Dâng Trào

Chương 52: Anh không thể không cần em




Những gì xảy ra tối nay, Trần Nghiên nói không tức giận là giả.

Trên đường đến bệnh viện, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Trong hai tháng ở bên nhau, Tống Tịnh Nguyên chưa từng phàn nàn với anh bất cứ điều gì, chuyện gì cũng theo anh, thậm chí một câu làm nũng đơn giản nhất giữa bạn trai và bạn gái cũng chưa từng có.

Tất cả mọi chuyện đều giấu ở trong lòng, một mình âm thầm tiêu hóa, hiểu chuyện quá mức.

Trần Nghiên không nghĩ ra tại sao cô lại như vậy, không nghĩ ra tại sao không ai đi họp phụ huynh cho cô, không nghĩ ra tại sao cô cần nhiều tiền như vậy, mười sáu tuổi đã ra ngoài làm thêm.

Cô chưa bao giờ đề cập bất cứ điều gì về gia đình mình với anh.

Ngược lại, anh kể cho cô nghe mọi chuyện, không chút dè dặt vạch trần khía cạnh không thể chịu đựng nhất của bản thân và không muốn người khác biết,lộ ra trước mặt cho cô xem.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Nghiên như lửa đốt, Tống Tịnh Nguyên càng im lặng, ngọn lửa càng thêm nồng đậm, kìm nén trong lòng, như muốn nuốt chửng anh.

Anh chưa từng nghĩ mình sẽ thật sự có tình cảm với bất kỳ cô gái nào, cũng không nghĩ mình phải chịu trách nhiệm với ai, cho nên mấy năm nay, anh chưa từng chủ động trêu chọc cô.

Sự tình phát triển đến nước này ngày hôm nay, là ngoài ý muốn, càng giống như số mệnh đã định.

Cô là kiếp nạn của anh.

Ngọn lửa chưa kịp bùng lên, anh cúi đầu xuống nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng và yên tĩnh của cô gái nhỏ.

Bình thường cô chỉ nhíu mày thôi, trong lòng anh đã không thoải mái, hiện tại bị thương nhiều như vậy, anh đau lòng muốn chết.

Anh nghiến răng, não nề thở dài.

Chết tiệt.

Bốc hỏa thì làm sao bây giờ?

Nghẹn đi.

Biết lúc cô truyền dịch sẽ lạnh, Trần Nghiên xoay người đi xuống cửa hàng ở tầng dưới mua miếng dán giữ ấm, lại chọn chút đồ ăn vặt cô thích ăn trên kệ, còn có sữa dâu.

Cô gái đứng ở quầy thanh toán liếc anh một cái, thân thiết nói: “Anh mua cho bạn gái sao?”

Trần Nghiên thản nhiên nói phải.

“Anh đối xử với bạn gái thật tốt.”

Anh xách túi nilon đi lên lầu, chưa kịp đến bên cạnh đã nhìn thấy cô ngồi khóc như mưa.

Cái gì cũng không để ý, ngay cả ngọn lửa kia cũng tắt hoàn toàn, anh ôm cô vào lòng, hối hận vừa rồi nói nhiều lời khó nghe với cô như vậy.

Anh thừa nhận anh đã thỏa hiệp.

Không nói thì không nói, cùng lắm thì anh sẽ theo sát cô từng bước, bảo vệ cô, không để cô bị tổn thương là được.

“Xin lỗi Trần Nghiên...”

“Đừng nói những chuyện đó nữa.” Trần Nghiên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau mi mắt cô, lau nước mắt cho cô, “Hôm nay tâm trạng của anh không tốt, anh nên đưa em về nhà, tránh để em bị thương.”

Nghe được lời của anh, trong lòng Tống Tịnh Nguyên càng thêm tự trách, nước mắt giàn giụa trên mặt, căn bản ngăn không được.

“Bảo bối đừng khóc.” Trần Nghiên nửa quỳ ở bên cạnh cô, ghé vào bên tai cô dỗ dành, “Anh không có không cần em, đừng nghĩ lung tung nữa.”

Anh một lần lại một lần nói cho Tống Tịnh Nguyên rằng anh sẽ không rời xa cô, không biết qua bao lâu mới giúp tâm tình của cô gái nhỏ khôi phục một chút.

