"Hả?". Tô Mạn phút chốc ngây người nhìn sang Lục Thiệu Quân vẻ mặt khó hiểu. Không phải anh vừa nói mình biết rồi sao.
Lục Thiệu Quân quay đầu nhìn Tô Mạn hỏi:
"Không được sao?".
"A! đương nhiên là được rồi". Tô Mạn nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.
Bỗng cô đột ngột hét lên:
"Ấy! Đi... quá rồi". Tô Mạn chớp chớp mi mắt, khẽ liếc nhìn sang xem phản ứng của Lục Thiệu Quân.
Một lát sau, cuối cùng hai người cũng đến nơi. Nhưng vừa từ trong xe bước ra, Lục Thiệu Quân liền ngây ngốc tại chỗ, vội vàng ngoảnh đầu nhìn Tô Mạn: 'Nơi này... làm gì có nhà hàng nào đâu chứ'.
Tô Mạn nhìn vẻ mặt của anh liền chỉ tay sang phía lề đường đối diện:
"Đây là…?". Bà chủ nhìn Lục Thiệu Quân giọng điệu ngập ngừng.
"Con là chồng của cô ấy ạ". Anh khẽ nhếch mép, đưa bàn tay đang được Tô Mạn nắm lấy giơ lên.
Bà chủ gương mặt nghi ngờ khó tin liếc nhìn sang Tô Mạn, cô liền giả vờ quay đi chỗ khác. Bà như hiểu ý, ồ lên một tiếng rồi mỉm cười vào trong.
Tô Mạn hai bên má khẽ đỏ ửng, vội vàng buông tay anh ra rồi bước đến ngồi xuống một chiếc ghế đỏ. Lục Thiệu Quân cũng đi theo sau ngồi đối diện cô. Annh nhìn chằm chằm Tô Mạn một lúc, chần chừ lên tiếng hỏi:
"Em... thường xuyên đến đây lắm à?".
"Em là khách quen của nơi này đấy". Tô Mạn vui vẻ, giọng điệu vỗ ngực tự hào.
Một lúc sau, bà chủ từ từ bước ra trên tay cầm theo hai đĩa thịt xiên nướng cùng đồ ăn kèm và nước chấm. Tô Mạn lịch sự nhận lấy đồ ăn bày dọn ra bàn:
"Cảm ơn bà".
"Hai đứa ăn ngon miệng nhé". Bà chủ vui vẻ nói rồi bước vào trong.
"Vâng ạ". Tô Mạn tươi cười đáp lại.
"Anh mau ăn đi, thịt xiên nướng ở đây ngon lắm đấy". Cô ngoảnh đầu sang nhìn Lục Thiệu Quân nói.
Anh nhìn chằm chằm đồ ăn ở trên bàn rồi liếc sang Tô Mạn. Cô thấy thế liền lên tiếng hỏi:
"Có chuyện gì vậy? Lẽ nào anh không muốn ăn sao?".
Lục Thiệu Quân vội vàng lắc đầu phủ nhận:
"Không phải, chỉ là… làm sao em biết quán này vậy?".
Tô Mạn phút chốc ngây người, cô liền ngẫm lại suy nghĩ. Lần đầu tiên cô đến đây là đi cùng với Trương Thành. Lúc đó hắn ta vừa làm hỏng dự án lớn của Trương thị, cha hắn vô cùng tức giận, may có Tô Mạn hết lòng cầu xin ba mình giúp đỡ, Trương thị mới thoát khỏi nghịch cảnh. Mà hắn lại lấy lí do là cha mình cắt tiền chi tiêu, chỉ có thể mời cô ở quán vỉa hè này. Sau lần đó, thỉnh thoảng cô sẽ đến đây, lâu dần thì thành khách quen. Ngẫm nghĩ mới thấy, Lục Thiệu Quân và Trương Thành, đúng là một người trên trời, một người dưới đất.
Lục Thiệu Quân trước thương trường sát phạt quyết đoán, lãnh khốc vô tình, được mệnh danh là ông hoàng ở đế đô, đại bàng trong lớp trẻ. Từ khi quen Lục Thiệu Quân, anh mời cô chỉ toàn là nhà hàng nổi tiếng năm sao. Còn Trương Thành, không quán vỉa hè thì quán ăn đường phố, mà lí do không phải cắt giảm chi tiêu cũng là cuối tháng kẹt tiền. Nhiều lúc cô thật sự không biết hắn hết tiền thật hay là không muốn chi tiền cho cô nữa. Không phải cô vật chất, mà là ngẫm lại có người bạn trai nào như vậy không chứ, Trương Thành hắn ta cũng không phải nhà nghèo a, hắn ta là thiếu gia công tử đó. Cô từng nghe qua một câu nói: Người yêu em chỉ sợ em không đủ, người không yêu chỉ thấy em quá đòi hỏi. Nghĩ đến đây, Tô Mạn trong lòng có chút chua xót, cô ngước đầu lên nhìn Lục Thiệu Quân:
"Chỉ là… vô tình biết đến mà thôi".
Lục Thiệu Quân nhìn vẻ mặt không muốn nói của cô cũng không hỏi tiếp nữa. Thấy anh nãy giờ vẫn chưa ăn miếng nào, Tô Mạn liền tốt bụng cầm xiên thịt nướng đưa lên trước mặt anh. Lục Thiệu Quân phút chốc ngơ ngác, từ từ cúi đầu xuống ăn môt miếng. Tô Mạn hai bên má ửng đỏ,chớp chớp mi mắt, nhanh chóng đặt xiên thịt xuống đĩa của anh. Lục Thiệu Quân khẽ nhếch mép, gương mặt ranh mãnh nói:
"Sao vậy? Vợ đút ăn cho chồng mình mà em cũng ngại à?". Anh nụ cười bảy phần tà mị, ba phần dụ dỗ, từ từ hạ thấy người ghé sát bên cổ của Tô Mạn.
Cô hai bên má khẽ đỏ ửng, nhiệt độ cơ thể nóng ran lên, nhanh chóng đẩy anh ra.
"Anh làm gì vậy chứ? Mau… mau ăn đi".
Nói rồi Tô Mạn liền đảo mắt xuống chiếc đĩa của mình, né tránh ánh nhìn của Lục Thiệu Quân, trong lòng thầm tức giận: 'Người đàn ông này chỉ biết trêu chọc mình'.
Lục Thiệu Quân nhìn thấy bộ dạng này của cô khẽ nhếch mép cười nhẹ một tiếng. Anh như đang suy ngẫm điều gì đó lát sau liền lên tiếng:
"Nếu ba em đã có khả năng sớm tỉnh lại, chúng ta có thể đợi ông ấy rồi hẵng tổ chức hôn lễ".
Tô Mạn phút chốc ngây người, được dắt tay cô bước vào lễ đường từ lâu đã là mong ước của ba, không biết ông đã thầm tưởng tượng trong đầu bao nhiêu lần. Tô Mạn suy ngẫm một chút liền lên tiếng đáp lại:
"Không cần đâu".
Cô không muốn nợ Lục Thiệu Quân, cũng không muốn làm phiền anh nhiều như vậy. Càng huống hồ hôn lễ này suy cho cùng là giả, cô và Lục Thiệu Quân chỉ đôi bên hợp tác cùng có lợi, không nhất thiết phải tốn nhiều công sức như vậy.