Cuối tuần Hứa Dệt và Thương Ôn Hứa vẫn về nhà như thường lệ.
Hôm nay, vẫn là một ngày Hứa Dệt không về được nhà của mình.
Từ trước đến nay Hứa Dệt ở nhà người khác không bao giờ tùy hứng tự nhiên như ở nhà mình, cho nên buổi sáng cô rời giường cùng lúc với mọi người.
Tuy nhiên, hôm nay khi ra khỏi phòng, cô phát hiện ra chỉ còn lại cô và Thương Ôn Hứa.
Hứa Dệt rửa mặt xong, đá dép lê chậm rãi đi đến phía sau Thương Ôn Hứa đang nấu cháo, không nhịn được mà ngáp một cái.
Người trước mặt nghe thấy động tĩnh, trở tay kéo bạn gái của mình vào trong ngực, thuận thế cúi đầu, cọ cọ trên cổ cô, sau đó hạ xuống một nụ hôn.
Hứa Dệt giật nảy mình, cơn buồn ngủ tiêu tan hơn phân nửa, cả người mềm nhũn tựa vào lồ ng ngực người đàn ông, hai tay cô vòng quanh eo Thương Ôn Hứa, giống như một bé mèo con vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói ngọt ngào, “Chú và dì đâu? ”
Đại khái, cũng chỉ khi người lớn không có nhà, cô mới dám không kiêng nể gì bám lấy anh như vậy.
“Đến công ty họp sớm.” Bàn tay Thương Ôn Hứa vòng quanh cổ Hứa Dệt khẽ nâng lên, đầu ngón tay ấm áp nhéo nhéo thịt mềm trên mặt cô, “Có đói không? Cháo xong ngay đây.”
Thân hình nhỏ nhắn của Hứa Dệt không ngừng chui vào trong lòng Thương Ôn Hứa, nửa mặt cô kề sát vào ngực người đàn ông, cứ như vậy nhắm mắt cọ cọ: “Em không đói. Em buồn ngủ.”
Thân thể Thương Ôn Hứa vội vàng lui về phía sau một bước, hô hấp có chút hỗn loạn, anh giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ cái đầu cọ lung tung của cô, “Đừng có ăn đậu hũ của anh.”
Kì thực, trái tim anh bị cô gái nhỏ chọc cho loạn nhịp, suy nghĩ trong đầu không khống chế được chạy loạn đến những hình ảnh hạn chế người xem.
“Hừ, nào có.” Hứa Dệt không phục trả lời một cái, nhưng cuối cùng cái đầu dựa vào ngực anh vẫn ngoan ngoãn dừng lại.
Thương Ôn Hứa nghĩ, tình huống hiện tại, có chút không ổn.
Bây giờ, chỉ cần một động tác, một câu nói của cô là có thể dễ dàng móc ra những mảnh vụn màu vàng trong đầu anh.
Cực kỳ không ổn.
Cô mới lên năm nhất.
Lúc này, ánh mặt trời sáng sớm từ từ chiếu qua cửa sổ, bao lấy hai người đang ôm nhau. Ngay cả cái bóng chiếu lên mặt đất của họ, cũng rực rỡ lấp lánh, khiến người ta ghen tị.
Khoảng mười phút sau, hai người đối mặt ngồi trước bàn ăn sáng, TV trong phòng khách được Hứa Dệt bật lên đang phát sóng chương trình tạp kỹ náo nhiệt.
Hứa Dệt múc một thìa cháo đưa vào miệng mình, sau đó giương mắt nhìn chương trình truyền hình cách đó không xa, mà trong tầm nhìn của Thương Ôn Hứa chỉ có thể nhìn thấy Hứa Dệt, tiếng TV ầm ĩ bên tai cùng tiếng ăn uống rất nhỏ của hai người đều biến thành tấm nền.
Trên TV có lẽ đang chiếu hình ảnh thú vị gì đó, Thương Ôn Hứa thấy khóe môi cô không ngừng nâng lên, mặt mày cong cong, sau khi cô nuốt cháo xuống, tầm mắt hoàn toàn bị TV hấp dẫn, một giây sau tiếng cười như chuông bạc tràn ra từ cổ họng.
“Heo Bảo Bảo, Tiểu Nhạc Nhạc thật sự vừa ngốc vừa buồn cười.” Vừa cười, vừa không quên gọi bạn trai mình xem cùng, “Anh nhìn thử xem, thật sự rất buồn cười ~”
Thương Ôn Hứa đã sớm bị tiếng cười của cô lây nhiễm, khóe môi nhộn nhạo ý cười như hồ nước gợn sóng, từng vòng từng vòng không ngừng mở rộng.