Thuốc trong bình truyền dịch lạnh đến nỗi mạch máu của Tống Tịnh Nguyên chuyển sang màu xanh lam, Trần Nghiên xé một miếng băng ấm đặt vào tay cô, dùng lòng bàn tay rộng và ấm của anh bao lấy ống truyền.

Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, giọng nói có chút run rẩy: “Trần Nghiên, anh không nên đối xử tốt với em như vậy.”

Anh càng đối xử tốt với em, trong lòng em càng cảm thấy áy náy.

“Ngu ngốc.” Trần Nghiên vuốt mũi cô, “Em là bạn gái của anh, anh không đối xử tốt với em thì tốt với ai?''

“Không nghĩ nữa.” Trần Nghiên ngồi xuống bên cạnh cô, cởi áo khoác khoác cho cô.

Tống Tịnh Nguyên đẩy cánh tay của anh: “Em không lạnh, anh không mặc áo khoác sẽ cảm lạnh đấy.”

“Sao ông đây có thể yếu ớt như vậy chứ?” Trần Nghiên đem áo khoác một lần nữa khoác lên người cô, “Bữa tối em ăn cái gì?”

“Gimbap.”

“Không có anh ở đây em không ăn uống đàng hoàng đúng không?” Trần Nghiên khẽ búng lên trán cô, “Không nghe lời như vậy à?”

“Không phải, là do em không thấy thèm ăn.”

“Bây giờ có muốn ăn chút gì không?”

Tống Tịnh Nguyên gật đầu.

Trần Nghiên mang hộp bánh ngọt bên cạnh tới, bên ngoài hộp trong mờ buộc một dải ruy băng màu hồng, bởi vì trên đường xóc nảy nên một miếng kem nhỏ cọ vào thành trong của hộp.

Một bàn tay khớp xương rõ ràng tháo chiếc ruy băng ra, vị ngọt ngào của kem nhanh chóng lan tỏa trong không khí, Tống Tịnh Nguyên truyền nước không tiện, vì vậy Trần Nghiên đặt chiếc bánh lên đùi anh, dùng nĩa chọc một miếng đút vào miệng cô.

Tống Tịnh Nguyên có chút xấu hổ vươn tay nhận lấy cái nĩa: “Em tự làm.”

“Đừng nhúc nhích.” Trần Nghiên đè tay cô xuống, “Há miệng.”

Tống Tịnh Nguyên không lay chuyển được anh, đành phải ngoan ngoãn làm theo, thân bánh bông lan phủ một lớp kem dâu, trong miệng tràn đầy vị ngọt dịu, không ngấy.

“Ăn ngon không?” Trần Nghiên lại đưa một miếng dâu tây nhỏ đến miệng cô.

“Ăn ngon.”

Trần Nghiên không ngại phiền toái đút cho cô ăn. Khi ăn,Tống Tịnh Nguyên rất đáng yêu, má cô phồng lên, giống như một con sóc nhỏ, màu trắng xám trên môi cô từng chút một nhạt dần, dần dần có huyết sắc, bên môi còn dính chút kem màu hồng nhạt.

Tống Tịnh Nguyên từ trước đến nay rất ít ăn, ăn được nửa cái thì không ăn nữa, cô chớp mắt: “Anh không ăn à?”

Ánh mắt Trần Nghiên nặng nề nhìn chằm chằm khóe môi cô, yết hầu lên xuống, vươn tay nhẹ nhàng lướt qua khóe môi cô, đầu ngón tay thô ráp cọ vào làn da mềm mại, có chút ngứa, Tống Tịnh Nguyên sững sờ vài giây mới phản ứng lại.

Trần Nghiên liếm kem trên đầu ngón tay, động tác kia quá thân mật khiến Tống Tịnh Nguyên ngẩn ra.

“Còn ăn nữa không?”

“Không ăn nữa.”

“Được.”

Nửa chiếc bánh còn lại nhanh chóng bị anh ăn sạch chỉ trong vài miếng, Tống Tịnh Nguyên nhận ra anh đang dùng chiếc nĩa mà cô vừa ăn, cô sững sờ, trên mặt chậm rãi ửng hồng, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Sao anh không đổi cái nĩa mới?”



