Cô ta sợ hãi cúi gập đầu xuống không dám phản bác, vết thương ngoài da có thể để lại sẹo nhưng bị Vi Mộng Ly cô đánh vào đòn tâm lý khiến Thiên Kha Nguyệt phải từ bỏ cả sự tự do của cuộc đời để cứu lấy người vô ơn.
Cô không chắc việc bản thân làm là đúng nhưng cũng không rõ phải làm sao mới không để chạnh lòng.
Cả nhà Vi Mộng Ly cúi người rời đi trong nhục nhã, chỉ còn mình Vi Xuân Viên đứng tại đấy. Cậu vẫn không muốn trơ mắt nhìn Thiên Kha Nguyệt đi vào vết xe đổ.
" Cô nghĩ thông chưa vậy!? Nói với tôi là cô không muốn đi! Tôi nhất định sẽ tìm cách đưa cô ra khỏi chỗ này! "
" Vi Xuân Viên, cậu quá phận rồi đấy. "
Hán Lập Thành cất giọng cảnh cáo như đánh dấu chủ quyền, ra lệnh đám thuộc hạ của mình đưa cậu ta rời khỏi đây.
Nhìn người đàn ông tha thiết muốn cứu rỗi lấy cuộc đời cô, cô chẳng còn cảm xúc gì được nữa.
Chỉ vài ngày hôm sau thôi cô đã hóa thành cái xác không hồn, miệng chẳng buồn ăn uống. Gương mặt thiếu sức sống không còn nói được lời nào.
Đôi mắt chẳng bao giờ nhìn thẳng vào hắn, như một con rối không hồn tồn tại bởi sự điều khiển của người khác.
" Ăn cháo đi. "
Tô cháo nóng vừa được bưng lên đã bị cô hất đổ, hắn vẫn kiên nhẫn không quát trách chỉ âm thầm cho người thu dọn.
" Em hận tôi sao cũng được, đừng để bản thân chịu thiệt. "
Cô yên lặng không đáp lại, hắn ta thở dài cho người đem tô cháo mới lên đặt ngay cạnh bàn. Phòng khi cô đói còn có cái để ăn.
Ly Mộc Quyên đến tận cửa xông vào phòng khiến hắn bất ngờ, tin tức mặt Vi Mộng Ly bị chính tay hắn rạch mặt có lẽ cũng đã đến tai bà rồi.
Đến tận đây với khí thế hùng hổ chắc lại muốn giáo huấn cậu một trận vì đối xử không ra gì với con dâu cưng của bà.
Bàn tay giáng xuống cú tát giòn giã, hắn cam chịu biết trước sẽ bị đánh mà chẳng phản bác.
" Ta dạy con đối xử với con gái nhà người ta như vậy sao hả!? Cái thằng con trời đánh này!! "
" Nhưng mà Vi Mộng Ly- "
" Sao lại dám để Thiên Kha Nguyệt chịu khổ thế này, cái thằng nhóc này còn tình người không!? "
Không chỉ có hắn bất ngờ, ngay cả Thiên Kha Nguyệt ngay cạnh đó cũng sững sờ không ít. Lời nói của Ly Mộc Quyên khiến đôi tai cô ù đi vì ngỡ là nghe lầm.
Bà đẩy mạnh Hán Lập Thành ra khỏi chiếc giường, đặt nhẹ người xuống dùng gương mặt thương cảm nhìn cô trong xót xa.
" Ta xin lỗi con, trước kia là do ta đã quá thâm độc khiến con phải chịu đựng đủ thứ. "
" Hả…? "
Miệng cô không kìm được mà thốt lên, con người có thể thay đổi thái độ nhanh chóng như vậy chỉ vì nhận ra sai lầm của bản thân thôi sao.
Kì lạ thật, cô khó lòng tiếp nhận được lòng thành của bà. Ngay giờ phút này mọi thứ đã đảo lộn hết cả lên rồi, cô đâu còn là Thiên Kha Nguyệt khi trước, việc gì cũng dám làm chẳng sợ trời đất.
Bà đưa ra vòng tay ngọc quý giá đeo vào cổ tay trắng nõn, ánh nhìn thâm sâu như muốn chuộc tội.
" Con trai ta còn quá khờ dại, con không cần yêu nó cũng được chỉ cần tiếp nhận sự đền tội này của ta thôi. "
" Nói vậy, bà đồng ý cho tôi thoát khỏi con trai bà sao? "
Ly Mộc Quyên gật đầu liên tục, Hán Lập Thành muốn lao vào phản đối thì bị bà đá một cước bay ra chỗ khác nở nụ cười thâm thúy.
Mà kể cũng phải, cô có bên cạnh Hán Lập Thành hay không cũng đâu có hại gì đến bà ta.