Ban đêm, phòng cấp cứu tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Y tá kiểm tra sơ qua cho Tống Tịnh Nguyên, nói cô bị ngất xỉu do hạ đường huyết, chỉ cần truyền một chai nước đường glu-cô rồi về nhà nghỉ ngơi là được.
Trần Nghiên trả tiền để chuyển cô sang một phòng riêng, anh ôm Tống Tịnh Nguyên, cẩn thận đặt cô lên giường, khi y tá đến tiêm thuốc, mặc dù cô còn chưa tỉnh lại nhưng Trần Nghiên vẫn sợ làm đau cô, dặn dò y tá nhẹ nhàng một chút.
Y tá mỉm cười, hỏi: "Bạn gái à?"
Sắc mặt Trần Nghiên cứng đờ: "Không phải, là bạn gái cũ."
"Bạn gái cũ? Xem ra anh vẫn chưa buông được cô ấy nhỉ."
"Ừ."
Là không buông được.
Anh giúp Tống Tịnh Nguyên cởi áo khoác bông, rồi đắp chăn cho cô, đưa tay sờ nhẹ lên trán cô, lạnh ngắt, khó trách môi cô lại tái nhợt như vậy.
Có lẽ gần đây công việc quá mệt mỏi, hơn nữa còn thức đêm tăng ca, Tống Tịnh Nguyên ngủ say, nhưng hình như gặp ác mộng, lông mày nhíu chặt, trán rịn mồ hôi lạnh, vài sợi tóc rối lộn xộn trên trán.
Trần Nghiên cúi xuống, nhẹ nhàng vén tóc cô.
Thấy môi cô hơi khô nứt, Trần Nghiên xuống siêu thị dưới lầu mua nước khoáng và bông gòn, còn mua thêm một túi dán giữ ấm, anh nhúng bông gòn vào nước, nhẹ nhàng bôi lên môi cô, sau đó đặt miếng giữ ấm lên ống mềm, để chất lỏng không làm lạnh các mạch máu.
Anh ngồi ở mép giường, đôi mắt đen trầm xuống, lặng lẽ nhìn cô gái.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người gặp lại, anh nghiêm túc nhìn cô như vậy.
Cô có vẻ ngoài dịu dàng, ngay cả sinh bệnh cũng vậy, lông mi an tĩnh nằm trên mi mắt, bởi vì khó chịu, sắc mặt cô trắng bệnh, mái tóc đen rối xõa ra.
Trông cô gầy đi không ít.
Trần Nghiên nhớ tới ngày đó Thẩm Duệ nói cô bị viêm dạ dày, thở dài nặng nề, bắt đầu lẩm bẩm.
"Sao em không tự chăm sóc tốt cho bản thân?"
Giống như đang trách cô, lại như đang trách chính mình.
"Nếu không thể chăm sóc tốt cho bản thân, tại sao lại phải rời xa anh?"
"Ra vẻ cậy mạnh."
Một chai nước nhanh nhanh truyền xong, y tá tới rút kim, Trần Nghiên giúp cô mặc áo khoác, gọi điện thoại cho Thẩm Duệ, bảo cậu tới đón mình.
Xe dừng lại ở dưới nhà Tống Tịnh Nguyên, lăn qua lăn lại một đường, cô vân chưa tỉnh, cánh tay Trần Nghiên vòng ra sau lưng cô, ôm người vào lòng, cẩn thận từng li từng tí đi lên lầu.
Anh lấy chìa khóa trong túi của Tống Tịnh Nguyên ra, mở cửa đi vào. Nhà cô rất sạch sẽ và đơn giản, giống như lúc trước ở Khi Nguyên.
Anh đặt cô lên giường ngủ, đắp chăn cho cô, Tống Tịnh Nguyên đột nhiên khó chịu cựa mình, giật tay anh về phía trước, Trần Nghiên theo quán tính ngã xuống, má vô tình chạm vào môi cô.
Mềm mại vô cùng.
Đây không phải lần đầu tiên hai người hôn nhau, cho nên Trần Nghiên biết nó ngọt ngào đến mức nào.
Yết hầu anh lăn lộn, cố gắng đè nén dục vọng vừa nhen nhóm, nhét người trở lại chăn.
