Trước cổng biệt phủ Lục gia, Tô Mạn có chút sững sờ trước khung cảnh nơi đây, nó hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của cô. Một tòa biệt phủ được xây dựng theo phong cách cổ điển và mang đậm văn hóa dân quốc. Từ nhà sàn, vách đất, tường vân, cây đa, hồ sen, giếng nước, sân đình đều hiện lên rõ nét xưa cũ. Tô Mạn đang trầm mặc ngắm nhìn thì bỗng thanh âm một người đàn ông trung niên vang lên:
- "Thiếu gia, tiểu thư, mời vào. Lão gia và phu nhân đã đợi hai vị ở trong phòng khách". Ông ta cúi người tỏ vẻ cung kính.
Tô Mạn khẽ hoang mang liếc nhìn Lục Thiệu Quân đang tay xách nách mang túi quà, cô còn tưởng hôm nay về ra mắt là một sự bất ngờ, không nghĩ anh đã nói trước với ba mẹ mình. Lục Thiệu Quân nhanh chóng bước đến gần Tô Mạn nhẹ nhàng kéo tay cô cùng vào trong.
Vừa vào tới cửa phòng khách, Âm Mẫn Hoa liền hân hoan bước tới vẻ mặt vui vẻ:
- "Thiệu Quân, con về rồi đó à? Cô gái này... không lẽ là người con muốn giới thiệu đó sao?".
Lục Thiệu Quân nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ánh mắt khẽ nhìn sang Tô Mạn.
- "Con chào bác ạ". Tô Mạn lịch sự cúi đầu chào.
Âm Mẫn Hoa liền nở nụ cười vui vẻ, mời cô vào trong:
- "Nào nào mau vào đây ngồi đi. Hai đứa đừng đứng mãi ở đó thế".
Tô Mạn khẽ cúi đầu cảm ơn rồi cùng Lục Thiệu Quân bước tới bàn.
- "Con còn biết mà về cái nhà này à?". Lục Khải Sơn giọng điệu bực tức mắng mỏ.
Lục Thiệu Quân vẻ mặt có chút hờ hững:
- "Hôm nay con về là muốn ra mắt cô ấy với ba mẹ". Ánh mắt anh khẽ dừng lại trên người Tô Mạn.
Cô nhẹ nhàng cúi đầu lễ phép chào Lục Khải Sơn:
- "Con chào bác ạ".
Lục Khải Sơn nhìn thấy cô liền thay đổi sắc mặt trở nên vui vẻ:
- "Con mau ngồi xuống đi. Hai đứa đi đường chắc mệt lắm".
Tô Mạn phút chốc có chút bất ngờ trước thái độ của ông. Lục Thiệu Quân bước tới đặt túi quà lên trên bàn:
- "Quà con dâu mua cho ba mẹ đó".
- "Ôi dào! hai đứa đến còn quà cáp gì chứ".
Hai ông bà đột nhiên sững sờ, có chút không tin vào tai mình.
- "Hả? Thiệu Quân con nói gì cơ, con dâu?". Âm Mẫn Hoa vẻ mặt thắc mắc khó tin liếc nhìn Lục Thiệu Quân. Đứa con trai này của họ từ lúc nào mà lấy vợ rồi, còn là một cô gái xinh đẹp lễ phép này nữa chứ. Sau khi nhận được cái gật đầu của anh bà mới chuyển hướng ánh mắt qua cô.
- "Nào nào con mau ngồi xuống đi". Bà vui vẻ đi lại đỡ Tô Mạn ngồi cạnh mình.
Cô có chút luống cuống:
- "À dạ vâng ạ".
Sau đó là một đống câu hỏi dồn dập đến từ Âm Mẫn Hoa.
- "Con tên gì? Nhà ở đâu? Ba mẹ làm gì? Con quen Thiệu Quân nhà ta như nào vậy?".
Lục Thiệu Quân nhanh chóng lên tiếng giải vây:
- "Mẹ hỏi nhiều như vậy sao cô ấy trả lời hết được chứ".
Âm Mẫn Hoa lúc này mới nhận ra mình có chút quá khích:
- "À bác xin lỗi, bác có vẻ kích động quá, làm con sợ rồi".
Tô Mạn nhanh chóng lắc đầu phủ nhận:
- "Dạ không có đâu ạ".
- "Vậy con trả lời từ từ từng câu một đi? Bác thật sự tò mò đó". Âm Mẫn Hoa cười vui vẻ không giấu nổi sự phấn khích của mình.
- "Con tên Tô Mạn, ba con là Tô Phong".
Âm Mẫn Hoa vừa nghe đến tên cô liền có chút quen thuộc, trong đầu hiện ra vài kí ức. Bà nhớ có lần vào dọn dẹp phòng của Lục Thiệu Quân đã từng nhìn thấy một bức thư tay, trên đó hình như loáng thoáng tên Tô Mạn, khi đó đúng lúc Lục Thiệu Quân từ ngoài bước vào nên bà cũng không để ý thêm, chỉ là trong lòng thầm nhớ cái tên này.
- "Tô Phong, vậy ra là con gái của ông ấy". Lục Khải Sơn bất ngờ lên tiếng.
Tô Mạn có chút sững sờ hỏi lại:
- "Người biết ba của con sao ạ?".
- "Ừm, ta và ba con từng là bạn học". Lục Khải Sơn gật đầu khẳng định.
Tô Mạn có chút khó tin, sao chưa từng nghe ba cô nhắc đến có giao tình với Lục gia như này chứ. Bỗng bóng dáng một người phụ nữ từ trong đi ra:
- "Lão gia, phu nhân, đồ ăn đã được chuẩn bị xong".
Âm Mẫn Hoa hướng ánh nhìn về nơi phát ra giọng nói sau đó lên tiếng:
- "Được rồi, chúng ta mau xuống dùng bữa đi".
Bà bước tới dắt tay Tô Mạn, bơ đẹp hai con người họ Lục đang đứng đó. Lục Khải Sơn và Lục Thiệu Quân sau khi chứng kiến cảnh tượng này liền nháy nháy mi mắt, chỉ có thể thầm cảm thán trong lòng.
Trên bàn, Âm Mẫn Hoa không ngừng gắp thức ăn cho Tô Mạn, mỗi món một ít:
- "Đây, con ăn nhiều vào".
Tô Mạn nhìn chiếc bát đầy ắp nào là thịt bò, tôm hùm, cá ngừ,... của mình, không khỏi nhấp nháy mi mắt vài cái, có chút khó tin trước sự quá khích này của Âm Mẫn Hoa. Cô khẽ đưa mắt sang cầu cứu Lục Thiệu Quân.
- "Mẹ gắp nhiều như vậy sao cô ấy ăn hết được chứ". Lục Thiệu Quân lên tiếng giải vây.
- "Con thì biết cái gì, con gái người ta gầy nhỏ như thế này chắc chắn là do ngày thường ăn uống không đủ chất, bây giờ mẹ tẩm bổ cho nó chút thì có làm sao". Âm Mẫn Hoa giọng điệu bất mãn, vừa nói vừa nhìn cô ánh mắt trông đợi.
Tô Mạn hết cách đành gượng cười từ từ ăn từng miếng trong bát. Bỗng từ ngoài cửa vọng vào thanh âm của một cô gái: