ chạy.
Đèn kích hoạt bằng giọng nói đã tắt, xa xa có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của phụ huynh. Tống Tịnh Nguyên không biết Trần Nghiên đã đi chưa, cô đứng đó đợi thật lâu, mãi cho đến khi dưới lầu không còn động tĩnh gì, mới cẩn thận nhìn về hướng dưới lầu.
Hành lang vắng tanh.
Tống Tịnh Nguyên thở dài một hơi, bả vai căng thẳng trùng xuống, kéo dây đeo cặp sách lên, cuối cùng bước xuống phía dưới. Đèn cảm biến ở tầng dưới không tốt lắm, Tống Tịnh Nguyên từ lầu ba xuống, trong hành lang yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng kim loại va chạm. Tống Tịnh Nguyên theo bản năng thả chậm bước chân, tập trung tinh thần tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, còn chưa tới lầu hai, một bóng người quen thuộc đã lọt vào tầm mắt cô.
Quần đen, áo thun trắng.
Tống Tịnh Nguyên vô thức sững người, thấy người nọ không nhúc nhích, cô từ từ đi xuống. Mùi bạc hà càng lúc càng đậm, trái tim Tống Tịnh Nguyên càng lúc càng hoảng loạn, ngay khi định lướt qua nhau, hơi nóng lướt qua vành tai cô, theo sau là một nụ cười xấu xa không rõ ý tứ.