Ngay lúc anh xoay người chuẩn bị rời đi, Tống Tịnh Nguyên đột nhiên thì thầm.
"Trần Nghiên."
Giọng cô mơ hồ không rõ, Trần Nghiên không khống chế được dừng chân, bắt đầu hoài nghi mình có nghe nhầm không.
Anh quay lại nhìn người trên giường, cô không nói gì thêm, lông mày càng nhíu chặt.
Phòng không bật đèn, ánh trăng mỏng manh bị rèm cửa che khuất, Trần Nghiên đứng trong bóng tối nhìn khuôn mặt say ngủ của cô gái, lòng như bị khuấy động, khó chịu.
Là vì mơ thấy anh, cho nên lông mày mới nhíu chặt như vậy sao?
Nằm mơ thấy anh...
Khiến cô không vui như vậy sao?
Đôi mắt dần cụp xuống, Trần Nghiên nhếch miệng, nở một nụ cười tự giễu, trầm giọng nói: "Anh phải làm sao đây, Tống Tịnh Nguyên?"
"Anh không thích người khác được."
...
Mãi đến trưa hôm sau, Tống Tịnh Nguyên mới tỉnh dậy, lúc ngồi dậy khỏi giường, cô có chút mơ màng, toàn thân rã rời, không có sức.
Cô ngồi dựa vào giường một lúc, dùng tay xoa thái dương, rõ ràng không uống rượu, nhưng chuyện tối qua lại có chút mơ hồ.
Cô chỉ nhớ lúc mình ra khỏi công ty đã rất muôn, vốn định đến quán hoành thánh dưới lầu thử vận may, đến khi mở mắt đã ở trên giường.
Cô còn mơ thấy Trần Nghiên.
Mơ thấy năm lớp 12, cô đã khóc trước ảnh chụp của Trần Nghiên trong phòng trọ.
Tất cả đều chân thực và đau đớn.
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, Gia Nhiên được nghỉ hai ngày, Tống Tịnh Nguyên nằm lì trên giường một lát, mãi đến chiều mới xuống giường tắm rửa.
Ngay sau khi thay quần áo, cô định tìm thứ gì đó để ăn, Đồng Giai đã gửi tin nhắn cho cô.
[Đồng Giai: Bảo bối, hôm nay hai chị lớn đến Giang Bắc, có muốn gặp mặt không?]
Đồng Giai là người nhỏ tuổi nhất trong phòng, Tống Tịnh Nguyên là người nhỏ thứ hai, hai người còn lại là chị cả, chị hai, mấy năm nay đi học, họ đã chăm sóc hai cô không ít.
Nhất là Tống Tịnh Nguyên thân thể không tốt, vừa vào đông sẽ luôn mắc bệnh vặt, may mà vẫn có các cô ấy ở bên.
Đã hơn nửa năm không gặp lại mọi người, Tống Tịnh Nguyên ngồi trên sô pha, trả lời: [Được.]
[Đồng Giai: Vậy một giờ nữa chúng ta gặp nhau ở cổng trường cũ nha?]
Tống Tịnh Nguyên gửi biểu tượng OK.
Bạn cùng phòng đã thấy đủ dáng vẻ chật vật của cô, Tống Tịnh Nguyên ăn mặc đơn giản, tùy tiện buộc tóc thành búi, kết hợp với áo len trắng, quần jean cạp cao và áo phao đen ấm áp. Trước khi ra khỏi nhà, cô nhìn thấy chiếc kẹp tóc màu đỏ trên bàn trà, đó là quà Tết mà thực tập sinh trong bộ phận tặng cô mấy ngày trước, nghĩ ngày đầu năm mới nên đeo cho may mắn, cô bèn đeo lên đầu.
Chị em gặp nhau tự nhiên có vô số chuyện để nói, Tống Tịnh Nguyên vừa nhấm nháp nồi lẩu vừa nghe mọi người chia sẻ những chuyện gặp phải trong công việc nửa năm qua, có chuyện vui, có chuyện không. Dù thế nào đi nữa, đó đều là những kinh nghiệm quý báu sau khi các cô bước vào xã hội.
Ăn được một nửa, trưởng phòng nhận một cuộc điện thoại, giọng nói bất giác dịu dàng hẳn, nói với người bên kia: "Đang ở Giang Bắc, ăn cơm với bạn cùng phòng đại học."
Đối phương không biết nói gì, cô ấy cười gật đầu: "Biết rồi, trở về sẽ tìm anh."
Ba cô gái còn lại ngửi thấy mùi bát quái, đẩy cánh tay cô ấy: "Nói thật đi, chuyện gì đây?"
"Có phải yêu đương rồi không?"
"Còn chưa đâu" Trưởng phòng cười không ngừng, "Là người mình thầm mến thời cấp ba, mình nói với các cậu rồi, không ngờ cậu ấy cũng lựa chọn về quê phát triển, có một lần gặp nhau ở tiệc xã giao, sau đó cứ liên lạc dần dần."
"Ồ ồ ồ, nhìn cậu cười tít cả mắt rồi kia kìa." Đồng Giai vỗ nhẹ vào cánh tay cô ấy, "Xem ra cậu sắp trở thành người đầu tiên hết độc thân trong phòng chúng ta rồi."
"Bất quá chuyện lớn như vậy cũng không nói với bọn mình, cậu cũng thật là.."
"Được rồi." Trưởng phòng đỏ bừng cả mặt, "Lát nữa mời các cậu đi hát bồi tội được không?"
"Đượccc!"
Sau khi ăn xong nồi lẩu, các cô gái trực tiếp đi đến một KTV cách vách.
Lúc còn học đại học họ đã đến KTV này nhiều lần, bà chủ vẫn còn nhớ họ, thấy mấy người đi vào, mỉm cười chào hỏi: "Đã lâu không thấy các cô tới nha."
"Đúng vậy." Đồng Giai nói: "Tốt nghiệp rồi nên gặp nhau cũng không dễ dàng."
Đương nhiên, ngoài ca hát, đồ ăn và đồ uống là không thể thiếu. Tống Tịnh Nguyên lấy hai túi khoai tây chiên, gọi một chai bia nhỏ, bị Đồng Giai ôm vào phòng.
Trưởng phòng ký túc xã vẫn luôn là bậc thầy karaoke của phòng, vừa tới đã chọn ngay năm bài hát, nói là muốn giúp các cô tìm lại cảm giác thời đại học.
Khúc dạo đầu của bài hát đầu tiên chậm rãi vang lên, Tống Tịnh Nguyên mở một túi khoai tây chiên, rất nhanh đã nhận ra đây là một bài hát cũ, lúc học đại học cô đã hát rất nhiều lần, bài "Dũng khí" của Lương Tịnh Như.
Trên màn hình, một cô gái tóc ngắn mặc áo sơ mi đồng phục học sinh, ngồi trên xe buýt, lén chụp hình nam sinh mình thích, tự tin lại hoạt bát nói: "Tôi là mỹ nữ siêu cấp vũ trụ chưa đầy mười tám tuổi."
"Cho đến sau cùng em cũng đưa ra quyết định này
Phớt lờ những điều người ta nói
Chỉ cần một lời thừa nhận từ anh,
Em nguyện ý đi cùng anh đến chân mây cuối trời
Em biết tất cả đều chẳng dễ dàng
Lòng em luôn tự thuyết phục bản thân mình
Nhưng em sợ một ngày anh bỗng nhiên nói phải rời đi
Yêu thực sự cần có dũng khí
Để đối mặt với những lời thị phi, đồn đại
Chỉ cần ánh mắt kiên định của anh
Tình yêu trong em liền trở thành có nghĩa
Chúng ta đều cần có dũng khí
Tin tưởng sẽ được ở bên nhau
Mặc cho biển người chen chúc, em vẫn cảm nhận được anh
Em đã đặt tình cảm chân thành của anh vào đôi tay em."
Tống Tịnh Nguyên dựa vào chiếc ghế sofa da màu nâu đỏ, cầm chai bia trên bàn uống một ngụm, cảm giác mát trượt qua cổ họng, trong nháy mắt, cô thất thần, hốc mắt dần dần đỏ lên.