Sắc mặt Trần Nghiên tự nhiên: “Cái nĩa của bạn gái anh, anh có gì mà ghét bỏ?”

Tống Tịnh Nguyên không nói nữa, cô cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, mi mắt càng ngày càng nặng, giống như là đeo đầy chì.

“Em buồn ngủ à?” Cảm nhận được vẻ mặt của cô, Trần Nghiên nhẹ nhàng vén mớ tóc lòa xòa trên trán cô sang một bên.

“Có một chút.”

“Vậy ngủ một giấc đi.”

Trần Nghiên nhẹ nhàng để đầu cô tựa vào vai anh, vỗ nhẹ vào lưng cô và nhỏ giọng bảo cô đi ngủ.

Tống Tịnh Nguyên khép hờ mắt, không nhớ rõ rốt cuộc mình đã ngủ như thế nào.

Cô chỉ nhớ rằng mình đã mơ một giấc mơ.

Mơ thấy mùa đông lạnh giá năm đó, Ngô Nhã Phương mang theo vali hành lí rời khỏi Khi Nguyên, đầu không ngoảnh lại, mơ thấy cô sốt cao 39 độ nhưng không một ai quan tâm, mơ thấy Tống Hồng Minh đánh đập chửi bới cô...

Cuối giấc mơ là cảnh Trần Nghiên đứng trong tuyết.

Là chàng trai mà cô đã yêu thầm ba năm.

Sớm đã không phân biệt được mơ hay thực, cô lại bắt đầu khóc, miệng lẩm bẩm xin lỗi, nói là lỗi của mình, bảo anh đừng giận.

Trần Nghiên giật mình, quay đầu lại, cô gái nhỏ cau mày, như bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn.

Anh ôm cô thật chặt, lặp đi lặp lại cho cô biết đây không phải là lỗi của cô, đừng tự trách mình.

Sau đó Tống Tịnh Nguyên vẫn tỉnh, không chịu ngủ lại nữa.

Cô sợ rằng khi tỉnh dậy, Trần Nghiên sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Truyền dịch xong đã là hai giờ sáng.

Trần Nghiên đưa cô về nhà, hai người họ im lặng suốt quãng đường, cho đến khi đến cửa nhà, Trần Nghiên mới lên tiếng.

“Tịnh Nguyên.”

Tống Tịnh Nguyên dừng lại, ngón tay rũ xuống hai bên cuộn tròn, giọng nói run run: “Hả?”

Một giây sau, Trần Nghiên giơ tay nắm lấy cằm cô, một bộ chiếm hữu hôn lên môi cô.

Không cho cô bất cứ cơ hội suy nghĩ nào.

Tống Tịnh Nguyên kinh hoảng luống cuống mở to hai mắt, trong cầu thang tối tăm nhỏ hẹp, những đường nét trên khuôn mặt rắn rỏi của Trần Nghiên hoàn toàn lộ ra trong tầm mắt cô, ánh đèn chập chờn, nhịp tim của cô đã sớm không thể khống chế.

Tiếng gió rít qua, Trần Nghiên một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại vuốt ve gáy cô, yết hầu trượt lên trượt xuống, anh cạy môi cô ra từng chút một, giống như muốn đem hơi thở của mình toàn bộ đều dung nhập vào trong thân thể cô.

Cuối cùng, Tống Tịnh Nguyên chỉ cảm thấy khó thở, hốc mắt phủ đầy hơi nước, hai gò má nóng đến mức có thể chiên trứng gà, đầu óc choáng váng, cả người đều mơ mơ màng màng, nhưng Trần Nghiên vẫn không chịu buông ra, cẩn thận liếm láp cánh môi cô. Mùi bạc hà lạnh thấu xương cùng hương hoa nhài thanh nhã hòa quyện vào nhau, như thể anh nóng lòng muốn để lại chút dấu ấn nào đó trên người cô.

“Tống Tịnh Nguyên.” Giọng anh khàn khàn khô khốc, như là đè nén vô số dục vọng trong lòng.

Hai tay anh nâng mặt cô, trán áp vào nhau, hơi thở nóng bỏng đan xen, trong mắt ngoại trừ đối phương thì không còn gì khác.

“Nhịn lâu rồi.” Trần Nghiên nhẹ nhàng cọ má cô, “Hôm nay không muốn nhịn nữa.”

