Lục Thiệu Quân sau khi ra khỏi nhà liền phóng xe đến bệnh viện chuyên khoa tâm lý thần kinh ở trung tâm thành phố. Trong căn phòng, thanh âm Mạc Tư Viễn lớn giọng trách mắng vang lên:
- "Lục Thiệu Quân, có phải cậu không muốn sống nữa không? Tôi đã bảo thuốc đó chỉ có thể kiềm chế bệnh tình của cậu tạm thời, hơn nữa tác dụng phụ lại rất lớn, dùng thường xuyên sẽ không tốt. Bây giờ thế này cậu còn muốn đến chỗ tôi xin thuốc?".
Lục Thiệu Quân thanh âm có chút khàn khàn, khó chịu nói:
- "Được rồi, đó là chuyện của tôi, không cần cậu phải bận tâm".
Mạc Tư Viễn vẻ mặt bất lực, tuy không muốn nhưng vẫn đi lấy một lọ thuốc đến:
- "Hừm... sau này cậu có chết thì chết xa một chút, đừng để tôi nhìn thấy, vô cùng ngứa mắt".
Lục Thiệu Quân nhanh chóng nhận lọ thuốc từ trên tay của Mạc Tư Viễn, đứng dậy ý định rời đi:
- "Cảm ơn".
Nói rồi bóng dáng của Lục Thiệu Quân cũng dần khuất sau cánh cửa, để lại Mạc Tư Viễn vẻ mặt hậm hực.
Lục Thiệu Quân vừa ra khỏi cửa bệnh viện liền lái xe nhanh đến công ty, anh vào phòng rồi tập trung xem xét các tài liệu, báo cáo Châu Huỳnh để sẵn trên bàn. Chốc lát mà trời đã xế chiều, Lục Thiệu Quân vội vàng thu dọn, khoác áo ý định về nhà. Bỗng một cơn choáng váng ập đến, cơn đau chạy dọc khắp người như đi qua từng dây thần kinh, mạch máu trong cơ thể, khiến anh muốn bùng nổ ngay tức thì. Lục Thiệu Quân khụy gục xuống, ý thức dần dần mơ hồ.
Tích tắc, tích tắc
Thời gian cứ thế trôi qua, ánh mắt Lục Thiệu Quân lờ mờ mở ra, không rõ ràng nghe thấy giọng nói của Mạc Tư Viễn:
- "Cô gái đó..."
Thanh âm ngày một nhỏ dần, loáng thoáng như hồ như thực bên tai Lục Thiệu Quân.
Sáng hôm sau, anh bất ngờ tỉnh dậy, ánh mắt hiện lên tia hốt hoảng.
- "Người như cậu vẫn biết đường mà tỉnh à. Tôi tưởng cậu chết đến nơi rồi chứ, còn định sẽ chuẩn bị quan tài cho cậu". Mạc Tư Viễn từ ngoài bước vào, không ngừng trách mắng châm chọc, theo sau là Châu Huỳnh gương mặt lo lắng, nhanh chóng đi đến cạnh anh:
- "Lục tổng, ngài tỉnh rồi".
Lục Thiệu Quân đầu óc vẫn còn có chút choáng váng, nhẹ nhàng đưa tay lên xoa xoa vùng thái dương:
- "Sao tôi lại ở đây?"
- "Câu đó đáng ra phải là tôi hỏi cậu mới đúng, đột nhiên ngất xỉu rồi nằm lăn ra sàn trong phòng làm việc, tôi thật muốn nói cho cả thế giới biết bộ mặt yếu đuối này của cậu mà". Mạc Tư Viễn trả lời không quên châm chọc vài câu.
Lục Thiệu Quân khẽ nhíu mày hỏi:
- "Lúc này là mấy giờ rồi?".
- "Lục tổng, đã là tám giờ sáng ạ". Châu Huỳnh lên tiếng trả lời.
Gương mặt Lục Thiệu Quân lập tức trở nên hốt hoảng, ý định đứng dậy. Châu Huỳnh dường như hiểu ra gì đó liền nói:
- "Lục tổng, lúc tối tôi đã gọi điện báo cho phu nhân ở nhà rằng anh có việc bận nên sẽ không về, bảo phu nhân không cần phải đợi rồi ạ".
Lục Thiệu Quân lúc này mới an tâm trở lại nhưng vẫn định đứng dậy rời đi. Có điều, Mạc Tư Viễn nhanh chóng cản lại:
- "Cậu định đi đâu? Sức khỏe của cậu vẫn...". Lời nói chưa dứt Lục Thiệu Quân đã lên tiếng cắt ngang:
- "Không phải chuyện của cậu. Cô ấy đang đợi tôi ở nhà".
Anh sợ mình cả đêm không về sẽ khiến cô không khỏi lo lắng, với lại anh còn nói hôm nay chở cô đến Lục gia, anh không thể thất hứa với cô được. Lục Thiệu Quân nhanh chóng bước đi, Mạc Tư Viễn liền lên tiếng cao giọng, có vài phần uy hiếp:
- "Nếu cậu bước ra khỏi đây thì sau này cũng đừng đến tìm tôi lấy thuốc nữa. Mạc Tư Viễn tôi không rảnh để suốt ngày tiếp một bệnh nhân như cậu đâu".
Lục Thiệu Quân khẽ dừng chân lại, liếc nhìn Mạc Tư Viễn bằng ánh mắt sắc lạnh:
- "Tùy cậu. Chỉ có điều bây giờ tôi còn việc nhất định phải đi".
Nói rồi Lục Thiệu Quân nhanh chóng bước ra ngoài, để lại Mạc Tư Viễn gương mặt tức tối:
- "Chậc... thật là, cái tên này sao cứ thích tự ngược bản thân mình vậy nhỉ?".
Mạc Tư Viễn là bạn thân từ nhỏ với Lục Thiệu Quân, hiểu rõ con người anh, cũng biết tình cảm của anh dành cho Tô Mạn. Mạc Tư Viễn từng chứng kiến cảnh Lục Thiệu Quân đứng lặng ngắm nhìn cô, từ ánh mắt đến khuôn mặt anh đều toát lên ý cười. Có thể cưới Tô Mạn, sống hạnh phúc với cô như cặp vợ chồng thực thụ có lẽ là ước vọng lớn nhất của Lục Thiệu Quân, nhưng bệnh tình của anh thực sự không cho phép. Lúc trước, Lục Thiệu Quân luôn không dám đến gần Tô Mạn một bước, chỉ sợ sẽ càng ngày càng lún sâu, không dứt ra được, ngược lại còn khiến cô ghê tởm bệnh tình của anh. Tuy nhiên gần đây vì để có thể ở bộ dạng bình thường nhất tiếp xúc với Tô Mạn, Lục Thiệu Quân đã lạm dụng thuốc rất nhiều. Mạc Tư Viễn không đành lòng giương mặt nhìn Lục Thiệu Quân đau khổ như vậy, nhưng cậu biết rõ khi ở cạnh Tô Mạn thì sự đau đớn đó của anh sẽ biến thành niềm vui sướng và hạnh phúc, càng khiến cậu không nghĩ ra mình nên làm gì mới đúng.