Ngay sau đó, một bản hợp đồng đã được đưa đến trước mặt Tô Mạn. Cô nhanh chóng đọc đến trang cuối rồi ánh mắt khẽ dừng trên chữ kí như rồng bay phượng múa của Lục Thiệu Quân. Nét chữ của anh thật sự rất đẹp, vừa mềm mại, uyển chuyển vừa có khí thái hùng hồn khiến Tô Mạn phải trầm lại ngắm nhìn.
Điều kiện của bản hợp đồng khá ngắn gọn. Tô Mạn sẽ được nhận lại Tô gia trọn vẹn sau 2 năm kết hôn hợp đồng với Lục Thiệu Quân.
Tô Mạn không chút nghĩ ngợi liền hạ bút kí vào bản hợp đồng.
- "Ngày mai tôi đến Tô gia đón em".
- "Hả? Làm... làm gì?"
- "Đón em về làm bà Lục". Lục Thiệu Quân cười ranh mãnh nói
Tô Mạn phút chốc ngây người trước biểu cảm của anh. Không phải chỉ là diễn thế thân hai năm thôi sao, không nhất thiết phải xem cô là tình đầu của anh ta thật chứ.
- "Được. Vậy làm phiền anh rồi".
Tô Mạn mỉm cười đồng ý nhưng không quên khách sáo nói.
- "Để tôi chở em về Tô gia".
- "Ờm... không cần đâu, em có thể tự bắt xe được".
Tô Mạn lắc đầu từ chối. Bất quá, Lục Thiệu Quân căn bản không để những lời cô nói vào tai.
- "Đi thôi".
- "Em... Vâng".
Tô Mạn cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
- "Trời lạnh rồi".
Lục Thiệu Quân khẽ khoác chiếc áo mình đang mặc trên người cho cô. Tháng 8 ở đế đô đúng là se lạnh, Tô Mạn lại mang chiếc váy mỏng manh, còn là váy trễ vai.
- "Cảm...cảm ơn".
"Người đàn ông này, cũng không phải chỉ có sự lãnh khốc vô tình trên thương trường a". Hành động của Lục Thiệu Quân đúng là đã khiến Tô Mạn phải thay đổi ý nghĩ của mình về anh.
Trên chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đen. Lúc này, Tô Mạn mới ngắm nhìn kĩ gương mặt của Lục Thiệu Quân. Cô thật muốn cảm thán người đàn ông bên cạnh này. Tô Mạn chỉ muốn nói một từ thôi: "rất soái". So với những nam diễn viên hiện nay không hề thua kém. Gương mặt góc cạnh sắc sảo, sống mũi cao và thẳng tắp, làn môi mỏng bạc tình, ánh mắt thâm trầm sâu lắng tựa đáy biển, khiến người khác không thể suy đoán được ý nghĩ của anh.
Trong bầu không khí im ắng đó, Tô Mạn cũng chỉ biết đưa mắt nhìn phía xa xăm ngoài cửa kính, hoàn toàn không biết nói gì. Bỗng từ phía gương chiếu hậu, Tô Mạn bắt gặp thấy ánh mắt của Lục Thiệu Quân nhìn chằm chằm mình, không khỏi bàng hoàng, cô nhanh chóng xoay đầu lại, thầm nghĩ: "Chuyện gì vậy chứ".
Trong bầu không khí ngượng ngùng khi hai con mắt đối diện nhìn nhau đó, trợ lý Châu bỗng lên tiếng :
- "Lục thiếu, đã đến Tô gia rồi ạ".
- "Hả... À... ừm, em xuống xe trước đây. Cảm ơn anh nhé".
Tô Mạn ngượng ngùng cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi. Để lại Lục Thiệu Quân vành tai đỏ ửng, anh khẽ đưa tay lên che đi khuôn mặt nóng ran, tay còn lại nới lỏng chiếc cà vạt
- "Phù...".
"Lúc nãy thật sự gần... gần quá".
Cùng lúc này, Tô Mạn cũng không khỏi trong lòng xao xuyến. Dù cô đã có một mối tình với Trương Thành, nhưng khoảnh khắc đối diện ánh mắt chạm nhau với người đàn ông đẹp trai như Lục Thiệu Quân, Tô Mạn cô cũng không chịu nổi trái tim khẽ đập nhẹ. Lục Thiệu Quân, người đàn ông này... rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ.
...----------------...
Sáng sớm hôm sau, khi tia nắng ban mai khẽ luồn lách qua khe cửa, chiếu rọi vào phòng ngủ của Tô Mạn.
- "Ưm...".
Tô Mạn khẽ đưa tay lên dụi mắt, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.
- "Hửm".
Tô Mạn vừa ấn bắt máy thì liền lặng người. Đầu dây bên kia vậy mà lại là Lục Thiệu Quân.
- "Anh đang ở dưới cổng".
Tô Mạn lập tức bật dậy, chạy nhanh xuống phía dưới.
Lục Thiệu Quân đã đứng chờ sẵn ở đó. Anh đặc biệt mang một bộ âu phục màu đen, toát lên vẻ lịch lãm của người đàn ông trưởng thành.
- "Anh đợi lâu chưa". Tô Mạn e dè đến hoit
- "Chưa lâu lắm, có vẻ anh đã làm phiền giấc ngủ của em rồi".
Lúc này Tô Mạn mới chợt để ý đến bộ đồ ngủ cô đang mặc trên người. Đây... đây đúng là xấu hổ quá đi. Không biết Lục Thiệu Quân anh ta có nghĩ cô là loại con gái lười biếng ngủ nướng không cơ chứ.
- "Không, không có, em không có ngủ dậy muộn đến thế".
Nhưng mà có vẻ bộ dạng của Tô Mạn đã bán đứng cô rồi. Đầu tóc có chút rối bù chưa chải, lại còn ra gặp anh với bộ đồ ngủ. Cô thế này cũng thật là dễ thương quá đi.
- "Ừm".
Lục Thiệu Quân cố nén cười ừm một tiếng
Tâm của Tô Mạn hiện giờ đang rất loạn, căn bản không để ý đến anh đang cố nén cười, liền nghĩ bản thân đã không bị nghi ngờ nữa. Lúc này cô mới an tâm vui vẻ mời anh vào nhà.