Nói xong Lục Thiệu Quân liền rời đi, Tô Mạn cũng nhanh chóng gọi một chiếc taxi rồi về biệt phủ của anh.
Tại tập đoàn Lục thị, trong phòng tổng giám đốc, Lục Thiệu Quân đang thẫn thờ suy ngẫm gì đó rồi liếc nhìn sang Châu Huỳnh bên cạnh:
"Cậu nói xem tôi nên mua gì tặng mẹ cô ấy đây?".
Châu Huỳnh chớp chớp mi mắt rồi nói:
"Lục tổng, hay là anh hỏi Tô tiểu thư đi".
"Cô ấy nói có thể mua trà hoặc nước yến, nhưng mà như vậy có thiếu thành ý quá không?". Lục Thiệu Quân vẻ mặt lo lắng nhìn Châu Huỳnh. Cậu ta không nói gì, chỉ thêm
Lục Thiệu Quân đăm chiêu suy ngẫm một lát rồi như nghĩ ra điều gì đó.
Chiều tối, Lục Thiệu Quân cùng Tô Mạn đi đến biệt phủ Tô gia. Vừa bước vào cửa lớn, Tô Mạn liền thấy hình bóng Lưu Tuyết Mai trong phòng bếp bèn kéo tay Lục Thiệu Quân bước vào.
"Mẹ". Thanh âm Tô Mạn vang lên gọi.
Lưu Tuyết Mai hướng ánh mắt sang nhìn anh và cô:
"Hai đứa về rồi đó à. Mau vào đây ngồi đi, mẹ vừa nấu xong đấy".
Nói rồi bà bưng dọn từng đĩa đồ ăn lên bàn, Lục Thiệu Quân thấy thế liền xăn tay áo ý định vào giúp Lưu Tuyết Mai nhưng bị Tô Mạn nhanh chóng cản lại:
"Không cần đâu, để em phụ mẹ là được rồi, anh mau ngồi xuống đi".
Nói rồi Tô Mạn bước đến cùng Lưu Tuyết Mai dọn đồ ăn ra, nhìn thấy hành động của Tô Mạn, Lưu Tuyết Mai liền liếc nhẹ cô một cái. Tô Mạn chớp chớp mi mắt đành chỉ biết cười trừ.
Trên bàn ăn, Lục Thiệu Quân lên tiếng nói:
"Dạo trước bận bịu công việc đành thất lễ không thể đến thăm bác trai, hôm khác nhất định con sẽ ghé qua, nay con có món quà nho nhỏ tặng bác xem như quà gặp mặt".
Vừa nói Lục Thiệu Quân vừa lấy ra một tờ giấy màu đỏ. Lưu Tuyết Mai cùng Tô Mạn phút chốc sững sờ. Đây... là giấy sở hữu đất a. Lục Thiệu Quân vậy mà lấy lô đất ở Ngự Trà Song Uyển làm quà gặp mặt tặng Lưu Tuyết Mai. Bà phút chốc có chút ngỡ ngàng sau đó là cảm giác không thể tin nổi. Tô Mạn thì chớp chớp mi mắt, liếc nhìn sang Lục Thiệu Quân vẻ mặt khó hiểu.
Lưu Tuyết Mai khẽ ho nhẹ vài tiếng:
"Khụ... vậy để đó đi. Hôm nay gọi các con đến, thực chất là muốn hỏi con một vài điều". Lưu Tuyết Mai ánh nhìn xoáy sâu vào hai mắt của Lục Thiệu Quân.
"Vâng ạ. Mời mẹ cứ hỏi". Lục Thiệu Quân gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Tại sao con lại đồng ý cưới Tô Mạn, trước đây ta chưa từng nghe nói nó cùng con có quan hệ a". Lưu Tuyết Mai nhìn thẳng vào Lục Thiệu Quân, vẻ mặt nghiêm túc.
Tô Mạn trong lòng lo lắng, trái tim không tự chủ được mà đập liên hồi. Cô sợ với khả năng quan sát sắc bén cùng giác quan mãnh liệt của mẹ mình, nếu Lục Thiệu Quân không thể bịa ra một câu chuyện hợp lí thì nhất định sẽ bị nghi ngờ.
Lục Thiệu Quân vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt thâm tình liếc nhìn sang Tô Mạn
"Con yêu thầm con gái bác đã lâu nên mới kết hôn với cô ấy".
Tô Mạn hai bên má đỏ ửng, ngượng ngùng không dám đối mặt với Lục Thiệu Quân bèn giả vờ uống nhẹ ngụm nước.
"Bây giờ Tô thị đã phá sản, liệu con có cảm thấy khó chịu hay khinh thường Tô Mạn hay không?".Lưu Tuyết Mai lên tiếng hỏi tiếp.
Lục Thiệu Quân ánh mắt không rời Tô Mạn, nhẹ nhàng đáp lại:
"Là con không xứng với cô ấy, nào có chuyện cô ấy bị con khinh thường".
Lưu Tuyết Mai vẻ mặt hài lòng, mỉm cười vui vẻ.
"Hôm nay ta thay mặt ba nó, uống trước vài ly rượu cùng con vậy". Nói rồi bà đứng dậy đi vào trong bếp lấy ra một chai sâm panh nhìn có vẻ rất đắt.
"Nào". Lưu Tuyết Mai rót đầy ly rượu của Lục Thiệu Quân rồi đưa cho anh, còn mình cũng uống một vài ly.
Tô Mạn nhìn thấy cảnh này liền nhanh chóng ngăn lại:
"Mẹ, lát nữa anh ấy còn cần lái xe a".
Lưu Tuyết Mai bất đắc dĩ đành cất ly rượu.
"Vậy đợi dịp khác đi, khi nào ba con tỉnh lại, đến lúc đó chúng ta uống cũng không muộn".
Lục Thiệu Quân vui vẻ gật đầu:
"Vâng ạ, đợt này con có một ít thảo dược quý từ Giang Nam, có thể đưa sang cho bác trai bồi bổ ạ".
Lưu Tuyết Mai gương mặt hài lòng:
"Bây giờ mà còn gọi bác trai, bác gái sao?".
"Không... không. Ba, mẹ". Lục Thiệu Quân liên tục lắc đầu phủ nhận, nhanh chóng gọi lại.
Lưu Tuyết Mai mỉm cười vui vẻ:
"Ừm".
Tô Mạn bên cạnh cũng mỉm cười hạnh phúc, không nghĩ cửa ải của mẹ cô lại qua dễ dàng như vậy.
Lưu Tuyết Mai đột nhiên sực nhớ ra điều gì đó bèn lên tiếng hỏi:
"Vậy hai đứa đã tổ chức hôn lễ rồi đi hưởng tuần trăng mật chưa vậy. Đừng nói đến cả chuyện này hai đứa cũng tự làm một mình không nói trước với ba mẹ nhé".
Tô Mạn nhanh chóng lắc đầu phủ nhận:
"Đường nhiên là không rồi. Vì thời gian gấp gáp nên tụi con quyết định không tổ chức hôn lễ mà trực tiếp đăng kí kết hôn. Còn về tuần trăng mật...".
Lưu Tuyết Mai vẻ mặt bất ngờ lập tức cắt ngang:
"Hôn nhân đại sự của một người con gái sao có thể qua loa vậy chứ".
"Mẹ em nói phải, chuyện này Lục gia nhất định sẽ không để em phải chịu thiệt". Lục Thiệu Quân nhanh chóng lên tiếng khẳng định.