"Tịnh Nguyên." Đồng Giai không để ý tới sự thay đổi của cô, đưa một miếng nấm khô nhét vào miệng cô: "Cái này ngon lắm."
Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, giấu đi cảm xúc, nuốt nấm khô xuống, quay đầu mỉm cười với cô ấy: "Ừ, quả thật rất ngon."
Ánh mắt lại quay lại màn hình, nam nữ chính ở trong phòng trọ như gần như xa, hơi thở mập mờ quấn quýt, người đàn ông tỉnh táo lại trước, lui về phía sau một bước, băng ghi âm trên kệ rơi đầy đất, giọng nữ trầm vang tiếp tục hát:
"Nếu như sự kiên cường và bướng bỉnh của em
Đã không cẩn thận làm tổn thương anh
Anh có thể hay không tiếp tục ôn nhu mà nhắc nhờ em?
Đột nhiên em thấy lòng mình lo âu
Sợ rằng sẽ đánh trượt mất anh."
Lần trước từ bệnh viện trở về, Tống Tịnh Nguyên đã suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Nghĩ đến mối tình thầm lặng kéo dài ba năm kia, nghĩ đến khoảng thời gian cô và Trần Nghiên ở bên nhau, lúc đó quả thật rất hạnh phúc, nhưng thật ra người chủ động vẫn luôn là Trần Nghiên.
Từ đầu đến cuối Trần Nghiên luôn là người bao dung cô.
Có thể bao dung cô che giấu sự thật hết lần này đến lần khác, bao dung cô im lặng không nói gì.
Rõ ràng anh ghét nhất người khác nói dối mình, nhưng khi đó anh vẫn lựa chọn thỏa hiệp hết lần này đến lần khác.
Nghĩ đến đây, hốc mắt cô chua xót khó chịu, nhưng không muốn phá hư bầu không khí của các bạn cùng phòng, cô cố gắng nén nước mắt.
Điện thoại trong túi rung lên hai lần, Tống Tịnh Nguyên chạy ra ngoài nghe máy, là cuộc gọi video của Giang Bân.
Cô dùng đầu ngón tay ấn nhẹ lên mắt, nhận cuộc gọi.
Giang Bân là bác sĩ tâm lí của cô.
Năm đó ở Tân Thành, cô phải đối mặt với áp lực sinh tồn và học tập, gần như mỗi ngày đều bận rộn đến thở không nổi, nỗi nhớ Trần Nghiên cũng ngày càng gia tăng, dưới trạng thái ngột ngạt này, thể trạng và tâm lí của cô đều xảy ra vấn đề rất lớn.
Nhưng cô không quá quan tâm đến những điều này, thứ nhất là vì cô không có tiền, thứ hai là vì cô nghĩ, có lẽ thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả, qua vài năm nữa, cô có thể buông bỏ.
Nhưng bệnh tình lại không có chuyển biến tốt đẹp.
Nó kéo dài đến năm thứ ba đại học, trạng thái của cô đột nhiên sụp đổ tới cực điểm, có một thời gian, cô nhớ Trần Nghiên nhớ đến mức cả đêm ngủ không yên, ngay cả thuốc ngủ cũng không có hiệu quả, suốt ngày cô chỉ nằm trong phòng ngủ, có đôi khi đài phát thanh tùy tiện mở một bài hát cũng có thể làm cho cô khóc đến nghẹn ngào.
Sau đó Kỳ An không nhịn được nữa, dẫn cô đi tìm Giang Bân.
Giang Bân là một bác sĩ tâm lý rất có uy tín ở Giang Bắc, tướng mạo và lời nói đều rất dịu dàng, có thể khiến người khác vô hình trung cảm thấy thoải mái.
Tất nhiên, có lẽ tất cả các bác sĩ tâm lí đều như vậy.
Ngày đó cô trút hết tất cả những trải nghiệm và cảm xúc của mình, trước khi đi, Giang Bân thở dài, nói với cô: "Thật ra sự ngăn cản của ông nội cậu ấy chỉ là một nguyên nhân nhỏ khiến hai người chia tay, mấu chốt nhất chính là, ngay từ đầu, em đã không tự tin vào mối quan hệ này của hai người."
