Đáng Yêu Đến Rớt Cả Đầu

Chương 3: Học Cách Làm Quỷ





Anh bế cậu đi xuống dưới.
Kinh Tửu Tửu cũng căng thẳng: "Quẹo phải, phòng thứ ba."
Bạch Ngộ Hoài dừng lại một chút, sau đó quẹo phải, đi đến trước cửa phòng thứ ba.

Cửa là loại có hai cánh, trên cánh cửa được khắc đủ loại hoa văn phức tạp, bên trái nồng nặc âm khí, bên phải thì dương khí cường thịnh, hai loại khí không hợp nhau vậy mà lại nằm cùng một chỗ trên hai cánh cửa.

Trái âm phải dương, đây là một loại ấn để trấn áp lệ quỷ.

Bảo sao tuy thiếu niên chết thảm tuy có năng lực của lệ quỷ nhưng mặt lại không dữ tợn, tâm tính cũng không bị biến mất.

Người đàn ông này đứng bất động thật lâu, Kinh Tửu Tửu thật sự cũng không nhịn được nữa, hỏi: "Anh không mở cửa à? Cơ mà cũng đúng, mỗi lần mở cánh cửa này tôi đều bị đâm tay."
Đâm tay?
Không phải là đâm tay, mà là cánh cửa bên trái hút lấy âm khí của cậu; còn cánh cửa bên phải thì đốt tay cậu.

Thiếu niên trong lòng mình lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

"Cửa phòng tôi thôi thì để tôi tự mở vậy." Kinh Tửu Tửu khẽ nói xong, một chiếc ô đột nhiên bay đến, cậu dùng đầu của chiếc ô mà đẩy, cứ như thế cửa lại mở ra.

Chiếc ô kia cũng không biết đã nằm trước cửa bao lâu rồi.

Nói chung là cậu thường xuyên dùng thứ này để mở cửa.

Là bị đau vài lần nên nhớ sao?
"Cửa mở rồi, anh bỏ tôi xuống đi." Kinh Tửu Tửu khô khan nói.

Coi như cậu đã biết, người đàn ông này chẳng hề sợ cậu.

Ngược lại cậu còn có chút sợ người đàn ông này nữa kìa.

Người đàn ông kiệm lời, lạnh như băng ngoài ra còn u ám nữa.

Diện tích căn phòng ngủ này rất rộng, vừa vào cửa, phía bên trái là một chiếc giường to theo phong cách châu Âu, phía bên phải là sô pha, bàn trà, bàn đọc sách.

Nằm sát tường phía bên phải còn có một kệ sách thật to nữa.

Chỉ là không biết vì sao trên kệ sách lại không có sách.

Chữ in trên sách thường luôn vuông vức, ngay ngắn, mang theo chính khí của trời đất.

Cho nên thường được cho là có thể trừ tà trấn quỷ.

Trên cửa mà cũng có ấn để trấn áp lệ quỷ, thế mà ngược lại kệ sách lại chẳng có gì.

Có chút kỳ lạ.

Bạch Ngộ Hoài thu lại tầm mắt, đi đến cạnh sô pha rồi thả thiếu niên này xuống.

Anh hỏi: "Quýt là do cậu bỏ vào đúng không?"
Đôi mắt Kinh Tửu Tửu hơi lóe sáng.

Gì?
Vậy mà anh ta cũng biết nữa!
Còn biết là mình tốt bụng chuẩn bị cho nữa!
"Anh ăn chưa? Có ngon không?" Kinh Tửu Tửu vội hỏi.

Bạch Ngộ Hoài đương nhiên là không ăn, ai lại đi ăn quýt đầy âm khí của một tên quỷ nhỏ chứ?
Quỷ mà đi chuẩn bị quýt cho ngươi, cũng lạ lùng ghê.

"Có chua không?" Kinh Tửu Tửu lại hỏi.


Bạch Ngộ Hoài đối mặt với ánh mắt trông mong, đầy tò mò và tha thiết của thiếu niên.

Anh đành phải cúi đầu lấy ra một quả quýt, lột vỏ rồi ăn một miếng: "Chua."
Thiếu niên nghe thế thở dài: "Chắc do cây kia nhiều sâu nên lúc ra quả, quả bị chua rồi."
Bạch Ngộ Hoài: "Là do chưa chín."
Kinh Tửu Tửu: "...Ò."
Kinh Tửu Tửu có chút đỏ mặt.