“Em còn không hiểu?”

“Anh cái gì cũng có thể không cần, nhưng sẽ không thể không cần em.”

*

Mấy ngày sau, Tống Hồng Minh cũng không tới gây sự, ngược lại Trần Nghiên càng dính người hơn trước, ngay cả mười phút giữa giờ cũng phải đợi ở cửa lớp Hai, cũng không quấy rầy Tống Tịnh Nguyên học tập, thỉnh thoảng đưa chút đồ ăn cho cô, thời gian còn lại chỉ yên lặng nhìn cô.

Buổi tối về nhà cũng phải duy trì cuộc gọi thoại với cô, cái gì cũng không nói, chỉ muốn xác nhận hoàn cảnh bên Tống Tịnh Nguyên là an toàn.

Mấy người Thẩm Chi Ý không rõ chân tướng cứ nhao nhao nói đùa rằng thực sự đã được mở mang tầm mắt, lúc còn sống còn có thể nhìn thấy một mặt dính người của Trần Nghiên.

Buồi chiều thứ tư giữa giờ học, Tống Tịnh Nguyên ôm bài thi chuẩn bị đến văn phòng tiếng Anh hỏi bài, Trần Nghiên ở cửa ngăn cô lại: “Em đi đâu vậy?”

“Em đến văn phòng tiếng Anh.”

“Anh đưa em qua đó.”

Thẩm Chi Ý dựa vào cửa, kinh ngạc vỗ tay với Thẩm Duệ đang ở bên cạnh: “Trời ạ, đây thật sự là Trần Nghiên mà chị biết sao? Ngay cả khi Tịnh Nguyên đến văn phòng cũng phải đi theo, có phải hơi khoa trương không?”

Thẩm Duệ nhìn bóng lưng cách đó không xa của Trần Nghiên, sau đó thở dài: “Gần đây cậu ấy rất kỳ quái, cũng không biết có chuyện gì.”

Nhìn vẫn là bộ dạng cà lơ phất phơ kia, nhưng khi nhắc đến Tống Tịnh Nguyên, anh trở nên đặc biệt cẩn thận.

Thẩm Chi Ý nhún vai: “Có lẽ đây là... mị lực của tình yêu chăng?”

“Còn có gan nói chuyện của người khác?” Thẩm Duệ vỗ đầu cô ấy, “Đừng tưởng mình không biết, trong kỳ nghỉ đông, cậu lại lẻn đi Thịnh Dương đúng không?”

Thẩm Chi Ý xấu hổ chớp mắt, có chút luống cuống tay chân: “Em...”

“Em không được đến chỗ ba mẹ chị cáo trạng.”

“Gặp anh ta chưa?” Thẩm Duệ cúi đầu xuống, trong lòng hai người đều biết rõ “anh ta” này là ai.

Nhắc đến chuyện này, Thẩm Chi Ý có chút mất mát: “Không gặp, chị đợi lâu cũng không gặp được.”

“Cậu đó.” Thẩm Duệ nhíu mày thật sâu, “Mình cũng không biết khuyên cậu thế nào, cậu và Giang Vũ Đạc, hai người các cậu thật sự không có khả năng.”

“Đừng tuyệt đối như vậy.” Thẩm Chi Ý gấp đến độ cắt lời cậu, “Có lẽ anh ấy không muốn yêu đương khi còn học trung học thôi.”

Thẩm Duệ há miệng, muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của Thẩm Chi Ý, cậu nuốt xuống lời muốn nói, thật lâu sau mới thốt ra một chữ: “Chị.”

Hiếm khi Thẩm Duệ gọi cô ấy như vậy.

Giọng điệu của cậu trở nên có chút xót xa: “Cứ tiếp tục như vậy, chị sẽ bị thương.”

*

Sắp bước sang tháng 3, thời điểm diễn ra trận tái đấu của giải đấu tiếng Anh đang đến gần.

Buổi trưa Trần Nghiên cùng Tống Tịnh Nguyên ăn cơm, thuận miệng hỏi cô: “Khi nào em đi?”

“Thứ hai tuần sau, tại trường trung học số 2 Thịnh Dương.”

“Anh đi cùng em.”