"Em không dám tin rằng cậu ấy sẽ thích tất cả mọi thứ về em, không dám tin hai người sẽ có tương lai, em sợ những nhược điểm của mình sẽ bại lộ trước mặt cậu ấy, cậu ấy sẽ không thích em nữa, mặc dù cậu ấy cho em cảm giác an toàn hơn nữa, liều mạng bao dung em, bảo vệ em, em vẫn không thể thản nhiên đối diện với cậu ấy."
Tống Tịnh Nguyên không nói tiếp.
"Mối quan hệ của hai người thật ra không bình đẳng, em có thói quen hạ thấp mình, cho dù không có chuyện ngoài ý muốn, ông nội cậu ấy không ép em chuyển trường, sớm muộn gì hai người cũng xảy ra vấn đề."
"Cô gái nhỏ, em phải học dũng cảm hơn."
Nhưng thói quen đã hình thành không dễ dàng thay đổi như vậy, mấy năm sau đó, Tống Tịnh Nguyên thỉnh thoảng sẽ đến phòng làm việc của anh ấy để tâm sự, Giang Bân cũng thường xuyên giúp cô khai thông tư tưởng, nhưng vấn đề cốt lõi của Tống Tịnh Nguyên vẫn chưa được giải quyết.
"Xin lỗi em." Giọng Giang Bân vang lên từ ống nghe: "Gần đây anh hơi bận nên không có thời gian gọi điện thoại cho em."
Tống Tịnh Nguyên mỉm cười: "Không sao đâu."
"Anh đã xem kết quả kiểm tra của em rồi, giống như lúc trước anh đã nói với em, em vẫn còn hơi rụt rè, không tin mình đáng được yêu, tâm lý đó vẫn chưa vượt qua được."
"Gần đây có liên lạc gì với cậu ấy không?"
Tống Tịnh Nguyên lắc đầu: "Chỉ thình thoảng gặp vài lần, không có thêm sự tiếp xúc nào."
"Em có muốn thay đổi mối quan hệ này không?"
Tống Tịnh Nguyên im lặng hồi lâu, đưa ra đáp án khẳng định: "Muốn."
Giống như Lương Tịnh Như đã hát, yêu là cần dũng khí.
Giọngcủa Giang Bân rất dịu dàng: "Anh tin cậu ấy còn tình cảm với em, có điều trải qua những chuyện này, cậu ấy cũng sẽ thiếu cảm giác an toàn, cho nên em phải học cách chủ động tiếp cận cậu ấy. Anh biết chuyện quá khứ ảnh hưởng rất lớn đến em, nhưng em phải biết rằng, cậu ấy yêu em, tình yêu của cậu ấy dành cho em là duy nhất."
"Thế gian yêu sự hoàn hảo của em, yêu sự tốt lành của em, nhưng cậu ấy sẽ yêu tất cả những gì thuộc về em."
"Yêu sự nhút nhát của em, cũng yêu sự không dũng cảm của em."
"Bây giờ cậu ấy đã bước 99 bước về phía em, một bước còn lại này, em phải chủ động bước rồi."
–
Sau cuộc điện thoại với Giang Bân ngày hôm đó, Tống Tịnh Nguyên cố gắng vượt qua chướng ngại tâm lí trong lòng, nhưng từ sau khi thêm bạn tốt với Trần Nghiên, hai người chưa từng nói chuyện, cô cũng không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào.
Sau đó, từ chỗ Thẩm Duệ, cô biết được gần đây Trần Nghiên đi công tác bàn chuyện làm ăn, không ở Giang Bắc, Tống Tịnh Nguyên biết chất lượng giấc ngủ của anh không được tốt lắm, một chút động tĩnh nhỏ cũng có thể đánh thức anh, đi công tác tàu xe mệt nhọc, khó tránh khỏi càng làm cho anh mệt mỏi hơn, cho nên cô không quấy rầy anh.
Rất nhanh đã đến đêm giao thừa.
Cô thực sự là một người cô độc, lúc học đại học, vào những ngày lễ quan trọng, bạn cùng phòng sẽ nghỉ phép về nhà, còn cô thì ở một mình trong ký túc xá. Năm thứ ba đại học xảy ra chút sự cố, ký túc xá phải tân trang lại, cô không còn chỗ nào để đi, cuối cùng vẫn là Kỳ An thu nhận cô.
