Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 67



Lộ Tinh Lâm không muốn trả lời, anh khẽ liếc về phía lối cầu thang và thấy ai đó đang chạy xuống. Khóe môi anh nhếch lên một chút.

“Cô nói đúng đấy, cô ấy đúng là người tôi thích.”

Lộ Tinh Lâm vừa dứt lời, liền thấy bước chân của cô dừng lại ở góc đường phía trước, anh quay người, bước về phía cô.

Nhưng trước khi đi, anh cảm thấy còn chút lời muốn nói, bèn dừng lại, quay đầu nhìn Liễu San San với vẻ mặt như vừa bị tổn thương.

Anh bổ sung một câu quan trọng nhất:

“Nhan sắc chỉ là ưu điểm ít đáng kể nhất của cô ấy.”

Dư Lạc ban đầu còn lưỡng lự, không biết có nên đi qua đó không. Do dự trong chốc lát, cô nghĩ rằng quan trọng hơn là phải xem chú mèo thế nào… nhưng vừa định bước chân thì thấy Lộ Tinh Lâm đã chủ động đi về phía mình.

Ơ, anh nhìn thấy cô từ khi nào vậy?

Dư Lạc cũng bước đến, khi hai người gặp nhau, cô hơi nghiêng người, liếc nhìn Liễu San San ở phía sau.

“Đã trễ thế này… cô ta nói gì với anh vậy?” Dư Lạc thuận miệng hỏi.

Lộ Tinh Lâm đáp: “Dù sao cũng không phải là tỏ tình.”

Dư Lạc: “...”

Ai hỏi anh chuyện đó chứ!!!

Dư Lạc không thể chịu nổi, cô liên tục đảo mắt vài lần rồi buông lời châm chọc: “Đừng tự mình đa tình, đừng cho rằng cả thế giới đều thích anh.”

Lần này Lộ Tinh Lâm không phản bác. Anh nhìn vào bóng của Dư Lạc, ánh mắt lóe lên chút gì đó rồi lại lặng lẽ tối đi.

Cả hai cùng bước qua Liễu San San mà không thèm để ý đến cô ta, hết sức ăn ý.

Liễu San San nhìn bọn họ đi như thế, liền lấy điện thoại ra phàn nàn với chủ nhiệm Mã.

Cô ta thực sự thấy phát cáu! Giờ cô ta mới hiểu tại sao ai vào đây cũng không chịu nổi quá 48 giờ… Hóa ra lời đồn về “ác quỷ” trong hai ngày là có thật!!



Không lâu sau, cô ta nhận được tin nhắn từ chủ nhiệm Mã.

【Aiya, vất vả cho cô rồi San San, tôi thấy tình hình của Dư Lạc thế này, e rằng kỳ thực tập phải kéo dài vô thời hạn thôi. Cô phải để mắt đến cô ấy nhiều hơn nhé.】

【Việc này mà thành, tôi sẽ xin thêm chút hoa hồng cho cô, thời gian này cô phải nhẫn nại một chút, có gì không thuận lợi thì hãy ngoan ngoãn một chút, nghe lời một chút.】

【Người ta bảo làm gì thì làm nấy, tuyệt đối đừng tỏ vẻ thông minh hay kiêu căng, miễn cho chúng ta mất cả chì lần chày.】

Liễu San San đọc xong, lập tức đem ngọn nguồn sự việc đều kể lại một lần, chủ nhiệm Mã ở đầu kia liền an ủi, dặn dò cô ta nhiều lần phải bình tĩnh.

【Tính cách cô quá thẳng thắn, hễ có cảm xúc gì là lộ ra hết trên mặt. Như vậy rất dễ để người ta nắm thóp, chúng ta phải học cách che giấu cảm xúc mới được.】

Đúng là cô ta chưa từng trải qua tình huống như thế này.

