Dâng Trào

Chương 55: Đi tìm bạn gái



Sau khi Tống Tịnh Nguyên trở về nhà, ngay cả tắm rửa cũng không có sức, cô thay một bộ quần áo sạch sẽ nằm lên giường.

Đèn trong phòng không bật, rèm cửa màu nâu sẫm che khuất ánh trăng, trong phòng trống rỗng chỉ còn lại một tia sáng trên điện thoại di động.

Ngón tay dừng lại ở trên đó hồi lâu, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy mình nên nói gì đó, do dự gõ ​​một đoạn dài vào khung trò chuyện, nhưng cuối cùng lại xóa đi, thay vào đó là ba chữ đơn giản.

[Y: Em xin lỗi.]

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Tống Tịnh Nguyên nhìn chằm chằm vào tài khoản được ghim một lúc lâu, cho đến khi mắt cô nhức nhối, bên kia cũng không gửi một tin nhắn.

Tâm trạng từ thấp thỏm mong chờ dần dần chuyển biến thành mất mát cùng chua xót, nhìn thời gian, đã 00:42.

Có lẽ anh ngủ rồi.

Vậy thì không quấy rầy nữa.

Màn hình điện thoại di động phản chiếu một khuôn mặt thanh tú mệt mỏi, Tống Tịnh Nguyên thoát khỏi khung trò chuyện, thầm chúc anh ngủ ngon, khóe mắt trượt ra một khối nước trong suốt.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tống Tịnh Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, hô hấp không thông, đưa tay đặt lên trán, nhiệt độ coi như bình thường, chắc chỉ là cảm mạo bình thường.

Chủ yếu là vì hôm qua dầm mưa, về đến nhà lại không kịp tắm nước nóng.

Bất quá cô cũng không để ý lắm, bởi vì không có khẩu vị, buổi sáng cũng không ăn, thu dọn cặp sách đi xuống lầu, lại không thấy bóng dáng quen thuộc ở dưới.

Mặc dù nằm trong dự liệu của cô, nhưng Tống Tịnh Nguyên vẫn đợi rất lâu không bỏ cuộc, đợi đến khi cách giờ tự học mười phút, bóng dáng kia cũng không xuất hiện, để không bị muộn, cô đành phải đến nhà kho đẩy xe đạp ra.

Trải qua một mùa đông, yên xe bám đầy bụi, Tống Tịnh Nguyên dùng khăn giấy lau đi, trái tim lại giống như ngâm trong nước, chua xót sưng tấy.

Cô vẫn còn nhớ rất rõ, vào cái đêm bị mất xe, tuyết ở Khi Nguyên rất lớn, bà nội cô lại phải nhập viện, phòng tuyến cuối cùng trong lòng cô cũng sụp đổ, cô bước đi trong tuyết, khóc như mưa, nước mắt giàn giụa.

Trần Nghiên đã dành cả đêm để chạy khắp nửa Khi Nguyên, giúp cô tìm xe, chỉ để dỗ cô vui vẻ.

Cũng là ngày đó, anh tùy ý hỏi cô: “Có muốn làm bạn gái tôi không?”

Cô cho rằng đó như là một giấc mơ trở thành sự thật.



Cả buổi sáng Trần Nghiên cũng không xuất hiện ở trường.

Lúc giữa giờ Tống Tịnh Nguyên lặng lẽ đến lớp Chín một lần, trên bàn chỉ có mấy tờ giấy rải rác, ly nước cũng không có, hiển nhiên là anh không đến trường.

Cũng không biết có phải số lần cùng anh ăn cơm đã dưỡng thành thói xấu gì hay không, buổi trưa một mình Tống Tịnh Nguyên lang thang trong căn tin hồi lâu, một chút thèm ăn cũng không có, cuối cùng, cô ép mình đi đến quán cơm thịt bò trước đó Trần Nghiên luôn dẫn cô đi, nhưng ăn không vào.

Ngược lại, bệnh của cô ngày càng nặng hơn.

