" Bất kì ai bên cạnh Hán Lập Thành cũng nhầm lẫn tôi là Vi Mộng Ly, sao bà chẳng bất ngờ chút nào vậy? "
Lệ Hoa Dư cười nhẹ, ngước lên nhìn gương mặt thắc mắc của cô.
" Thiên Kha Nguyệt, tuy gương mặt cô quả thực rất giống, nhưng Vi Mộng Ly không có phong thái giống cô. Thẳng thắn phản bác với lời nhận xét không đúng về bản thân, Vi tiểu thư trước giờ luôn ôn nhu dịu dàng khác xa với tính khí đối nghịch của cô. "
Người hiểu rõ quy tắc của giới thượng lưu, tầm nhìn xa rộng. Đến cả con người trước mắt có gương mặt giống với người tình cũ của chủ nhân cũng dễ dàng phân biệt.
Bà còn muốn nói thêm lời gì đó nhưng lại thôi, vỗ vai cổ vũ cô cố gắng. Cũng đã đến giờ dùng bữa, cô quay trở lại căn phòng, tắm rửa sạch sẽ thay bộ đồ thoải mái.
Bước xuống nhà ăn dùng bữa, bắt gặp Hán Lập Thành còn ngồi yên trên bàn chẳng động dao nĩa như đã chờ cô từ lâu.
Vừa nhìn thấy hắn đã mất hết hứng ăn uống, đôi chân xoay gót toan rời đi bị hắn ra lệnh bắt ép ngồi xuống.
Bầu không khí ảm đạm ngột ngạt trong yên lặng, chỉ nghe tiếng dao cắt miếng thịt phát ra trên bàn ăn. Cô múc lấy vài miếng ăn qua loa rồi lập tức đứng dậy.
" Học hành đến đâu rồi? "
Hán Lập Thành đột nhiên mở lời tra hỏi, cô đứng yên một lúc nhắc nhở lại hắn mới rời đi.
" Hán tổng, anh vừa ăn vừa nói chuyện như vậy không hợp lễ nghi cho lắm. "
Bị chính bài học hắn nhờ người dạy cho cô bị cô dạy lại, hắn cười lên thành tiếng không ngậm được miệng. Tuy nhiên, cáo già sao dễ bị con nai vàng thúc quản. Tay với lấy tờ giấy lau miệng đặt nhẹ xuống nhìn cô còn đang tự đắc.
" Tôi ăn xong rồi, Thiên Kha Nguyệt cô khá là thuộc bài đấy nhỉ. "
" Lại đây. "
Do dự đứng im không nhúc nhích, thấy cô không có phản ứng lại tiếp tục ra lệnh cô đến gần chỗ hắn.
Quay lại nhìn gương mặt hắn còn đang hào hứng vui vẻ nhìn cô, cũng chẳng phải lần đầu tiên hắn ta lên cơn điên. Cô từ từ bước đến chậm rãi bị hắn kéo vào lòng.
" Làm gì vậy, buông ra! "
Đầu gục xuống tựa nhẹ lên vai khiến cô rùng mình, hai tay ghì chặt không buông ôm cô trong lòng. Dáng vẻ phía sau lưng mệt mỏi khó diễn tả, hắn yên lặng dựa sát lên người cô như tìm đến chỗ dựa.
Cũng chẳng động chạm gì quá đáng, Thiên Kha Nguyệt ngồi yên để hắn tự mình dựa vào lấy thêm năng lượng.
Miệng Hán Lập Thành lẩm nhẩm nhớ đến Vi Mộng Ly, ngày giỗ của người yêu lại chẳng thể thăm viếng đàng hoàng. Hơi ấm trên da thịt khiến hắn yên lòng ngủ quên trên vai khiến cô ngỡ ngàng.
Nhẹ giọng ngoái lại phía sau gọi hắn dậy thì bắt gặp quản gia đang bước chậm tới ra hiệu yên lặng.
Hán Lập Thành mất ngủ mấy hôm nay vì áp lực công việc, vì cuộc cãi vã của cô và Lệ Hoa Dư cũng khiến hắn ta đau đầu. Nay lại bất giác nằm trên vai cô ngủ ngon giấc.
Quản gia giúp cô đỡ hắn đi về phòng nghỉ ngơi cho tốt, vừa đặt lưng xuống giường mắt đã mở to lên nhìn ra xung quanh tìm cô.
" Thiên Kha Nguyệt. "
Đứng ngay trước mặt hắn làm tâm trạng yên lòng kéo theo cô lên giường ôm ngủ. Bộ mặt vui vẻ như tìm được gấu bông bầu bạn, cô khó chịu vùng ra bị hắn siết chặt hơn đành miễn cưỡng nằm cạnh.
Trôi qua cả một đêm ngủ dài ngon giấc, vươn vai sau khi thức giấc đã nhìn ra bên cạnh trống trơn. Lần đầu tiên thấy bộ dạng yếu mềm đó của hắn, không nói lời nào chỉ yên vị nằm sau lưng cô vì quá mệt mỏi.
Sau khi suy nghĩ thông cô liền học hành nghiêm túc, dù có những phần hết sức khó hiểu nhưng không còn phản bác như trước. Đặt hết tâm tư vào mọi sự giảng dạy nhiệt tình của Lệ Hoa Dư.
Sau khi đúc kết được toàn bộ cô thở phào nhẹ nhõm, vừa nằm la liệt trên ghế sopha thì quản gia Tề liền tới thông báo lịch trình học vấn tiếp theo khiến cô đơ ngay tại chỗ.
" Học cả tiếng nước ngoài? "
" Dạ. Tiểu thư tranh thủ nghỉ ngơi để lát nữa vào tiết luôn ạ. "
Bài học ngày càng kì lạ, không phản đối tra hỏi thì lại quá an phận. Cô muốn hỏi cho ra nhẽ thì bắt gặp Lệ Hoa Dư đang tiến dần chuẩn bị ra về lán lại chào hỏi cô đôi câu.
Đuổi khéo quản gia Tề đi nơi khác để nói chuyện riêng với Lệ Hoa Dư. Vừa nhìn bước chân của quan gia rời khỏi cô liền nhanh nhảu mời bà ngồi xuống bên cạnh như muốn tìm sự trợ giúp.
Đôi mắt tinh tường đoán được ý muốn của cô, bà nhẹ nhàng ngồi cạnh chờ xem cô muốn nhờ sự giúp đỡ như thế nào.
" Bà Lệ! Tôi không còn biết trông mong vào ai khác nữa, xin hãy giúp tôi! "
Nhìn vẻ mặt thật thần lo lắng bà trấn an cô bình tĩnh mới từ tốn hỏi ra nguyên do, sắc mặt cô biến đổi nhìn ngó xung quanh mãi mới nắm lấy hai bàn tay bà.
" Giúp tôi…báo cảnh sát đi! Hán Lập Thành, hắn ta giam cầm nhốt tôi trong đây. Tôi không thể tự mình trốn thoát! "