“Không cần đâu.” Tống Tịnh Nguyên nói, “Giáo viên tiếng Anh sẽ dẫn bọn em đi cùng, anh đi theo cũng biết giải thích thế nào.”

“Anh không đi cùng bọn em, anh tự mình lái xe qua đó, đặt cùng một khách sạn với em.”



“Thật sự không cần đâu.” Tống Tịnh Nguyên lắc cánh tay anh, không đành lòng nhìn anh lăn qua lăn lại, “Giáo viên sẽ luôn ở bên cạnh, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”

“Hơn nữa chỉ ở lại một đêm, ngày sau thi xong em sẽ trở về, đến Khi Nguyên thì lập tức đi tìm anh, được không?”

Trần Nghiên cau mày: “Đến lúc đó nói sau.”

“Anh chưa từng hỏi em, vì sao muốn tham gia thi tiếng Anh? Đoạt giải có lợi gì sao?”

“Có tiền thưởng á.” Tống Tịnh Nguyên cong mắt, “Hơn nữa còn có thể rèn luyện năng lực, cũng không tệ.”

“Tiền thưởng?”

“Dạ, giải nhất là 10.000 tệ.”

“Đừng để bản thân quá mệt mỏi.” Trần Nghiên xoa đầu cô, hừ cười trêu ghẹo “Hơn nữa em quên rồi sao? Bạn trai em rất có tiền mà.”

“Cái đó không giống nhau.”

Ngay từ đầu Trần Nghiên đã biết cô không phải là người thích mắc nợ người khác, vì vậy không nói về chủ đề này nữa.

Giữa tháng Ba, nhiệt độ ở Khi Nguyên dần tăng lên, gió xuân thổi qua mặt, cây liễu trong khuôn viên cũng đâm chồi nảy lộc mới, điểm xuyết màu xanh lục mang đến cho khuôn viên một chút sức sống.

Ăn trưa xong, hai người cùng nhau đi dạo trong sân trường, trong ao sen thả một lứa cá vàng mới, khiến mặt nước gợn sóng lăn tăn.

Tống Tịnh Nguyên nghiêng đầu nhìn Trần Nghiên, hôm nay anh mặc một chiếc áo thun đen, ống tay ôm sát, tóc cắt ngắn hơn một chút, càng khiến anh trông gọn gàng đẹp trai.

“Trần Nghiên.” Cô đột nhiên gọi.

“Ơi?”

“Ngày mai anh mặc đồng phục được không?”

“Thế nào?” Trần Nghiên nhướng mày nhìn cô, nhếch môi cười, “Bắt đầu quản anh?”

“Không phải.” Tống Tịnh Nguyên mím môi, tựa hồ có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Em chỉ là... muốn mặc quần áo giống anh.”

Trần Nghiên sững sờ vài, sau đó lồng ngực truyền đến ý cười, cười đến bả vai run lên.

“Được không?” Thấy xung quanh không có người quen, Tống Tịnh Nguyên kéo góc áo anh xuống, không biết vì sao hai má đỏ lên, rơi vào trong mắt Trần Nghiên chính là đang làm nũng.

“Được.” Trần Nghiên móc đuôi tóc của cô, tóc quấn quanh ngón tay thon dài trắng lạnh của anh, “Mặc cùng em.”

“Còn nữa.” Anh hơi cúi người xuống, ghé vào tai Tống Tịnh Nguyên thổi một hơi, giọng nói có chút xấu xa.

“Anh thích em quản anh.”

Sáng hôm sau, khi Tống Tịnh Nguyên xuống lầu, quả nhiên thấy Trần Nghiên mặc đồng phục học sinh chờ cô ở dưới.

Đồng phục học sinh của Khi Nguyên rất giống với Nhất Trung, áo phông trắng có vạch màu xanh lam, ngực trái in bốn chữ “QYGZ”, bảng tên ở bên phải.

Đồng phục được anh tùy tiện mặc trên người, cúc áo trước cổ buông lỏng, để lộ xương quai xanh thon gầy gợi cảm, bờ vai thẳng tắp.

Trước đây, một số người chê đồng phục Khi Nguyên xấu, nhưng Tống Tịnh Nguyên lại cảm thấy bộ quần áo này mặc trên người Trần Nghiên lại rất đẹp mắt.