Buổi chiều giữa giờ, cô mệt mỏi nằm trên bàn, cảm thấy chóng mặt nghẹt mũi, dứt khoát ném bút sang một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thẩm Chi Ý từ bên ngoài đi vào, thấy dáng vẻ phờ phạc của cô thì giật nảy mình, đưa tay sờ trán, kêu lên: “Tịnh Nguyên, cậu phát sốt sao?!”

“Hả?” Tống Tịnh Nguyên không mở mắt, giọng mũi nặng nề, “Có sao?”

“Trán cậu nóng đến mức có thể chiên trứng luôn rồi.” Thẩm Chi Ý quay người đến văn phòng mượn nhiệt kế, nhét vào dưới nách Tống Tịnh Nguyên, xem thời gian trên đồng hồ treo tường, mười phút sau lấy ra.

“Trời ạ, 38.5 độ.” Thẩm Chi Ý vô cùng lo lắng, “Bảo bối, khó chịu sao không biết nói chứ.”

“Không sao, chỉ hơi đau đầu một chút thôi.”

“Đừng học nữa, mình xin phép lão Vương, đưa cậu đến phòng y tế.”

“Không cần đâu, mình uống chút thuốc hạ sốt—”

Còn chưa nói xong, Thẩm Chi Ý đã chạy đến phòng làm việc của lão Vương, chưa đầy ba phút sau, cô ấy quay lại với tờ giấy xin nghỉ, khoác áo khoác lên người Tống Tịnh Nguyên: “Cậu còn đi được không? Có cần mình tìm người đến hỗ trợ không?”

“Không cần đâu.” Tống Tịnh Nguyên đỡ bàn đứng lên, “Mình có thể.”

Hai người đi qua hành lang, lúc đi ngang qua cửa lớp Chín, Thẩm Chi Ý đề nghị: “Có muốn Trần Nghiên đi cùng cậu không?”

Nghĩ đến người kia, chua xót lan tràn hốc mắt, Tống Tịnh Nguyên sụt sịt: “Không—”

Từ “cần” còn chưa nói ra khỏi miệng, hai mắt cô tối sầm, hai chân như nhũn ra, cô không khống chế được ngã về phía sau, mất đi ý thức.

*

Lúc Tống Tịnh Nguyên tỉnh lại đã là bốn giờ chiều, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên thân thể ốm yếu của cô, lưu lại một vòng sáng màu vàng kim.

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi, Tống Tịnh Nguyên nhíu mày, theo bản năng nhấc tay, Thẩm Chi Ý đi tới giữ chặt cô: “Bảo bối, đừng nhúc nhích, nằm xuống cho đàng hoàng đi.”

“Còn khó chịu không?” Thẩm Chi Ý sờ trán cô, bác sĩ tiêm thuốc hạ sốt cho cô, nhiệt độ đã giảm đi rất nhiều.

“Mình không sao.”

Thẩm Duệ đẩy cửa từ bên ngoài đi vào, trong tay còn cầm gói mì nóng hổi: “Học bá, cậu tỉnh rồi à?”

“Sao cậu cũng tới đây?”

“Vừa mới cậu ngất ở cửa lớp Chín.” Thẩm Chi Ý đặt chiếc bàn nhỏ trước mặt cô, mở hộp mì ra, hơi nóng và mùi thơm phả vào mặt, “Mình nhờ em ấy giúp đưa cậu đến đây.”

Tống Tịnh Nguyên gật đầu: “Hôm nay làm phiền hai người rồi.”

“Sao lại khách sáo vậy!” Thẩm Chi Y nhét đũa vào tay cô, “Mau ăn chút gì đi, không ăn làm sao khỏe được?”

Nói xong cô ấy quay đầu nhìn Thẩm Duệ: “Em liên lạc được với Trần Nghiên chưa?”

Thẩm Duệ vô thức liếc nhìn Tống Tịnh Nguyên, bất đắc dĩ nhún vai: “Hôm nay cậu ấy không đến lớp, nhắn tin không trả lời, điện thoại cũng không nghe.”

