" Thiên Kha Nguyệt cô không giống mấy kẻ tầm thường, tự biết thân biết phận của mình đi! "
Hắn dọa chặt đôi cánh tay nếu dám cào lên gương mặt xinh đẹp giống người tình Vi Mộng Ly của hắn.
Rốt cuộc mọi công sức cô bỏ ra cũng cứ thế mà đổ sông đổ bể. Mọi chuyện thành công cốc dưới tay Hán Lập Thành.
Cô hận không thể chết trong thanh thản, giận bản thân sống quá đỗi vô nghĩa. Một món đồ chơi của đám con nít còn được sủng ái hơn kẻ thay thế như cô.
Từ sau ngày hôm đó cô sống vật vờ như cái xác không hồn, miệng chẳng buồn ăn thứ gì. Mọi thứ trên đời xuất hiện trước mắt đều khiến cô chán ghét.
Ngay cả khi bị hắn cưỡng hôn cũng chẳng buồn chống trả, cả ngày nằm yên một góc trên giường không thèm bước chân ra khỏi phòng.
Nhìn cô thành ra như vậy, quản gia có chút cắn rứt lương tâm thường xuyên lên phòng gõ cửa khuyên cô ăn cho lại sức đều chẳng nhận được lời hồi âm.
Thiên Kha Nguyệt hóa người thiếu sức sống cũng đã cả tuần nay khiến mấy người hầu hạ cũng lo lắng không thôi.
Sức khỏe ngày càng thụt giảm, đôi môi tái nhợt với gương mặt xanh xao.
" Cô còn định diễn người câm đến bao giờ? "
Người phụ nữ yên lặng trên giường không đáp trả, chẳng kháng cự cũng chẳng làm loạn. Thà rằng cứ luôn miệng chửi bới như trước kia hắn cũng chẳng phải bận tâm nhiều đến vậy.
Miếng cháo đưa lên sát miệng bị cô chối từ quay mặt đi nơi khác, ép đến cỡ nào cũng không chịu mở miệng ăn lấy một miếng.
Hắn nhét miếng cháo vào miệng tóm lấy đầu cô cố nhét vào miệng cưỡng ép cô ăn cho bằng được. Vừa tách môi cô liền ho sặc sụa vì nghẹn, hắn đưa nước cô vẫn cố chấp không uống.
Lại dùng cách đút nước cho cô bằng miệng mình cô mới chịu thua.
" Thiên Kha Nguyệt, cô nghĩ mình làm thế này sẽ được tôi thương hại đúng không? "
" Thả tôi ra. "
Giọng nói yếu ớt vang lên nhỏ nhẹ không chút sức sống.
Cô yên mình nằm xuống trùm kín chăn không muốn nhìn mặt hắn thêm nữa.
Ngủ được một giấc rồi tỉnh dậy vẫn thấy hắn ngồi yên nhìn chằm chằm lấy cô. Vừa chạm mắt đã ngay lập tức quay đi vờ như chưa thức giấc.
Nghe tiếng thở dài của hắn rồi tiếp đến là bước chân rời đi ra xa căn phòng đã đóng cửa. Để kiểm tra xem hắn đã thực sự đi chưa cô từ tốn bỏ tấm chăn ra quan sát mới thở phào ngồi dậy.
Chiếc giường bên cạnh cửa sổ lắp cửa kính trong suốt, phản chiếu hình ảnh đôi cặp chim bay lượn tự do bên trên bầu trời xanh cao rộng.
Nhớ đến đoạn kí ức bên cạnh Cố Minh Triết cô lại đắng lòng than trách, giá như hôm đó cô không thúc giục anh mau chóng đến đó có lẽ sẽ không xảy ra tai nạn thảm khốc đến mức đánh mất tính mạng của người cô yêu.
Cô như vùng vẫy giữa đống bùn lầy, càng đạp loạn càng nhanh chìm xuống đáy chứa đầy bùn đất khóa chặt hơi thở cho đến chết.
Bản thân đã ở đây bao lâu rồi? Cô không nhớ nổi nữa, đã được một trăm ngày kể từ khi Minh Triết mất chưa, không có cô thì sẽ chẳng có ai thăm viếng anh cả.
Vì nghĩ cho người bạn trai đã mất của mình đơn độc, cô muốn xin phép Hán Lập Thành được ra bên ngoài gặp lại Cố Minh Triết trên bia mộ đã xanh cỏ.
Quản gia giúp cô nháy số của hắn chỉ trong phút chốc đã nghe được giọng đậm chất bận rộn vang lên thoát qua loa ngoài.
Cả người ngả gần về phía điện thoại cố nói lên mục đích của bản thân. Hắn ta ngay lập tức từ chối, cô tha thiết muốn được ra ngoài trong phút chốc cũng không cho.
Sau vài lần thuyết phục cuối cùng hắn cũng đồng ý với một điều kiện bắt buộc, chờ đến lúc hắn trở về sẽ đi cùng cô.
Lại sợ Thiên Kha Nguyệt cô bỏ chạy không tiếc công sức bị bắt lại nên mới nghiêm ngặt tới vậy.
Chờ đến hoàng hôn dần buông xuống hắn mới đưa cô ra ngoài, mặc trên mình chiếc đầm đen trơn bóng. Đầu đội chiếc mũ có lớp lưới che đi gương mặt như sắp mếu.
Xúc động vì được ra khỏi căn nhà đó, muốn khóc vì lâu rồi mới được gặp lại người mình yêu dù đã chết.
Không muốn để Hán Lập Thành thấy được bộ dạng nhem nhuốc của mình, miệng xua đuổi hắn ta cách xa ra.
" Anh ra kia đợi tôi, tôi sẽ không chạy trốn đâu. "
Hắn cũng yên lặng rời đi đứng cách cô một đoạn khá xa.
Tấm ảnh in hình Cố Minh Triết với gương mặt chẳng cười nổi, cô đặt bó hoa cúc trên phần mộ, đĩa hoa quả tự tay cô chọn trên đường đến đây.
Thành tâm chắp tay thắp hương cầu mong anh trên thiên đàng sớm đầu thai chuyển kiếp sống một cuộc đời tốt hơn hiện tại.
Từ xa đứng nhìn cô đau khổ tột cùng đến vậy, hắn nhíu mày châm điếu thuốc hút một hơi thật dài nhả ra làn khói trắng.
Lần đầu tiên gặp được cô cũng là ở nghĩa trang nhưng là ở thành phố khác. Lần đó dường như hắn đã thắp lên tia hy vọng sống thêm lần nữa khi nhìn thấy gương mặt tựa Vi Mộng Ly.
Tưởng rằng bên cạnh hắn 1 năm cô sẽ động lòng mà ở bên mình mãi mãi, chẳng ngờ cô lại vì sự trói buộc này mà kinh sợ muốn bỏ chạy khiến anh cất công đi tìm lâu đến vậy.
Biết được người phụ nữ của mình đang hạnh phúc ân ái bên cạnh kẻ khác khiến hắn nổi máu điên lên ghen ăn tức ở. Ra tay giết đi người cô yêu nhất mới có thể nắm thóp bắt cô ở lại bên mình cả đời.