Anh theo tầm mắt cô nhìn về phía TV, chỉ là bạn gái mình thật sự quá bắt mắt, trên TV chiếu cái gì, anh cũng không thấy.
Anh chỉ nghĩ, Chi Chi nhà chúng ta vô cùng đáng yêu.
Nhìn như nào cũng không chán.
Vào buổi sáng khi không có người lớn ở nhà, tiếng cười tràn ngập mọi ngóc ngách.
Hứa Dệt cũng chỉ có thời điểm ở một mình với Thương Ôn Hứa mới có thể thoải mái như vậy.
Đối với việc này, Thương Ôn Hứa rất vui mừng.
Thậm chí còn hy vọng, cô vĩnh viễn có thể như vậy.
Hai người ăn sáng xong, Hứa Dệt giúp Thương Ôn Hứa rửa chén, TV trong phòng khách không tắt, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện, ánh mặt trời ấm áp mang theo làn gió lẻn vào từ khe cửa sổ hơi mở, tất cả đều vừa vặn.
Đây là mùa xuân, mặc dù sự lạnh lẽo của mùa đông vẫn chưa qua hẳn, nhưng cũng có thể cảm thấy một dấu chân mùa xuân đang di chuyển về phía họ.
Hai người cùng nhau trải qua một buổi sáng náo nhiệt nhẹ nhàng.
Thương Ôn Hứa dường như có thể nhìn ra được thế giới của hai người trong tương lai sẽ có cảnh tượng như thế nào.
–
Hai người ngồi trên sô pha phòng khách xem TV, trải qua một buổi sáng không có người lớn ở nhà.
Gần tới giữa trưa, Hứa Dệt ôm đầu gối nói: “Heo Bảo Bảo, buổi trưa chúng ta ăn bún ốc đi!”
Gần đây Hứa Dệt có xem một bộ phim truyền hình siêu ngọt ngào, nữ chính trong phim nhiệt tình đề cử với nam chính món bún ốc, nghe nói bún ốc ngửi mùi thì thối, nhưng ăn vào lại rất ngon, giống như ăn sầu riêng vậy.
Từ bé tới giờ Hứa Dệt chưa từng ăn bún ốc lần nào.
Lúc này lại thấy nữ chính trong phim ăn say mê như vậy, bỗng nhiên cô cũng muốn nếm thử mùi vị của nó
Thuận tiện…… Hắc hắc hắc, trêu chọc cái mũi heo của Thương Ôn Hứa một chút.
Nếu nói khuôn mặt của Thương Ôn Hứa được làm từ gốm sứ thì sau khi anh nghe thấy lời nói của Hứa Dệt, chắc chắn trên mặt sẽ nứt ra một vết rất lớn.
Tên nhóc thối Hàn Thành kia đã từng ăn bún ốc một lần trong phòng ngủ rồi, mùi hương đó đúng là làm người ta mất hồn mất vía, không chỉ có mùi nồng nặc bay khắp nơi trong phòng, mà cả 1 tầng đều có mùi đó…
Cho nên Thương Ôn Hứa thề, đời này sẽ không để bún ốc có cơ hội xuất hiện trước mặt mình lần thứ hai.
Dù cho ngày thường anh sủng cô gái nhỏ vô điều kiện thì lúc này, anh đột nhiên cảm thấy anh không thể cưng chiều cô như vậy nữa: “Anh không đồng ý.”
“Vì sao nha?” Cô gái nhỏ vừa nghe xong, bỗng nhiên nghiêng cả nửa người về phía Thương Ôn Hứa bên cạnh, đè lên người anh, nhìn anh bằng đôi mắt đáng thương: “Nếu mà anh cảm thấy cái mùi kia rất khó ngửi thì chúng ta có thể mở tất cả cửa sổ ra để thông gió nha.”
“Em nghĩ cũng đừng nghĩ.” Thương Ôn Hứa giơ tay đỡ cô gái bên cạnh mình, sợ cô không cẩn thận từ trên người anh ngã xuống.
“Nghĩ đi nghĩ đi.” Hứa Dệt ngẩng đầu, dụi vào sườn mặt anh, làn da non mềm lập tức áp vào má, sau đó nhẹ nhàng cọ cọ, “Ăn đi! Một lần thôi mà!”
Thương Ôn Hứa giơ tay, cố ý nhéo nhéo thịt trên mặt cô: “Không ăn.”
Hứa Dệt quay đầu, đôi môi mềm mại chạm vào lòng bàn tay của người đàn ông.
Bàn tay Thương Ôn Hứa che hơn nửa khuôn mặt của Hứa Dệt, chỉ để lại một đôi mắt chớp chớp, vô cùng đáng thương nhìn anh.