Bạch Ngộ Hoài cũng không ở lại lâu, cũng không tiếp tục làm thủ quyết nữa, anh nắm chặt quả quýt vừa ăn dở trong lòng bàn tay, sau đó xoay người đi ra ngoài.

"Cần tôi mở cửa giúp anh không?" Kinh Tửu Tửu hỏi.

"Không cần." Bạch Ngộ Hoài nói xong, một tay đẩy cánh cửa kia ra rồi đi ra ngoài, dáng vẻ hoàn toàn như là không bị đâm tay.

Cái cửa này nhắm vào mình.

Kinh Tửu Tửu nghĩ.

Bạch Ngộ Hoài dừng chân ở cửa, quay đầu, ôn hòa hỏi: "Bữa sáng ngày mai có cần chia cho cậu một phần không?"
Anh ấy nghĩ mình là người!
Kinh Tửu Tửu nhẹ nhàng thở phào.

Nếu không biết mình là quỷ, vậy có nghĩa là mình đâu có bị mất tôn nghiêm của quỷ đâu! Tôn nghiêm của mình vẫn còn nha!
Kinh Tửu Tửu vội lắc đầu: "Không cần." Nghĩ nghĩ, cậu còn bổ sung thêm một tiếng: "Cám ơn."
Bạch Ngộ Hoài chưa từng gặp qua quỷ nào mà lễ phép lại còn mềm mại như này.

Anh cũng không hỏi nữa, lần này thật sự xoay người bỏ đi.

Hiệu ứng quỷ che mắt của cả tầng lầu cũng đã biến mất, mấy thành viên chương trình và cả người của tổ đạo diễn vừa sợ hãi đi lên lầu vừa gọi to: "Bạch ca? Bạch ca đang ở đây thế?" "Có phải ở đây lâu năm không được sửa chữa nên Bạch ca đã rơi vào cái lỗ nào rồi không? Bạch ca lên tiếng đi, bọn tôi có thể nghe thấy đó!"
"Bạch ca!"
Bạch Ngộ Hoài từ từ đi xuống lầu: "Trên lầu không có gì, chỉ là một khung ảnh bị vỡ thôi."
Đầu tiên là mọi người kinh ngạc, sau đó như trút được gánh nặng mà cười rộ lên: "Hù chết tôi rồi, vừa rồi còn tưởng không gặp được Bạch ca nữa!"
"Bạch ca, anh không gặp thứ gì khác trên đó chứ! Ví dụ như một nơi mà đi mãi không thấy điểm cuối á?"
"Không có." Bạch Ngộ Hoài nói.

Mọi người nghe thấy thế nên cũng yên tâm hơn phần nào.

Người quay phim cũng xâu hổ, gãi gãi đầu: "Chẳng lẽ là do cảm giác của tôi bị sai sao?"
Lão Tào cười ha ha: "Có phải tối hôm qua Dương ca thức khuya không? Có khi nào là xuất hiện ảo giác không?"
Người quay phim cũng không tìm được nguyên nhân nào khác: "Chắc là vậy."
Vân Hinh nhịn không được hỏi: "Bộ...!bộ đồ ăn kia đâu rồi?"
"Bộ đồ ăn gì?" Bạch Ngộ Hoài hỏi.

"Ở trong bồn rửa xuất hiện thêm một bộ đồ ăn được đặt gọn gàng, nhìn rất đẹp.

Phía trên còn khắc chữ "Kinh" nữa, có vẻ là đồ đắt tiền được đặt làm đó..."
Ánh mắt Bạch Ngộ Hoài khẽ động.

Đương nhiên là thiếu niên kia đặt vào rồi.

Bạch Ngộ Hoài nhớ lại đôi mắt, dáng vẻ trông mong của thiếu niên khi hỏi anh quýt ăn có ngon không.

Cậu ấy đã chết bao lâu rồi?
Vì đã lâu không được nếm thử hương vị thức ăn nên mới coi trọng sao? Biết mình không thể ăn những vẫn nghiêm túc bày bàn ăn, muốn được giống như con người thưởng thức đồ ăn, lại còn không quên bỏ bát đĩa vào bồn rửa nữa.

Bạch Ngộ Hoài thu lại suy nghĩ của mình, thản nhiên hỏi lại: "Không phải bình thường trong các phim kinh dị đều như vậy sao?"
"Đúng, Bạch ca nói đúng! Là do chúng ta căng thẳng quá rồi." Lão Tào cũng lên tiếng đồng ý.