“Cậu ta đang làm gì vậy chứ?” Thẩm Chi Ý bất mãn, “Tịnh Nguyên nhà chúng ta bệnh thành thế này rồi, cậu ta thân là bạn trai, không đi cùng còn chưa tính, lại còn chơi trò mất tích, là sao?”

“Lát nữa đến nhà tìm cậu ta đi.”

“Không cần đâu.” Tống Tịnh Nguyên đột nhiên lên tiếng, giọng khàn khàn, “Chuyện mình bị bệnh, đừng nói cho anh ấy biết.”

“Hai người sao vậy? Cãi nhau à?”

Tống Tịnh Nguyên có chút vô lực: “Đúng vậy.”

“Ai nha, cho dù có cãi nhau, cậu ta cũng nên đến bên cạnh cậu khi cậu ốm chứ?” Thẩm Chi Ý là bạn thân nhất của cô, đương nhiên sẽ đứng về phía cô vô điều kiện, “Hơn nữa, tính tình cậu tốt như vậy, sao có thể cãi nhau?? Chắc chắn vấn đề là ở cậu ta.”



Nụ cười trên khóe miệng Tống Tịnh Nguyên có chút chua xót.

Lần này thực sự là vấn đề của riêng cô.

Thẩm Duệ cũng giúp cô nói chuyện: “Học bá, cậu cũng biết tính khí của Trần Nghiên không tốt, lời cậu ấy nói cậu đừng để trong lòng, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.”

“Mọi người không cần an ủi mình, mình không sao.” Tống Tịnh Nguyên nói.

“Vậy tôi về trước đây.” Thẩm Duệ nhìn thời gian, “Học bá, dưỡng bệnh đi.”

“Được, đi đường cẩn thận.”

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Thẩm Chi Ý, bệnh tình của Tống Tịnh Nguyên dần được cải thiện rất nhiều. Hai ngày sau, kết quả cuộc thi tiếng Anh được công bố, Tống Tịnh Nguyên xuất sắc giành được giải Nhất, nhà trường còn đặc biệt tổ chức một buổi họp khen thưởng cho cô.

Tống Tịnh Nguyên gửi một phần tiền thưởng vào ngân hàng, phần còn lại mua quần áo mới cho bà nội, còn đưa bà đến nhà hàng Giang Chiết mà bà luôn muốn đi.

Khiến người ta bất ngờ chính là, Lộ Từ chỉ giành được giải Nhì.

Trình độ của cậu ta cao hơn nhiều so với Tống Tịnh Nguyên, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà dẫn đến kết quả này.

Ngày thứ hai sau khi có kết quả, Tống Tịnh Nguyên ra khỏi lớp, tình cờ gặp Lộ Từ.

Cậu ta đeo cặp sách, vẻ mặt có chút phức tạp: “Tống Tịnh Nguyên, tôi sắp chuyển trường, có thể sẽ không bao giờ trở về nữa.”

Tống Tịnh Nguyên không nghĩ cậu ta sẽ tới từ biệt cô, nhất thời không biết nên nói gì, trầm mặc hồi lâu chỉ nói có một câu “Thuận buồm xuôi gió“.

Một chút tiếc nuối hiện lên trên mặt Lộ Từ: “Tống Tịnh Nguyên, tôi rất thích cậu.”

Tống Tịnh Nguyên không tiếp lời, chớp chớp mắt: “Tôi vẫn hy vọng hai người có thể cho anh ấy một lời xin lỗi.”

“Anh ấy” này là ai, trong lòng cả hai đều biết rõ.

Lộ Từ cười lạnh một tiếng: “Tôi không làm được, cậu ta nợ nhà bọn tôi.”

Nói xong, cậu ta quay người rời đi, chỉ để lại cho Tống Tịnh Nguyên một câu: “Chăm sóc bản thân thật tốt.”

Tống Tịnh Nguyên nhìn bóng lưng cậu ta rời đi, thầm nghĩ như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không có ai đến trước mặt Trần Nghiên xát muối lên vết thương của anh nữa.