Sáng sớm thức dậy, cô phát hiện bên ngoài có tuyết rơi. Giang Bắc rất giống Khi Nguyên ở chỗ, mỗi năm mùa đông tuyết đều rơi rất nhiều, đầu năm nhất đại học, khi tuyết rơi, mấy cô gái phương Nam ở phòng sát vách sẽ hào hứng chơi đùa trong tuyết đến rạng sáng.
Sau khi ăn sáng xong, Tống Tịnh Nguyên thay áo bông ra ngoài, mua chút rau tươi ở chợ, lại chọn hai bộ câu đối.
Cô ngẩng đầu đứng trước một hàng câu đối xuân đầy màu sắc, chợt nhớ tới mùa đông rất nhiều năm trước, cô và Trần Nghiên cùng nhau đón giao thừa trong biệt thự trên đường Hồn Hà Bắc.Chớp mắt một cái đã nhiều năm trôi qua.
Nhưng lại tưởng chừng như vừa mới hôm qua.
Nghĩ lại đêm đó, cô hỏi Trần Nghiên, điều ước trong năm mới của anh là gì, Trần Nghiên rất nghiêm túc nói rằng anh hy vọng sau này mỗi dịp năm mới đều có cô ở bên cạnh.
Mong muốn đó cuối cùng vẫn không thực hiện được.
...
Một mình ăn Tết chung quy có chút quạnh quẽ, sau khi ăn cơm xong, Tống Tịnh Nguyên làm ổ trên ghế sô pha, mở ti vi xem Xuân vãn một lúc, thật sự chẳng có gì thú vị, cô lấy ipad tìm mấy bộ phim nước ngoài xem, bất tri bất giác cũng gần đến nửa đêm.
Ngoài cửa sổ, tiếng pháo không ngừng vang lên, Tống Tịnh Nguyên đứng ở ban công nhỏ nhìn ra ngoài, từng chùm hoa lớn rực rỡ nở rộ trên bầu trời, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, những bông tuyết bị gió thổi bay, rơi xuống bệ cửa sổ, nhanh chóng tan thành những giọt nước lấp lánh...
Dưới ngọn đèn đường có một đôi tình nhân nhỏ, cô gái mặc áo khoác bông màu hồng, cổ quàng khăn trắng, chàng trai đứng cạnh hai cây pháo bông trong túi ra, châm lửa rồi nhét vào trong tay cô gái, ánh lửa dịu dàng nhảy nhót, chiếu sáng khuôn mặt vui vẻ của cô gái.
Giống như bọn họ năm đó.
Lòng Tống Tịnh Nguyên rung động, cô đột nhiên rất nhớ Trần Nghiên.
Không biết bây giờ anh đang làm gì.
Cùng gia đình đón năm mới, hay ở ngoài tăng ca?
Đêm nay là đêm giao thừa, cuối cùng cô cũng có lý do để gửi tin nhắn cho anh.
Nghĩ đến đây, cô chạy đến ghế sô pha nhặt điện thoại lên, sợ ý đồ của mình quá rõ ràng nên chỉ gửi những lời đơn giản nhất.
[y: Chúc mừng năm mới.]
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại chờ Trần Nghiên trả lời, nhưng lại cảm thấy hành vi của mình quá ngu ngốc, muốn tìm thứ gì đó dời đi sự chú ý của bản thân, tùy tiện rút một quyển sách trên trên bàn ra, nhưng qua mười phút, cô vẫn chưa đọc xong hai dòng.
Lúc này, điện thoại cuối cùng cũng vang lên.
[Nghiên: Ừ, chúc mừng năm mới.]
[y: Anh vẫn đang làm việc sao?]
[Nghiên: Không, em đang làm gì vậy?]
[y: Xem phim á.]
[Nghiên: Ừ, vậy nhớ đi ngủ sớm một chút.]
Cuộc trò chuyện cứ thế mà kết thúc qua loa, mặc dù chỉ có mấy chữ, Tống Tịnh Nguyên vẫn có chút hưng phấn, dù sao đây cũng là bước đi dũng cảm đầu tiên của cô
Cô suy nghĩ một lúc , đổi ghi chú của Trần Nghiên đổi thành "1".
