Đánh Cắp Tình Nhân

Chương 16: Xiềng xích trở lại



Hán Lập Thành nhíu mày siết chặt, đẩy cô về phía sau lưng, tay áo sẵn sàng cho cuộc chiến thì bị cô ngăn lại.

Nói ra mới rõ Lưu Ngô Dương là bạn học cũ, nhưng dù đã nói như vậy thì nét mặt hắn vẫn không dịu đi được phần nào.

Trước mặt kẻ khác, hắn không muốn cô tơ tình có ý gì với tên không rõ lai lịch, đám tạp nham khiến Hán Lập Thành ngứa mắt. Anh buông câu khinh bỉ kéo cô rời đi.

Đôi chân lê bước ngày một nhanh dần, sự việc vừa rồi khiến cô cảm thấy mình bị khinh thường. Mọi lời cô nói hắn bỏ ngoài tai mặc sức làm theo ý mình.

Hất mạnh cánh tay dứt khoát nhìn người đàn ông trước mặt.

" Anh đang làm cái quái gì vậy? Đó là bạn tôi! "

Có người bạn nào lại tặng hoa thường xuyên cho người phụ nữ đã có người đàn ông khác bên cạnh? Con mắt nhìn người của hắn soi rõ ý đồ của Lưu Ngô Dương là có tình ý với cô.

" Không bán cà phê nữa, dẹp tiệm. "

" Hán Lập Thành, anh lên cơn gì vậy!? "

Vừa đồng ý cho cô ra ngoài khởi nghiệp còn chưa đầy một tháng đã bắt ép cô dẹp tiệm. Nghe cái tin bất ngờ từ chính miệng người mà cô ghét nhất càng khiến tâm trạng tụt dốc không phanh.

Hai luồng định kiến trái ngược nhau, bầu không khí dần trở nên u ám khó bắt chuyện.

Hắn lôi kéo cô đáp mạnh vào trong xe đóng sập cửa lại nạt nộ ra lệnh cô ngoan ngoãn ngồi yên, bằng không sẽ hiếp cô ngay trong xe.

Con người bá đạo điên loạn thích làm theo ý mình, càng xuất hiện gần cô càng làm cô chán ghét.

Cơ hội duy nhất có thể thoát ra khỏi chiếc lồng lộng lẫy, cô không muốn cứ như vậy lại bị nhốt lại một cách vô nghĩa.

Nỗi uất ức trào dâng lên hai dàn nước mắt lăn tăn trên má, thấm đẫm cả vạt áo trắng tinh khiết. Cô quay mặt đi ngoái ra phía cửa kính, tiếng sụt sịt bên cạnh làm hắn phân tâm quay ra nhìn cô.

" Khóc rồi? "



Thiên Kha Nguyệt cố lờ đi không thèm đáp trả, ngồi yên chờ đợi hắn trong sự tẻ nhạt ngày qua ngày thì thà rằng chết đi còn hơn.

" Thiên Kha Nguyệt cô thích bán cà phê đến mức độ nào mà phải khóc thế kia? "

" Không liên quan đến anh! "

Không dỗ dành cũng chẳng an ủi, hắn ta chính là loại người như thế. Chỉ cần bản thân Hán Lập Thành hắn vui thì người ngoài có ra sao cũng chẳng quan tâm.

Nước mắt lem nhem làm nhòe đi tầm nhìn, trong lòng buồn bã, chẳng lẽ đến cả mỹ nhân kế cũng không có tác dụng? Mất công cô lao tâm khổ sở nặn ra cho bằng được giọt nước mắt để hắn ta suy nghĩ lại.

Cái thế hiện tại cô đang ở là cái thế hèn, càng cứng rắn hắn càng làm chặt.

Bây giờ nghĩ ra cách nào để thoát khỏi con cáo già này đây?

Chợt nảy ra ý nghĩ to lớn, Lưu Ngô Dương có lẽ sẽ giúp ích được cho cô phần nào. Nhưng cô lại không muốn kéo theo người vô tội, biết đâu Hán Lập Thành lại giở trò khiến anh sống dở chết dở.

Nhưng ngoài Lưu Ngô Dương cô chẳng còn biết đến ai khác cả, vò đầu bứt tóc suy nghĩ mãi thì chiếc xe phanh gấp khiến cô sực tỉnh.

Cửa xe vừa mở Hán Lập Thành đã kéo cô bay từ trong xe ra ngoài một cách dứt khoát rồi vác lên vai gọn nhẹ tiến vào trong nhà.

Đặt cô ngồi trong bồn tắm xả mạnh vòi nước xối xả vào người cô, gương mặt hiện lên vẻ tức giận.

" Rửa sạch mùi của thằng khác đi. "

Thiên Kha Nguyệt ho sặc sụa nhìn lên cái khuôn mặt điển trai chết chóc kia điên lòng thét lên.

" Anh rốt cuộc coi tôi là thứ gì vậy hả!? "

" Cô không nhớ thì để tôi nhắc cho cô nhớ. Thiên Kha Nguyệt, một con điếm trao thân cho Hán Lập Thành tôi thì đừng hòng tơ tưởng đến thằng khác, đem cái mùi rác rưởi này về ô nhiễm nhà tôi! "

Bàn tay siết chặt cằm mỏng manh đến phát đỏ, Thiên Kha Nguyệt đẩy mạnh hắn ta ra với con mắt hờn đời.



" Giết tôi đi Hán Lập Thành! Anh không giết, tôi sẽ tự mình tìm cách giải thoát cho bản thân! Thoát khỏi con quái vật như anh!! "

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, sau khi gột rửa toàn bộ sự nhơ nhuốc bên ngoài liền nhanh chóng xé rách bộ đồ cô mặc trên mình.

" Làm gì vậy? Thả ra, khốn kiếp! "

Tay thoăn thoắt mặc lại bộ đồ mới toanh bế cô vào căn phòng quen thuộc, từ đâu lộ ra đống xích lớn trói chặt tứ chi vào bốn góc giường.

Điều mà cô sợ hãi đã đến, bị trói chặt với chiếc giường cố định không thể thoát ra phía ngoài. Làm cách nào để chống trả? Chẳng có cách nào cả.

" Là cô tự mình muốn lâm vào tình thế này, đừng trách tôi độc ác Thiên Kha Nguyệt. "

Ngày mà hắn đồng ý cho cô làm việc ở môi trường mới thoải mái, cứ ngỡ Hán Lập Thành đã dần buông bỏ tâm ý muốn dày vò trói buộc, chẳng ngờ lại xảy ra hoàn cảnh trớ trêu này.

Toàn bộ đều là lỗi của cô sao? Không, Thiên Kha Nguyệt cô vô can, một người sống bằng xương bằng thịt lý nào phải nghe theo sự sắp đặt của hắn.

Thế giới cô thu hẹp lại như ếch ngồi đáy giếng, bầu trời trong xanh bị hắn nhuộm đen cả rồi.

.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh

2. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây

4. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!

=====================================