Cô cúi đầu xuống, chiếc vòng màu đỏ vẫn đeo trên cổ tay, nhìn chằm chằm vài giây rồi âm thầm thở dài.

Kể từ lần chia tay không vui ở phố Lai Hà ngày đó, Trần Nghiên chưa bao giờ xuất hiện trong trường.

Mấy tin nhắn Tống Tịnh Nguyên gửi cho anh đều như đá chìm đáy biển, gọi điện qua cũng chỉ có một giọng nữ máy móc lạnh lùng nhắc nhở cô rằng đầu dây bên kia đã tắt máy.

Thẩm Duệ đến nhà anh vài lần, trong biệt thự lớn không một bóng người.

Tâm trạng Tống Tịnh Nguyên chán nản hồi lâu, mấy lần lên lớp còn suýt nữa thất thần, mặc dù bề ngoài có vẻ như không có biến hóa, nhưng cô biết rằng mình đang ở trong tình trạng rất tồi tệ.

Buổi tối mất ngủ rất nghiêm trọng, rõ ràng là rất buồn ngủ, nhưng trằn trọc rất lâu cũng không ngủ được, chỉ đờ đẫn nhìn trần nhà, thỉnh thoảng trong đầu sẽ nhớ lại từng khoảng thời gian ở chung với Trần Nghiên trước đó.

Hoặc ngủ thiếp đi, nhưng tỉnh dậy một thân đổ mồ hôi, không thể phân biệt được là mơ hay thực.

Ăn cũng không ngon, mặc dù mỗi ngày Thẩm Chi Ý đều sẽ cưỡng ép kéo cô đến nhà ăn, nhưng cô chỉ ăn vài miếng đã cảm thấy khó chịu, đành phải buông đũa xuống.

Thẩm Chi Ý ở một bên còn nói đùa: “Bảo bối, cậu như vậy là đang chà đạp lên tâm huyết của bác nông dân đấy.”

Tống Tịnh Nguyên đương nhiên nghe ra ý tứ của cô ấy, thành thật nói: “Chi Chi, mình thật sự không có khẩu vị.”

Cô vốn đã gầy, lăn qua lăn lại như vậy, da thịt trên mặt càng ít đi, trông tiều tụy lại yếu ớt, giống như một bông hoa trắng nhỏ bị mưa gió tàn phá sắp héo khô.

“Tịnh Nguyên.” Thẩm Chi Ý thật sự nhìn không nổi nữa, “Cho dù có thất tình cũng không thể làm tổn thương bản thân như vậy.”

Tống Tịnh Nguyên đang suy nghĩ về một hàm lượng giác, nghe thấy lời của cô ấy bèn ngừng viết, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bây giờ là đầu tháng Tư, khuôn viên tràn ngập cảnh sắc mùa xuân, cây bạch dương dưới lầu xum xuê, học sinh mặc đồng phục đang chơi đùa trong quảng trường nhỏ, mở cửa sổ ra, làn gió ấm áp nhẹ nhàng thổi qua mặt, như là vuốt ve nhẹ nhàng.

Cô dừng một chút, giống như đang giải thích với Thẩm Chi Ý, càng giống như đang tự nói với chính mình: “Mình không biết đây là làm sao, chỉ là không hiểu sao lại hoảng hốt mà thôi.”

Trần Nghiên đã biến mất năm ngày.

Không ai có thể liên lạc với anh.

Anh muốn dùng phương thức bạo lực lạnh này để chia tay cô sao?

Trong lòng không yên, quyết định buổi tối sẽ tự mình đến nhà anh một chuyến, mặc kệ anh có ở đó hay không, cô cũng phải đi thử xem.

Chuông tan học vang lên, Tống Tịnh Nguyên vội vàng thu dọn cặp sách, trên đường đến đường Hồn Hà Bắc, cô gọi điện cho Trần Nghiên.

Vẫn tình trạng tắt máy.

Tống Tịnh Nguyên cau mày, tiếp tục gọi.