Liễu San San từ nhỏ vốn ngạo mạn, từ tiểu học đã là chị đại trong lớp mà chẳng ai dám động vào. Ai ức h.i.ế.p cô ta, cô ta lập tức trả đũa. Hơn nữa, người nhà lại luôn nuông chiều tính tình của cô ta. Lễ nghĩa hay xã giao thì chẳng hiểu gì, nguyên tắc của cô ta là mình vui vẻ là được, dù sao cũng có gia đình đứng sau chống lưng.

Trước khi vào tòa soạn này, cô ta cũng nghe bạn bè nói rằng việc thăng chức dạo gần đây rất khó khăn, nhưng cô ta vừa vào không lâu là đã được chuyển chính thức.

Hừm, công việc, cuộc sống, dễ như trở bàn tay!

Chủ nhiệm Mã bảo cô ta phải nhẫn nhịn, đây là lần đầu tiên Liễu San San bị người ta “giáo huấn” đến mức như vậy.

Bữa tiệc mấy hôm trước, cô ta đã nhượng bộ lắm rồi, nhường cả chỗ ngồi. Giờ còn phải chịu ấm ức gì nữa chứ? Thật phiền phức!

【San San à, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cô thử nghĩ xem nếu Dư Lạc nhờ chuyện này mà được lên chức, cấp trên lại sắp xếp cho cô ấy một vị trí tốt, đến lúc đó… nếu cô ấy có quyền quyết định công việc của cô, thì cô sống sao đây?】

Ý chủ nhiệm Mã rõ ràng là không muốn cho Dư Lạc được chuyển chính thức.

Liễu San San nghĩ đến khả năng đó liền cảm thấy sợ hãi, nghĩ lại lời chủ nhiệm Mã nói cảm thấy rất đúng, phải chặn đứng con đường chuyển chính thức của Dư Lạc, như vậy thì cô ta mãi mãi sẽ cao hơn Dư Lạc một bậc!

Được thôi, chốn công sở của người trưởng thành đúng là không dễ dàng, nhưng cô ta, Liễu San San, nhất định sẽ làm được!

...



Dư Lạc và Lộ Tinh Lâm tiếp tục đi một đoạn đường, phía trước ánh đèn không sáng rõ, Lộ Tinh Lâm không thấy rõ lắm.

Khi cả hai đến chỗ sáng hơn, Dư Lạc đột nhiên nghe anh hỏi: “Em chưa sấy tóc à?”

Dư Lạc ừ một tiếng, đau đầu nói: “Lúc anh gọi điện thì tôi đang tắm mà, gấp quá, đâu có thời gian sấy tóc.”

Cô biết phải làm sao đây.

Chẳng phải vì anh gọi dồn dập đến mức làm cô không còn tâm trạng để làm gì khác hay sao.

Dư Lạc tự nhiên bước đến chiếc xe thể thao màu vàng quen thuộc.

Nhưng Lộ Tinh Lâm lại đi về hướng khác.

Dư Lạc: “?”

“Hôm nay không mang chìa khóa của xe đó.” Lộ Tinh Lâm nhướng mày, “Đi xe này.”

Chiếc Ferrari màu đỏ, rất hợp với đội xe của bọn họ, nhưng đó là xe thể thao hai chỗ ngồi. Dư Lạc chậm rì rì bước qua, xác nhận với anh:

“Tôi ngồi ghế bên cạnh anh phải không?”

Lần trước Lộ Tinh Lâm còn bảo cô không được tự ý ngồi ghế phụ, nên cô vẫn rất tuân thủ quy tắc này.

Lộ Tinh Lâm tựa tay lên cửa xe, nụ cười có chút lạnh lùng: “Em cũng có thể ngồi trên nóc xe nếu thích.”

Dư Lạc: “Tôi cũng không phải là xe đạp, làm sao ngồi trên nóc xe được!”

Cô nói xong, sợ anh lại bảo cô ngồi vào cốp xe, cô lập tức giải thích:

“Tôi cũng không phải hàng hóa đâu nhé, đừng nghĩ nhét tôi vào cốp xe.”

Lộ Tinh Lâm bị cô chọc cười, anh bước tới phía trước, mở hộp đồ trước xe rồi nói với cô:

“Ngại quá, cốp xe của chiếc xe này nằm ở đây.”