Ngay khi Thương Ôn Hứa đang suy nghĩ xem có nên che đi cặp mắt câu dẫn anh phạm tội kia hay không, lòng bàn tay bỗng dưng truyền đến một cảm giác ướt át, trêu chọc chạm vào trái tim anh.
Thời gian ngắn ngủi nhưng đủ làm cho người Thương Ôn Hứa chấn động, cảm giác tê dại bắt đầu từ lòng bàn tay truyền đến toàn thân.
Cô gái nhỏ vừa rồi vươn đầu lưỡi, nhanh chóng li3m vào lòng bàn tay anh.
Thương Ôn Hứa nhìn Hứa Dệt bằng ánh mắt sâu thẳm, hầu kết anh lăn lộn, giọng nói khàn khàn lười nhác cất lên: “Bé con, em đang làm gì thế?”
Hứa Dệt lập tức khẩn trương nuốt nước miếng, đôi mắt ngập nước, bên trong sóng sánh lấp lánh, nhộn nhạo nhút nhát cũng không biết hành động vô tri này của mình, sẽ mang đến hậu quả gì.
Chỉ nghe thấy tiếng nói rất khẽ của cô, hai cánh môi không biết vô tình hay cố ý, dán vào lòng bàn tay anh lúc đóng lúc mở mà xoa xoa, “Em dùng sắc…dụ người.”
Thương Ôn Hứa thiếu chút nữa thì quân lính tan rã.
Nghĩ muốn đem cô ôm vào trong ngực mình, hung hăng mà khi dễ, hơn nữa nói cho cô biết không thể tùy tiện tán tỉnh một người đàn ông trưởng thành như vậy.
Thương Ôn Hứa ẩn nhẫn lại bất đắc dĩ, đến cuối cùng anh vẫn buông tha cho cô.
Mà kết quả cho việc buông tha này đương nhiên là đáp ứng cô buổi trưa ăn bún ốc.
Giữa trưa hai người gọi đồ ăn mang về, món bún ốc có hương vị mất hồn kia, ngay từ đầu Thương Ôn Hứa đã không thể chịu được.
Nhưng không nhìn được cô gái nhỏ lì lợm, vì vậy nín thở cắn miếng đầu tiên.
Lúc sau thì anh chấp nhận rồi.
Hứa Dệt tuy rằng là lần đầu tiên ăn, nhưng cũng không ngại mùi mà ăn một cách thích thú.
Cô vừa ăn vừa cảm thán vì sao trước kia, mình lại không phát hiện ra món ăn mỹ vị như vậy? Một lần sai liền sai mất mười tám năm.
Trong phòng tràn ngập hương vị bún ốc mãi không biến mất, sau khi hai người ăn xong, Hứa Dệt mới hậu tri hậu giác phát hiện mình đang ở nhà Thương Ôn Hứa chứ không phải ở nhà cô.
Nếu như chú dì đột nhiên trở về, ngửi thấy hương vị này, thì chẳng phải sẽ ngất ngay lập tức sao?
Hứa Dệt nghĩ như vậy, ngay lập tức chạy đến bên cửa sổ, mở toàn bộ cửa sổ phòng khách và cửa ban công ra để gió thổi vào nhà.
Rồi sau đó cô vội vội vàng vàng kéo Thương Ôn Hứa xuống lầu, bước chân nhỏ hô mưa gọi gió, “Chúng ta xuống dưới đi hai vòng, nhân lúc chú dì chưa trở về làm cho mùi hương trên người biến mất.”
Muốn ăn bún ốc chính là cô, cuối cùng người luống cuống cũng là cô.
Thương Ôn Hứa bị cô gái nhỏ lôi đi, lắc đầu bật cười.
–
Ông Thương và bà Ôn sau khi xử lý xong việc của công ty liền trở về nhà, chỉ là còn chưa bước chân vào cửa tòa nhà, đã nhìn thấy hai bóng người ngồi cạnh bồn hoa dưới tàng cây.
Ôn Nhu đi tới, đến gần mới phát hiện Hứa Dệt đang nhắm mắt, bà vui vẻ hớn hở ngồi xuống bên cạnh cô gái nhỏ, còn chưa kịp nói với Thương Ôn Hứa lời nào đã nghe thấy cô mơ mơ màng màng nói một câu, “Nhất định phải làm mùi kia biến mất trước khi chú dì trở về nha.”
Thương Ôn Hứa cả người chấn động, quay đầu lại liền thấy mẹ mình mở to hai mắt tò mò nhìn sang, bà tức giận hỏi: “Mùi gì biến mất trước khi bố mẹ trở về thế?”