Phía bên đây người máy nhỏ cũng vừa về đến trên lầu, nó chui vào phòng ngủ của Kinh Tửu Tửu, hỏi: "Thế nào rồi?"

Kinh Tửu Tửu lắc đầu: "Anh ấy không sợ tôi."
Người máy nhỏ thầm nói, cũng có thể nhìn ra.

Lúc người kia trở lại dưới kia vẫn bình tĩnh muốn chết.

"Tôi phải nghĩ cách khác thôi." Kinh Tửu Tửu lẩm bẩm nói.

Chẳng mấy chốc đã đến chín giờ rưỡi tối, mọi người bắt đầu chia phòng với nhau.

"Quý Mạnh phòng thứ nhất phía bên trái trên tầng hai nhé."
"Tương Kỳ thì phòng thứ hai phía bên trái."
"Hình như trên lầu hai không đủ phòng để chia..."
Vân Hinh hỏi: "Không phải tòa lâu đài cổ này rất lớn sao?"
"Chúng ta chỉ có thể ở khu vực chính thôi, tách ra sang các khu khác không an toàn đâu.

Đừng nói tới ma quỷ này kia, lỡ có trộm đến cũng đủ chết rồi." Lão Tào giải thích.

"Vậy..." Vân Hinh nhíu mày.

Bạch Ngộ Hoài lên tiếng: "Tôi ở lầu ba."
Khổng Tương Kỳ nuốt nước miếng: "Lầu ba không có ai trên đó cả, sao một mình Bạch ca có thể ở trên đó được chứ?"
Vu Thiệu Quang cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi: "Đúng vậy, Khổng Tương Kỳ nói đúng đó, không phải cậu ấm Kinh gia chết trong phòng ngủ ở lầu ba sao?"
"Không sao." Bạch Ngộ Hoài bình tĩnh nói.

Quý Mạnh khẽ cắn môi, lên tiếng: "Hay tôi lên ở lầu ba với Bạch ca nhé? Như vậy thì phòng dưới lầu hai cũng dư dả hơn.

Có hai người cũng đỡ sợ hơn một tí."
Những người khác cũng muốn nhân cơ hội này để nịnh nọt Bạch Ngộ Hoài.

Vì thế ai ai cũng tranh nhau mở miệng: "Bỏ đi, hay để tôi lên ở lầu ba nhé? Vừa rồi tôi cũng mới quay một bộ phim zombie xong, cũng có chút kinh nghiệm." "Bạch ca, đổi với tôi đi."
"Không cần, tôi thích im lặng, sẵn tiện đọc kịch bản luôn." Bạch Ngộ Hoài nói một câu chặn lại hết sự niềm nở của bọn họ.

Mọi người sửng sốt, nghe nói sắp tới Bạch Ngộ Hoài sắp tham gia một đoàn phim.

Nghe nó là của đạo diễn Thôi nhỉ?
Có khả năng lại là một bộ phim có thể giành giải nữa.

Bọn họ sao dám quấy rầy người ta nữa chứ? Vì thế đều gật đầu, còn không quên khen tặng hai câu: "Bạch ca ghi hình chương trình rồi mà còn muốn thức đêm đọc kịch bản, rất chuyên nghiệp!"
Phòng cứ như thế được chia, trên mặt Quý Mạnh hiện lên chút thất vọng, nhưng cũng nhanh chóng thu lại.

Sau đó, các thành viên tự mình mang hành lý lên lầu.

Giữa đường, Bạch Ngộ Hoài còn giúp đỡ hai thành viên nữ, sau đó một mình xách hành lý lên lầu ba.

Kế tiếp, tổ chương trình sẽ không tiếp tục đi theo nữa.

Bọn họ chỉ để lại mấy người quay phim và vô số camera trong đây, còn lại sẽ kéo nhau xuống chân núi, bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn đội y tế luôn rồi.

Bọn họ sẽ đợi ở đó, định kỳ đưa đồ tiếp tế lên núi cho đến khi chương trình kết thúc.

Làm như thế là để xây dựng bầu không khí, tránh việc sau này chương trình phát sóng sẽ bị giả trân, khán giả sẽ không xem.

Các nhân viên rút lui hết, chẳng bao lâu tòa lâu đài này lại trở nên im lặng.

Từng ngọn đèn cũng lần lượt được bật sáng.