Kết quả vẫn vậy.

Sau đó, cô dứt khoát chạy tới, dừng lại trước biệt thự kia, nhưng trong phòng hoàn toàn tối om, hơn nữa lúc này ngay cả cổng sắt ngoài sân cũng khóa chặt, hiển nhiên không có người.

Cô nắm chặt tay, mang theo một bụng đầy thất vọng về nhà.

Ánh đèn đường mờ ảo, bóng lưng cô gái trong một mảnh màu cam trông đặc biệt yếu ớt.

Rốt cuộc Trần Nghiên đi đâu?

Bước chân của Tống Tịnh Nguyên rất chậm, buổi tối cô không ăn, cũng không cảm thấy đói, cô như một cô hồn dã quỷ đi về nhà, mỗi bước đi đều tiêu hao rất nhiều sức lực.

Người đi bộ qua lại trên đường, trong số đó có rất nhiều học sinh trạc tuổi cô, nhưng nhìn qua, lại không có bóng lưng quen thuộc kia.

Tống Tịnh Nguyên có chút hối hận.

Nếu ngày đó không cho Trần Nghiên rời đi thì tốt rồi.

Gió đêm tùy ý vỗ vào mặt cô, làm tóc cô rối tung, Tống Tịnh Nguyên nhất thời muốn khóc, nhưng cô chỉ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, cuối cùng vẫn nghẹn nước mắt trở về.

Dưới chân truyền đến tiếng sột soạt, Tống Tịnh Nguyên cúi đầu phát hiện một con mèo nhỏ màu cam đang kéo quần của cô, lười biếng kêu meo meo.

Tống Tịnh Nguyên ngồi xổm xuống cười khổ: “Em tới an ủi chị sao?”

Chú mèo con dường như hiểu lời cô, thân mật cọ vào chân cô.

“Chị không sao.” Tống Tịnh Nguyên nhẹ nhàng vuốt lông của nó, “Cám ơn em đã an ủi.”

Con mèo nhỏ màu cam cọ vào chân cô thêm vài cái, sau đó quay người “meo” một tiếng chạy đi.



Nhưng Tống Tịnh Nguyên vẫn ngồi xổm ở ven đường, dường như không còn sức lực để đứng lên nữa, đầu óc trống rỗng, có lẽ gần đây thực sự quá mệt mỏi, cô bắt đầu gọi Trần Nghiên, một lần không gọi được thì tiếp tục gọi.

Thẳng đến lần thứ ba, điện thoại không hề báo trước được kết nối.

Tống Tịnh Nguyên dừng lại.

Cư nhiên không biết nói cái gì cho phải.

Hai người cứ như vậy im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là Trần Nghiên mở miệng trước, giọng anh khàn khàn, lại mang theo vài phần bình thản: “Tống Tịnh Nguyên.”

Ánh trăng xuyên qua bóng cây chiếu xuống mặt đất, cành lá lay động, ánh sáng cũng dao động chập chờn, lúc sáng lúc tối.

Một tuần không nghe thấy giọng nói này, thần kinh Tống Tịnh Nguyên vào giờ khắc này sụp đổ, nhưng nghĩ đến Trần Nghiên khả năng còn đang giận mình, cô liều mạng cắn nuốt mọi cảm xúc, chỉ có thể nhẹ nhàng thút thít nói: “Thật xin lỗi“.

*

Ban đêm,sân bay Khi Nguyên đông nghịt người.

Trần Nghiên theo đám người ra khỏi lối đi, khóe môi mím thành một đường thẳng, đội mũ lưỡi trai màu đen, trên người chỉ mặc một chiếc áo phông đen đơn giản, hòa làm một thể cùng khí chất lạnh lùng trên người.

Mấy ngày trước là ngày giỗ của Trần Xu Phàm.

Mặc dù Trần Xu Phàm là người Khi Nguyên, nhưng cô ấy luôn hướng tới một thành phố biển ấm áp, cho nên sau khi qua đời, ông nội Trần đã chọn Lê Dương làm nơi an táng cho cô ấy.