Ngay khi Ôn Nhu cùng ông Thương chuẩn bị về nhà không quấy rầy đôi vợ chồng son ở chung, mấy người hàng xóm mua đồ ăn xong đi ngang qua bọn họ đều “Ui” một tiếng, “Sao cả nhà lại đứng đây phơi nắng thế?”
Thương Ôn Hứa cúi đầu nhìn Hứa Dệt đang dựa trên vai mình, gần như không thể nhìn thấy khẽ nhíu mày.
Giọng người hàng xóm kia rất lớn, Hứa Dệt khẽ hừ nhẹ hai tiếng, từ từ tỉnh lại, liền nghe thấy một giọng nữ xa lạ, dùng giọng địa phương nói: “Tôi thấy vợ chồng son hai người đã ngồi đây phơi nắng cả một buổi chiều rồi? Lúc tôi ra cửa đã thấy cô cậu rồi.”
Hứa Dệt hoàn toàn tỉnh táo.
Ôn Nhu nói chuyện với hàng xóm vài câu, thấy cô tỉnh, liền cùng hai đứa nhỏ đi lên lầu.
Vừa mới bước vào nhà, cái mũi nhạy bén của Ôn Nhu liền ngửi thấy trong không khí có một mùi kỳ lạ.
Với nhiều năm kinh nghiệm của bà ấy, toàn thân Ôn Nhu run rẩy một hồi, hai mắt bà như phát sáng: “Các con ăn bún ốc?”
Từ lúc đi lên Hứa Dệt vẫn luôn không ngừng an ủi trong lòng “Khẳng định là mùi đó đã hết”, lập tức cảm thấy như có một đạo lôi từ trên trời giáng xuống không nghiêng không lệch đánh thẳng vào mình.
Hứa Dệt tưởng rằng sẽ bị Ôn Nhu trách móc đôi câu, lại không ngờ tới đối phương chỉ oán trách nói: “Các con ăn bún ốc thế mà lại không gọi cho mẹ?!”
Sau này Hứa Dệt mới biết được, bà Ôn cũng thích ăn bún ốc, nhưng mà ngại chồng và con trai đều rất ghét mùi này, vì không làm ô nhiễm môi trường sinh sống của bọn họ nên Ôn Nhu không ăn trước mặt hai người.
Nhưng mà bây giờ thì khác, đôi mắt Ôn Nhu lấp lánh hỏi: “Ôn Hứa cũng ăn?”
Hứa Dệt yên lặng gật đầu, mà Thương Ôn Hứa lại lúng túng dời tầm mắt.
“Quá tuyệt!” Ôn Nhu đặc biệt kích động, quay đầu lại trên mặt toàn là sự đắc ý, bà nhìn ông Thương, “Hiện tại là 3: 1 nha Thương lão bản, về sau em có thể ăn bún ốc cay ở nhà rồi!”
Hoan hô nhảy nhót đến cả chân tay cũng bắt đầu múa.
Trước kia ông Thương cùng Thương Ôn Hứa đứng cùng một chí tuyến, đấu với Ôn Nhu một thân một mình, tỉ số là 2: 1.
Cho nên trước giờ, Ôn Nhu không được phép mang bún ốc về nhà.
Nhưng mà hiện tại không giống nhau!
Tổ chức cách mạng nghênh đón một đợt cao trào mới!
Nông nô xoay người rồi ca hát!
3: 1 ha ha ha ha ha ha ha ha.
Bà có thể mang bún ốc cay về nhà!
Ông Thương hít sâu một hơi, nhìn đứa con trai phản bội mình, căm thù đến tận xương tuỷ: “Thương Ôn Hứa, tên phản đồ này!”
Ôn Nhu mặc kệ ông Thương muốn tức giận đến mức nào, khoe khoang lôi kéo con trai nhà mình cùng con dâu tương lai ăn bún ốc với nhau.
Hơn nữa, đồng chí Ôn Nhu còn dõng dạc hùng hồn tuyên bố: “Về sau hoạt động ăn bún như này nên triển khai nhiều hơn.”
Tức khắc, đồng chí ông Thương tức giận tới mức trừng mắt dựng thẳng râu.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Hôm nay là lần đầu tiên tác giả ăn bún ốc.
Lúc trước không ăn, các bạn cùng phòng đề nghị ăn, tác giả thề sống thề chết bảo vệ tôn nghiêm của mình, chỉ vào cửa để các cô ấy ra ngoài.
Kết quả là một lúc sau….
A a a a a a a a! Maya! Bún ốc này thật sự ngon bá cháy luôn!