"Có điện rồi?" Kinh Tửu Tửu ngẩng đầu nhìn lên trên, đèn chùm pha lê phía trên phát ra ánh sáng.


Trước khi tổ chương trình đến đây, vì để phòng xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, bọn họ đã đi xin đơn vị phát điện cung cấp điện cho nơi này.

Chuyện này Kinh Tửu Tửu cũng có thể lờ mờ đoán ra.

Đã lâu rồi cậu không còn được thấy điện nữa, chỉ dựa vào quỷ mà phát ra điện thật sự mệt chết đi được.

Kinh Tửu Tửu không chút nghĩ ngợi, ngay lập tức bật TV trong phòng ngủ lên, sau đó tìm vài bộ phim.

Từ "Ở nhà một mình", đến "Họng súng vô hình", lại đến "Cuộc sống màu hồng"...!Cậu nhìn đống phim này mà vui mừng vô cùng.

Người máy nhỏ nhịn không được muốn nhắc nhở cậu đừng u mê quá mà mất đi lý trí.

Kinh Tửu Tửu ngồi xổm trước ngăn tủ, lại lôi ra một vài bộ phim nữa, phía trên có in tên "Ju-on", "Lời nguyền 2", "Lồng đèn da người"...!
Cậu lấy từ giữa ra một bộ.

Người máy nhỏ:?
"Tôi sẽ học hỏi xem mấy quỷ khác dọa người thế nào." Kinh Tửu Tửu liếm môi, có vẻ như là rất hiểu bản thân mình: "Hình như tôi không có thiên phú của quỷ."
"Cơ mà học thì học, kinh nghiệm đều là do tích lũy mà ra đó!" Cậu rất tin tưởng.

Người máy nhỏ há hốc mồm.

Cũng có lý đó chứ.

Vì thế nó không hề quấy rầy mà lặng lẽ lui ra ngoài.

Vì muốn cảm nhận được đầy đủ bầu không khí kinh dị, học xong áp dụng luôn, Kinh Tửu Tửu chỉnh âm lượng đến mức to nhất, sau đó bắt đầu xem.

Mọi người vừa mới tắm rửa xong, bây giờ đều đã lên giường.

Vòi hoa sen đã bị hỏng từ lâu, trên núi lại không đủ nước ấm, bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào bình nấu nước siêu tốc để gội đầu tắm rửa.

Tuy có chút phiền nhưng ít ra cũng có thể tắm.

Khổng Tương Kỳ mặc áo choàng tắm, ngồi trên giường cẩn thận đánh giá căn phòng này.

Tòa lâu đài này được xây dựng rất đẹp, tranh treo tường được vẽ sống động, từng chi tiết trong phòng đều rất tinh xảo.

Chỉ là do bị cái bóng của việc chết chóc và bụi bặm theo năm tháng bao phủ, những hoa văn xinh đẹp này lại trở nên quỷ dị.

Không sợ, không có gì cả.

Cũng không phải là lần đầu quay chương trình như này.

Ban đêm yên tĩnh, không hề nghe thấy tiếng côn trùng kêu, nhưng lại dường như có thể loáng thoáng nghe thấy được tiếng người nói chuyện.

Là mọi người đang nói chuyện sao? Khổng Tương Kỳ có chút hốt hoảng, theo bản năng trùm chăn lên, sau đó trở mình.

Chỉ là sau khi trở mình xong, âm thanh loáng thoáng kia lại càng trở nên rõ ràng.

Đồng thời còn còn tiếng móng tay cào lên sàn nhà nữa.

Khổng Tương Kỳ dựng tóc gáy.

Phòng bên cạnh, Quý Mạnh ôm theo gối, mang theo một túi đồ ăn vặt đi ra ngoài.

Cậu ta hít sâu một hơi, cố gắng đè nén sự sợ hãi, sau đó đi một mạch lên lầu ba, nâng tay gõ cửa.

Cửa nhanh chóng mở ra.

Bạch Ngộ Hoài mặc áo choàng tắm rộng thùng thình đứng đó: "Có việc gì?"
Quý Mạnh vội nói: "Có hơi, có hơi sợ." Cậu ta ngẩng đầu nhìn Bạch Ngộ Hoài: "Bạch ca, tối nay em có thể ngủ cùng với anh không?"
"Không thể."
"..." Quý Mạnh nghẹn họng, không ngờ Bạch Ngộ Hoài lại từ chối thẳng thừng đến thế.