Đã nhiều năm kể từ khi cô ấy rời đi, Trần Nghiên vẫn ngại khúc mắc kia nên không dám đi thăm cô ấy, đây là lần đầu tiên.

Cũng coi như là công lao của Tống Tịnh Nguyên, nếu không có cô, hiện tại anh đã không thể trực tiếp đối mặt với quá khứ mà vẫn bị vây vào tình cảnh trốn tránh.

Chuyện xảy ra ở phố Lai Hà ngày đó, anh thật sự rất tức giận, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức độ tức giận mà thôi, suy cho cùng vẫn là anh chưa cho cô đủ cảm giác an toàn, không thể hoàn toàn trở thành chỗ dựa của cô.

Vì vậy, anh dự định sau khi đến Lê Dương thăm Trần Xu Phàm, triệt để chia tay với khói mù quá khứ, anh sẽ trở về Khi Nguyên, phấn đấu cùng cô.

Anh muốn cô thấy được sự quyết tâm của mình, để cô hiểu rằng dù có chuyện gì xảy ra, anh đều có thể cùng cô chia sẻ.

Buổi sáng ngày giỗ của Trần Xu Phàm, Trần Nghiên mang một bó cẩm tú cầu cô ấy thích nhất khi còn sống, đến trước mộ.

Trong bức ảnh, trên miệng cô ấy nở một nụ cười nhàn nhạt, trước khi xảy ra những biến cố đó, Trần Xu Phàm là một người rất thích cười, Trần Nghiên vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy người cô này ở nhà cũ, cô ấy đã cầm một chiếc ô tô đồ chơi mới toanh, ngồi xổm trước mặt anh, cười đến dịu dàng mà rạng rỡ.

Trong chớp mắt, đã nhiều năm trôi qua.

Mười giờ sáng ở Lệ Dương, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt đất, không khí tràn ngập mùi thơm dễ chịu. Một cánh hoa tung bay theo gió, đáp xuống vai Trần Nghiên, dừng lại thật lâu, hốc mắt đen kịt trở nên ươn ướt.

“Cô.” Anh im lặng hồi lâu mới mở miệng.

Đầu ngón tay thon dài sạch sẽ quét qua ngôi mộ đá màu xám: “Đã nhiều năm như vậy không có tới thăm cô, cô không giận cháu chứ.”

“Nói thật, cháu vẫn luôn sợ hãi.” Trần Nghiên cong khóe môi tự giễu, “Luôn lo lắng cô còn vì chuyện trước kia mà trách cháu, cho nên cháu trốn tránh rất lâu.”

“Sau khi cô đi, cháu trở nên sa đọa, đàn piano và việc học đều bỏ dở. Ngay cả con mèo nhỏ màu cam cô yêu thích, cháu cũng không chăm sóc tốt, không lâu sau đó thì chết.”

“Cháu vốn cho rằng mình sẽ kết thúc cả đời như vậy, mãi đến sau này, cháu gặp một cô gái nhỏ.”

Khuôn mặt trong veo kia hiện lên trong đầu anh, Trần Nghiên nghiêm túc nói: “Chính cô ấy đã kéo cháu ra khỏi vũng lầy tuyệt vọng. Nếu không có cô ấy, có lẽ cháu đã làm chuyện ngu xuẩn rồi.”

“Hôm nay cháu đến đây để nói với cô, hiện tại cháu sống cũng không tệ lắm. Sau khi trở về, cháu sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Cháu muốn trở nên mạnh mẽ hơn một chút, để có thể bảo vệ cô ấy.”

“Đúng rồi, cô ấy là một cô gái rất tốt, lần sau có cơ hội, cháu đưa cô ấy đến gặp cô.”

“Cũng hy vọng mỗi ngày cô đều vui vẻ.”