Làm cho anh có thêm vài phần hơi thở thiếu niên.

Cô cong khóe miệng, Trần Nghiên nhận lấy cặp sách trong tay cô, nhéo má cô: “Cười cái gì?”

“Anh mặc đồng phục rất đẹp.”

“Làm sao? Bị sắc đẹp của anh làm cho choáng váng rồi à?”

...

Sau này không nên khen anh nữa.

Buổi tối, Tống Tịnh Nguyên dành chút thời gian bổ túc cho Trần Nghiên.

Nội dung hôm nay là Ngữ Văn.

Điểm Ngữ Văn của Trần Nghiên thấp trầm trọng, Tống Tịnh Nguyên quyết định để anh lấy được điểm cơ bản nhất trước, chính là phần thơ cổ.

Trần Nghiên trải tài liệu và sách lên bàn, bài đầu tiên phải học là “Thi Ca Ngụy Phượng-Mạnh (*)“.

[*] “Ngụy Phượng-Mạnh” là một bài thơ trong “Thi ca”, tập thơ đầu tiên của Trung Quốc cổ đại. Đây là bài thơ trong đó một người phụ nữ bị bỏ rơi tự kể về bi kịch cuộc hôn nhân của mình. Nữ chính trong bài thơ này nhớ lại sự ngọt ngào trong cuộc sống tình yêu của mình và nỗi đau bị chồng lạm dụng và bỏ rơi sau khi kết hôn với một giọng điệu rất buồn, thể hiện sự hối hận và thái độ kiên quyết, điều này phản ánh sâu sắc thái độ của người phụ nữ đối với tình yêu và hôn nhân trong thời cổ đại.

Tống Tịnh Nguyên dịch từng câu trong sách, Trần Nghiên móc bút viết những điểm kiến ​​thức vào, khi dịch đến một câu nào đó, anh đột nhiên cười nhạo một tiếng.

Tống Tịnh Nguyên nghi hoặc nhìn anh: “Anh cười cái gì?”

“Vừa rồi em dịch câu nào?”

“Sĩ chi trì hề, do khả ngôn dã. Nữ chi trì hề, bất khả ngôn dã.”

Anh nhướng mày: “Có ý gì?”

Tống Tịnh Nguyên cho rằng anh không hiểu, nhẹ giọng nhắc lại: “Đàn ông chìm đắm trong tình yêu, còn có thể tự mình giải thoát, nhưng phụ nữ một khi đã chìm đắm trong đó, thì không thể tự thoát ra được.”

Trần Nghiên cười lạnh một tiếng, phun ra hai chữ: “Nói nhảm.”

“Người xưa này sao lại có thể viết nam nữ đối lập như vậy chứ?”

Tống Tịnh Nguyên nâng cằm: “Em cảm thấy lời này nói cũng không có gì sai, trong một đoạn tình cảm, con gái vốn dĩ thoát ra chậm hơn một chút.”

Trần Nghiên nhéo cằm cô: “Sao em cũng nói bừa theo?”

“Em không nói bừa.” Tống Tịnh Nguyên mím môi, đập tay anh xuống, “Đừng nói chuyện này nữa, anh còn chưa học xong đâu.”

“Không nghe.” Đại thiếu gia một chân giẫm lên xà ngang, hừ nhẹ một tiếng, đẩy sách giáo khoa về phía trước, “Bài này anh từ chối học.”

...

Người này sao lại vô lý như trẻ con vậy.

Tống Tịnh Nguyên thuyết phục anh một lúc nhưng Trần Nghiên vẫn không học, cô chỉ còn cách đổi bài khác cho anh.

Sau khi bổ túc xong, Trần Nghiên đưa tay về phía cô: “Đưa sách Ngữ văn của em cho anh.”

Tống Tịnh Nguyên đưa cho anh: “Làm sao vậy?”

Trần Nghiên không để ý đến cô, dùng một chân giẫm lên thanh ngang dưới bàn, cúi thấp đầu, viết nguệch ngoạc trên sách giáo khoa một lúc.

Khi cuốn sách trở lại trong tay cô, Tống Tịnh Nguyên phát hiện ra rằng câu nói kia đã bị anh gạch bỏ, biến thành một câu mới ——

–Sĩ chi trì hề, bất khả ngôn dã.