Tiếng chuông 0 giờ vang lên khắp Giang Bắc, những người bạn khác trong danh sách gửi rất nhiều lời chúc mừng, Tống Tịnh Nguyên lần lượt đáp lại, sau đó đứng dậy kéo rèm cửa, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Nhưng cô không để ý tới, trong màn tuyết dưới lầu, có một bóng người cáo ráo, đang nhìn về hướng này.
Sau khi kêt thúc công việc ở nơi khác, anh vội vàng chạy về Giang Bắc, vừa xuống máy bay, thậm chí chưa kịp lấy vali về, anh đã chạy tới tiểu khu nhà cô.
Đầu vai áo khoác đen dính đầy tuyết, Trần Nghiên nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô gái trên rèm cửa sổ, khóe miệng cong lên, vô hình nói một câu "Chúc mừng năm mới."
–
Tống Tịnh Nguyên ở nhà cho đến ngày mồng sáu tháng Giêng âm lịch.
Mồng bảy Tết, Kỳ An và bạn trai từ ngoại thành trở về, Đồng Giai cũng đi thăm ông bà ngoại ở quê về.
Thời đại học, Kỳ An thường xuyên chăm sóc Tống Tịnh Nguyên, mấy người bạn cùng phòng đều rất quen thuộc với cô ấy, sau này lúc Đồng Giai tìm việc cô ấy cũng giúp một chút, Đồng Giai vẫn luôn muốn tìm một cơ hội cảm ơn Kỳ An.
"Tịnh Nguyên." Đồng Giai gọi điện thoại chúc mừng năm mới Tống Tịnh Nguyên, "Tối nay mình hẹn chị Kỳ An ra ngoài ăn cơm, cậu có muốn đi cùng không?"
"Có chứ." Ở nhà cũng lâu rồi, ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng tốt.
Chạng vạng tối, cô gội đầu, thay quần áo mới rồi ra ngoài, tuyết ở tiểu khu vẫn chưa dọn sạch, giẫm lên rất mềm mại, Tống Tịnh Nguyên giống như một đứa trẻ, để lại từng dấu chân hoàn chỉnh trên đó.
Chỗ Đồng Giai đặt là một nhà hàng Tây Ban Nha, Tống Tịnh Nguyên gọi một phần cơm hải sản, một ly nước ngọt, Kỳ An và Đồng Giai gọi cơm chân giò hun khói.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, lần đầu tiên Tống Tịnh Nguyên ăn đồ ăn Tây Ban Nha, ngon hơn tưởng tượng rất nhiều, khẩu vị của cô cũng tăng lên.
Sau bữa tối, điện thoại của Đồng Giai lại có tin nhắn mới, cô ấy hưng phấn hỏi: "Nghe nói tối nay ở quán bar gần đây có hoạt động, có muốn đi xem thử không?"
"Được." Tống Tịnh Nguyên nghĩ về nhà cũng không có việc gì làm, không bằng đi vui vẻ một chút.
"Được thôi." Kỳ An gật đầu, "Đã lâu rồi chị đi bar."
Nói đi là đi, sau khi thanh toán xong, ba người lập tức đón xe đi đến quán bar mà Đồng Giai nói, trên đường phố vắng vẻ, không khí lạnh buốt, nhưng trong quán bar lại là một khung cảnh khác, người đông đúc, khắp nơi đều là không khí nóng nức.
Đây là lần đầu tiên Tống Tịnh Nguyên đến quán bar này, nhưng Đồng Giai thường xuyên cùng bạn bè tới đây uống rượu lúc còn học đại học.
Tống Tịnh Nguyên gọi một ly rượu vang đỏ và một miếng bánh dâu tây nhỏ, Đồng Giai nhìn thấy cảnh tượng sôi động cuồng hoan trong sàn nhảy, hứng thú trong lòng cũng dâng lên, nghiêng người về phía quầy rượu, gọi người phục vụ mang lên vài chai rượu dán nhãn nước ngoài.
Tống Tịnh Nguyên không gọi nổi một cái tên nào.
