Ở trường cấp hai mà bọn họ theo học, sau kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, một số học sinh thi trượt sẽ từ bỏ việc học mà bước chân vào xã hội, bắt đầu đi làm, những người còn lại sẽ chọn học trường tư hoặc tệ hơn là trường dạy nghề. Nhóm giỏi nhất trong số 50 học sinh giỏi của trường có cơ hội vào trường trung học công lập tốt nhất thành phố.
Học kỳ tiếp theo của cấp hai, độ khó của bài kiểm tra ngày một gay gắt hơn, thành tích của Ôn Dĩ Hành khá tốt, hoàn toàn có thể đứng trong top 5, đứng ngay sau Sơ Diệc.
Tên của hai người đứng cạnh nhau.
Sơ Diệc hít sâu một hơi, nhét tờ phiếu điểm đã bị túm đến nhăn lại vào ngăn kéo, lòng bàn tay đổ mồ hôi, sau lưng cũng đổ mồ hôi.
Ôn Dĩ Hành.
Lần đổi chỗ này, cậu ngồi phía sau Sơ Diệc.
Khoảng cách rất gần.
Toán học là môn Sơ Diệc am hiểu nhất, cũng là môn học cô cảm thấy hứng thú nhất, chỉ là, ánh mắt người phía sau khiến cô lần đầu tiên xuất thần.
Tính cách của Ôn Dĩ Hành so với nam sinh cùng tuổi này yên tĩnh hơn nhiều, không hợp tụ tập đám đông, lại không chói mắt như Sơ Diệc, cậu chơi bóng rổ rất tốt, thành tích ưu tú, tính cách dịu dàng, quan hệ với đám con trai thật sự không tồi.
Nhưng Sơ Diệc nghĩ, đó cũng không phải cậu chân chính.
Giống như một bình nước trong veo và tĩnh lặng, nhìn không thấy đáy, khi muốn duỗi tay chạm tới cũng chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Ôn Dĩ Hành không thân thiết với nữ sinh.
Nói chuyện rất ít, Sơ Diệc ngầm tính toán, không tính những lần bắt buộc phải nói, trên cơ bản, Ôn Dĩ Hành không có tiếp xúc với ai cả.
Có thể hấp dẫn nữ sinh tuổi dậy thì, dù sao vẫn là những thiếu niên rạng ngời như ánh mặt trời thu hút hơn cả.
Sơ Diệc chậm rãi thu hồi ánh mắt, từ kính phản quang nhìn thấy sườn mặt của Ôn Dĩ Hành, cậu đang suy nghĩ giải một đề vật lý.
Đề kia cô đã làm xong, đáp án giống với cậu.
Khóe môi Sơ Diệc mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Học kỳ sau lớp chín, trong lớp có một nữ sinh chuyển tới, mượn quan hệ, nghe nói là trước đó học một trường kỹ thuật bên ngoài, vừa mới vào lớp đã gây ra một trạn náo động xôn xao.
Nữ sinh đó tên Lâm Gia Hi, đôi mắt phượng xinh đẹp, không mặc đồng phục trường, đường cong lả lướt, tóc đen môi đỏ, rõ ràng là đã trang điểm, khi cười rộ khóe mắt cong cong, đuôi mắt khẽ nhếch nhìn một lượt từ dưới lên, mấy nam sinh bị nhìn phần lớn đều đỏ mặt không dám nhìn thẳng.
Những nữ sinh ngồi phía dưới tức khắc trở thành nền cho cô ấy.
Cô ấy bị sắp xếp ngồi ở dãy thứ năm, cùng dãy với Ôn Dĩ Hành, chỉ cách một chỗ ngồi.
Từ sau khi cô ấy ngồi xuống, trong lòng Sơ Diệc bắt đầu cảm thấy phiền muộn khó chịu.
Bạn cùng bàn Lâm Gia Hi là một nam sinh rất bình thường, bất kể là diện mạo thân hình, tính cách hay thành tích đều vô cùng bình thường, Lâm Gia Hi ngồi trong góc nam sinh tụ tập, tất nhiên giống như trăng gặp sao, như cá gặp nước.
Sơ Diệc cũng mặc kệ, tính tình cô đã lạnh lùng từ trong xương cốt, đối với chuyện không liên quan đến mình cũng không quan tâm, nữ sinh như Lâm Gia Hi hoàn toàn trái ngược nhau như cực bắc và cực nam vậy.
Chỉ là, lần này.
Cô hít sâu nhiều lần, ngày thường thích tiểu thuyết như thế, lần đầu tiên đọc không vào đầu, bình tĩnh nhìn chằm chằm trang sách thật lâu, cuối cùng vẫn quay đầu lại nhìn lén Lâm Gia Hi ngồi ở hàng ghế phía sau.
Ôn Dĩ Hành vẫn như ngày thường, làm việc nghỉ ngơi không có gì thay đổi.
Cô mím môi, trong lòng có cảm giác khác lạ, cuối cùng vẫn quay đầu tập trung làm việc của mình.
Mãi cho đến tuần thứ hai.
Giờ tự học, Sơ Diệc cũng vừa mới tỉnh, mơ mơ màng màng khát nước, đang muốn mở chai nước ra uống.