  
Quý Mạnh nhỏ giọng hỏi: "Bạch ca, anh có nghe thấy tiếng...!giống như có người đang nói chuyện không? Còn có thêm một âm thanh kỳ quái xen lẫn vào trong đó nữa..."
Bạch Ngộ Hoài: "Có nghe thấy."
Gần như thế, hắn mà không nghe được thì chỉ có thể là điếc thôi.


"Là tiếng đó, đáng sợ quá! Bạch ca, anh cho em vào ngủ cùng đi!" Quý Mạnh như bị dọa cho phát khóc.

Thanh niên này ban ngày thì chạy nhảy khắp nơi, bây giờ thì mắt ngấn nước, cứ như thế nhìn Bạch Ngộ Hoài.

"Trên đây tiếng còn vang hơn, cậu về phòng, hoặc sang ở cùng Tào Văn đi, không nghe thấy nữa đâu." Bạch Ngộ Hoài cũng không muốn nói nhiều với cậu ta.

Anh lãnh đạm nói: "Tôi còn phải đọc kịch bản."
Vừa nói xong, cửa cũng đóng lại.

Quý Mạnh đứng cứng ngắt ở đó, ôm thật chặt gối trong lòng mình.

Cậu định gõ cửa thêm lần nữa, nhưng lại không chắc chắn Bạch Ngộ Hoài sẽ cho cậu ta vào.

Âm thanh kia cứ quanh quẩn bên tai không dứt, Quý Mạnh càng ngày càng sợ hãi.

Cậu ta không còn đủ dũng cảm để ở lại nữa, đành phải quay về lầu hai.

Ai biết được Quý Mạnh vừa xuống đến lầu hai.

Trong màn đêm yên tĩnh, bỗng nhiên một tiếng thét thê lương vang lên, tiếng thét đấy không giống của con người.

"Đm! Lão Tào! Lão Tào!"
"Mở cửa, mau mở cửa!"
Các thành viên đều bị dọa sợ, nhảy dựng từ trên giường chạy ra mở cửa, tụ tập lại với nhau.

Bạch Ngộ Hoài trên lầu ba cũng nghe thấy âm thanh này, anh cau mày.

Không phải quỷ.

Không có dấu hiệu của âm khí tấn công.

Bạch Ngộ Hoài đứng dậy, đi đến trước cửa phòng của thiếu niên lệ quỷ kia, gõ hai cái, hình như bên trong không nghe thấy.

Thế là anh trực tiếp đẩy cửa ra: "Cậu đang xem gì thế?"
Ngọn đèn chớp tắt trong phòng, thiếu niên ngồi cuộn lại thành một đống.

Trên TV đối diện đang chiếu đến cảnh một cô gái áo trắng, thân hình vặn vẹo đang bò từ trên cầu thang xuống.

Thiếu niên nhảy dựng lên, quay đầu nhìn thấy Bạch Ngộ Hoài, sau đó liền nhào đầu vào lòng ngực anh.

Bạch Ngộ Hoài cứng đờ: "..."
Nữ quỷ này dọa người quá hu hu hu hu!
Sao phim kinh dị lại kinh dị thế!
Kinh Tửu Tửu cắn chặt môi, không nói được lời nào.

Bạch Ngộ Hoài theo bản năng đưa tay đỡ lấy eo cậu...!Vừa nhỏ vừa mềm.

Kinh Tửu Tửu bám chặt vào người trước mặt.

Tốt quá!
Là người!
Ở đây có người sống ahuhu!
Lúc này Bạch Ngộ Hoài mới mơ hồ cảm giác được, hình như thiếu niên bám trên người anh...!đang run lẩy bẩy.

Bạch Ngộ Hoài: "..."
Cậu ấy sợ quỷ?
Người máy nhỏ thong dong đến, sau đó đứng chết lặng ngoài cửa, thấy cảnh người quỷ đang ôm nhau bên trong, ở dưới lầu thì đủ tiếng gào thét rên la, thanh tiến độ đe dọa thì lại tăng vọt.

Nó cũng cạn lời.

Mẹ nó, đây là kỹ xảo đe dọa ngược ngạo gì đây?
- --------------------------------------------------------------------------------------
Lời tác giả:
Bạch Ngộ Hoài: Ai mà lại đi ăn quýt đầy âm khí của tiểu quỷ chứ?
Ngay sau đó.

Bạch Ngộ Hoài: Vị hơi chua..