"Chị Kỳ An." Đồng giai rót cho Kỳ An một ly, "Cảm ơn chị đã giúp đỡ em."
"Không có gì."
Ba người cùng nâng ly, tiếng ly thủy tinh trong trẻo vang lên, như là đang chúc mừng cho tình cảm của họ.
Tống Tịnh Nguyên ăn xong nửa miếng bánh ngọt thì chơi điện thoại một lúc, lúc cô ngẩng đầu lên lần nữa, ly rượu trước mặt Đồng Giai và Kỳ An đã trống rỗng, hai người ngã trên ghế sofa, mặt đỏ bừng, trông có vẻ đều đã say.
Cô ấn mi tâm, nghĩ tửu lượng của hai người này sao lại kém hơn cả mình.
Không khí trong quán bar thật ngột ngạt, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy hơi khó thở, quyết định vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo một chút, sau đó mang Đồng Giai và Kỳ An về.
Nam nữ trên sàn nhảy dùng sức uốn éo, Tống Tịnh Nguyên vất vả len qua đám người, vặn vòi nước, dùng lòng bàn tay vỗ lên mặt, sự khô nóng giảm đi không ít.
Cô soi gương sửa sang lại quần áo, đi về chỗ ngồi của bọn họ, đến nơi lại phát hiện xung quanh có thêm mấy người đàn ông xa lạ, tướng mạo hung dữ, tay cầm một chiếc áo khoác xám.
Kỳ An đã hoàn toàn say, Đồng Giai thì cau mày tranh luận gì đó với họ.
Tống Tịnh Nguyên nhíu mày, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành.
Cô bước nhanh tới, nghe thấy tiếng hét của Đồng Giai.
"Không phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao? Tôi bồi thường cho anh không được sao?"
Người đàn ông chế nhạo: "Cô có biết bộ quần áo này giá bao nhiêu không?"
Điều kiện gia đình Đồng Giai không tệ, cha mẹ đều rất cưng chiều cô ấy, coi như là công chúa nhỏ trong nhà, cô ấy không sợ gì cả: "Bao nhiêu tiền tôi cũng bồi thường."
Tống Tịnh Nguyên đi qua trấn an Đồng Giai, sau đó đứng dậy đối mặt với đám người kia: "Các người là ai?"
"Ngay cả tao là ai cũng không biết?" Người đàn ông nhấc chân đá vào quầy bar, phát ra âm thanh trầm đục, "Đây là địa bàn của ông đây."
Tống Tịnh Nguyên vẫn giữ được bình tĩnh: "Cho nên? "
"Cô ta làm đổ rượu lên áo khoác của tao, mày nói xem nên làm gì bây giờ?"
"Tôi đã nói rồi," Đồng Giai say đến mức nói năng không rõ ràng, "Bao nhiêu tiền tôi cũng bồi thường cho anh."
Tống Tịnh Nguyên cũng nói: "Bạn tôi cũng đã nói rồi, chúng tôi sẽ bồi thường cái áo đó."
Người đàn ông đó trông như một tên xã hội đen, sao có thể để bọn họ đi như vậy, hắn ta nhổ một bãi nước bọt sang một bên: "Bọn mày làm hỏng cuộc vui của ông đây, chuyện này thì tính sao?"
"Sao anh nói vô lý vậy?" Đồng Giai chưa từng thấy ai cố tình gây sự như vậy, theo bản năng muốn mắng người, bị Tống Tịnh Nguyên ngăn lại.
"Vậy anh muốn chúng tôi làm gì?" Tống Tịnh Nguyên hỏi.
Vẻ mặt cô cực kỳ bình tĩnh, làn da trắng nõn nổi bật giữa ánh sáng xanh trên đầu, mái tóc buông xõa sau gáy, đôi môi đỏ mọng hấp dẫn, là sự tồn tại sạch sẽ nhất ở nơi này.
Người đàn ông nhìn cô từ trên xuống dưới, đột nhiên vỗ tay, một tên khác bên cạnh đưa cho hắn ta một bình rượu, hắn ta đặt nó lên bàn thủy tinh.
"Bồi ông đây uống hết bình rượu này, ông đây sẽ bỏ qua cho bọn mày."