Phía sau truyền tới giọng nói ngọt ngào, “Cậu tên gì thế?”
Nam sinh vừa mới tỉnh, giọng nói khàn khàn lười biếng, “Ôn Dĩ Hành.”
“Ồ.” Lâm Gia Hi cười nghiêng đầu đánh giá cậu, khuôn mặt nam sinh tuấn tú, ngày thường lúc nào cũng treo trên mình nụ cười nhạt nhẽo, bởi vì vừa tỉnh mà mặt không chút cảm xúc nào, mang theo vài phần lạnh lùng hiếm thấy.
Ôn Dĩ Hành không nhiều lời, cầm bình nước ra khỏi phòng học, khi trở về trên mặt còn mang theo bọt nước, có lẽ là vừa rửa mặt cho tỉnh.
Bây giờ đã là giữa hè, thời tiết khô nóng.
Sơ Diệc mím môi, ngón tay gấp lại trang sách nhìn cậu từng bước trở về vị trí, giọt nước từ gò má chảy xuống, khuôn mặt sắc bén lạnh lùng, giọt nước kia dần dần chảy vào trong cổ áo đồng phục, hoàn toàn biến mất trong làn da trắng nõn sạch sẽ.
Lâm Gia Hi không để cậu đi.
Ôn Dĩ Hành đứng yên trước mặt cô ấy, rũ mắt không nói chuyện.
“Cậu cầu xin đi.” Cô ấy chớp mắt, đôi môi đỏ cong lên, đáy mắt ẩn chứa ý cười nhìn thiếu niên, “Tớ sẽ tránh ra cho cậu đi.”
Giọng nói ngọt ngào như chảy mật mang theo vẻ làm nũng quen thuộc.
Sơ Diệc ngồi ở hàng ghế phía trước, lưng như bị lửa đốt cháy, không quay đầu lại nhìn, tai như bị phóng đại vô hạn.
Ôn Dĩ Hành không nói chuyện.
“Tránh ra.” Mãi một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp của nam sinh mới vang lên, nghe không ra cảm xúc.
Lúc Sơ Diệc quay đầu lại, nhìn thấy chiếc cằm mảnh khảnh của cậu, môi mỏng mím lại không nhìn ra cảm xúc nào, lần đầu tiên thấy được biểu tình như vậy trên mặt Ôn Dĩ Hành.
Lâm Gia Hi không ngại, “Lần sau nói dễ nghe chút đi.”
Cô ấy đứng dậy, để cho Ôn Dĩ Hành về chỗ, lúc cậu nghiêng người đi qua còn khẽ cười một tiếng.
Trong tiểu thuyết, nam sinh tuấn tú dịu dàng xuất sắc với một nữ sinh xinh đẹp kiểu diễm sẽ bắt đầu một câu chuyện tình yêu với nhau.
Tiểu thuyết vườn trường bắt đầu.
Mà cô chỉ là một vai phụ nhỏ trong câu chuyện của bọn họ, không có một lời thoại nào cả, chỉ khi nhắc tới thành tích đứng thứ nhất mới được thuận miệng nói đến.
Sơ Diệc khép lại quyển nhật ký, tâm tình rơi xuống đáy vực.
Kỳ thi càng ngày càng gần, Sơ Diệc bị sốt, ở nhà mê mang cả một buổi sáng, mẹ cô xin phép giáo viên chủ nhiệm cho nghỉ, sau buổi trưa cơn sốt cũng đã lui, cắn răng đứng dậy thu thập sách vở, rón rén ra khỏi cửa muốn đi tới trường.
Vừa bước vào cửa lớp đang là giờ ngủ trưa, hầu hết mọi người đều đang ngủ, quạt điện kiểu cũ kẽo kẹt vang lên.
Sơ Diệc đeo cặp sách đi tới chỗ ngồi của mình.
Chỗ của cô vậy mà có người đang ngồi,
Sơ Diệc đứng yên, tâm tình phức tạp.
Nam sinh ngủ rồi, mãi cho tới khi cô đi tới trước mặt cậu vẫn chưa tỉnh lại, tóc đen rũ xuống che lại khuôn mặt, ngủ vô cùng an tĩnh, nằm trên bàn của cô, ngồi trên ghế của cô, tay phải đặt trên mặt bàn, vết xước nhỏ trên bàn là mấy tuần trước cô gọt bút chì không cẩn thận để lại.
Ôn Dĩ Hành khẽ nhíu mày trong giấc mơ, tựa như nhận thấy tầm mắt của cô, lông mi run rẩy rồi mở mắt.
“Thật ngại quá…” Cậu Sơ Diệc lập tức mở to mắt.
Lời nói xin lỗi, ngữ khí lại rất bình tĩnh.
Cậu đứng dậy, liếc mắt một cái nhìn chỗ ngồi của mình, Lâm Gia Hi đang ngủ ngay bên cạnh, cô ấy và nam sinh kia không biết đã đổi chỗ từ lúc nào, ngồi xuống chỗ bên cạnh cậu.
Tầm mắt giao nhau, hai người cũng không nói thêm điều gì.
Trong lòng Sơ Diệc bỗng nhiên thả lỏng, giống như cánh buồm bị gió thổi trôi đi xa, tháng ba có gió, tháng tư có mưa, tháng năm có nắng và hoa bay.