Sau khi giải quyết xong chuyện ở Lệ Dương, Trần Nghiên lập tức mua vé máy bay chuẩn bị quay về Khi Nguyên, nhưng không may chính là, cơn bão đổ bộ vào Lệ Dương đêm hôm đó, tất cả các chuyến bay đều bị hủy bỏ, trong nội thành xuất hiện tình trạng mất điện diện rộng, khách sạn nơi Trần Nghiên ở cũng không may mắn thoát khỏi, điện thoại di động đã sớm tắt máy.

Cứ như vậy, anh bị cô lập trong ba ngày.

Trong ba ngày này, tất cả những gì anh nghĩ đến đều là Tống Tịnh Nguyên, anh mượn điện thoại khẩn cấp của khách sạn để gọi cho cô nhưng không có kết nối.

Vì vậy, ngay khi vừa xuống máy bay, anh lập tức tìm một cục sạc dự phòng ở gần đó, chưa kịp mở khóa thì Tống Tịnh Nguyên đã gọi điện đến.

Anh hít một hơi thật sâu, nhấc điện thoại.

Bên kia trầm mặc.

Anh đại khái cũng có thể đoán được mấy ngày anh không ở đây cô rất khổ sở, cổ họng nghẹn lại: “Tống Tịnh Nguyên.”

Nhưng bên kia vẫn không lên tiếng, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gió thoảng qua bên tai.

Anh chưa kịp mở miệng hỏi thêm thì tiếng khóc như muỗi đã gặm nhấm trái tim anh, sau khi nghe xong câu “Thật xin lỗi” của cô, anh cảm thấy tứ chi mình đau theo.

Hỏi qua vị trí của Tống Tịnh Nguyên, anh bảo cô đợi anh ở đó, chạy ra khỏi sân bay, một khắc cũng không dám dừng, bắt một chiếc taxi.

Con đường gần sân bay tắc nghẽn, Trần Nghiên cau mày: “Sư phụ, có thể nhanh chút được không?”

Tài xế nói bằng tiếng địa phương: “Người trẻ tuổi, cậu cũng thấy đấy, đường tắc thế này, không phải tôi không muốn đi nhanh.”

“Có chuyện gì mà vội thế? Phố Lai Hà cách đây không gần, còn phải lái xe một đoạn dài nữa.”

“Đi tìm bạn gái.”

“Bạn gái cũng ở đó không chạy đi đâu.” Tài xế cười cười, “Có cần gấp như vậy không?”

“Gấp.” Trần Nghiên phiền lòng không thôi, đầu lưỡi áp bên má, vành mũ ấn xuống, “Tâm trạng bạn gái tôi không tốt, cô ấy ở xa tôi thêm một giây tôi cũng đau lòng.”

Sau hơn 20 phút, chiếc taxi cuối cùng cũng dừng lại bên đường Lai Hà.

Trần Nghiên chạy đi tìm vị trí mà Tống Tịnh Nguyên đã gửi cho anh, mái tóc đen trên trán bị mồ hôi làm ướt, dính vào trán, khi gió thổi qua, cảm giác thật mát mẻ.

Cuối cùng anh cũng tìm thấy bóng dáng đó trong đám đông.

Cô gái nhỏ vẫn còn đeo cặp sách, mặc một chiếc áo thun cotton trắng sạch sẽ, mái tóc đen buộc sau đầu, cô đang cúi đầu ngồi xổm bên vệ đường, trông đáng thương lại bất lực.

Trần Nghiên đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt cô, cuối cùng cũng nhìn rõ mặt cô.

Cô gầy đi một vòng, đôi má hóp lại, đôi môi xám trắng.

Chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi, sao cô có thể biến mình thành thế này.

Trái tim anh đau như bị vắt khô.

“Trần Nghiên...” Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu lên, cổ họng tựa hồ bị bóp nghẹt, giọng nói run rẩy.

Yết hầu Trần Nghiên lên xuống, anh nâng vành mũ lên, đột nhiên giữ cánh tay cô, tay kia vuốt ve cằm cô, khớp ngón tay lạnh lẽo đặt lên một bên mặt cô. Anh hôn cô thật mạnh.