Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 27



Lời nói của Phương boss như một quả bomnguyên tử hỏa lực siêu cường, trong nháy mắt làm cho toàn thể nhân viêncó mặt tại đó hồn bay phách tán, thịt nát xương tan…

Lý Duy đứng gần nhất chính là người bịchấn động lớn nhất. Hắn đứng ngây người, khuôn mặt vốn dĩ đang cười xánlạn như ánh mặt trời đã biến đâu mất dạng, khóe miệng hơi giật giật, run run hỏi: “Phương tổng… đang nói đùa sao?”

Phương Khiêm cười khẽ, chăm chú nhìn Lý Duy, “Anh cảm thấy tôi đang nói đùa à?”

Thợ ảnh Lý đáng thương đương nhiên bịdọa không nhẹ, nói năng trở lên lộn xộn, “Vậy… vậy thì tốt quá, Phươngtổng đẹp trai như vậy, áp-phích nhất định sẽ rất đẹp… Mà không, đượcchụp ảnh cho Phương tổng là… là vinh dự cả đời của tôi!”

Nghe lời tán dương lộn xộn của Lý Duy,Phương Boss gật đầu, không chút khách khí nhận lấy, “Vậy được, anh cùngtrợ lý của tôi ấn định thời gian, tôi sẽ tranh thủ cố gắng phối hợp vớicác anh để chụp ảnh.”

Sau đó Phương Boss quay lại, vẫy vẫy tay với mọi người, “Trời lạnh như thế này, mọi người vất vả rồi.”

Giản Tình đứng cách Phương Khiêm khôngxa, ngơ ngẩn nhìn anh, trong lòng cảm xúc đang lẫn lộn. Tự nhiên anh lại quyết định đột ngột như vậy làm cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Phương Khiêm nhìn cô mỉm cười, đi tới chìa tay ra, “Giản trưởng ban, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”

Giản Tình dù đang ngơ ngẩn, nhưng tayvẫn tự giác giơ ra bắt lấy tay anh, tim đập thình thịch như trống đánh.Trước ánh mắt mãnh liệt của mọi người, cô khó khăn cất lời,” Tôi nhấtđịnh sẽ cố gắng để không phụ sự kỳ vọng của Phương tổng.”

Phương Khiêm cũng không lưu lại lâu, sau khi quăng ra quyết định gây chấn động mạnh đó, anh liền vội vã rời đi.Những người ở đó tâm trạng mãi vẫn chưa bình tĩnh lại, đặc biệt là LýDuy, hai mắt đảo vòng, lăn ra bất tỉnh!

Sau khi mọi người lấy lại tinh thần, việc làm đầu tiên là lập tức gọi điện về công ty, lan truyền tin tức khủng khiếp này.

Tập đoàn Phương thị lại một lần nữa nổ tung.

Mọi người sau khi nghe tin, đều nhất trí kết luận, Phương Boss quả nhiên rất quan tâm đến Giản Tình!

Trong một thời gian ngắn, lịch trìnhchụp áp-phích của Phương tổng trở thành mục tiêu sưu tầm hấp dẫn nhấtcủa nhân viên công ty. Mọi người truyền nhau từng bản, mỗi người đều cóphần để khi Phương boss chụp ảnh áp-phích, có thể theo đuôi đến xem.

Tiểu Lâm khi cầm trong tay tờ lịch trình này thì mừng rỡ điên cuồng. Cô đã bảo mà, Phương tổng đẹp trai đến nỗitrời ghen người giận, so với minh tinh còn rạng rỡ hơn bội phần, nhìngóc độ nào cũng là nhân tài siêu sao sáng chói, không tham gia vào giớinghệ thuật thì thật là đáng tiếc. Bây giờ anh đích thân chụp áp-phíchcùng chị Tình có thể coi là cơ hội vô cùng to lớn, nói không chừng từnay về sau có thể bước trên đường nghệ thuật, ca khúc ca khải hoàn!Đương nhiên sự tưởng tượng này chỉ là sự YY ngầm trong lòng Tiểu Lâm màthôi.

Tin tức đắt giá như thế này, Tiểu Lâmkhông thể hưởng thụ một mình, cô vội vàng nhấn số điện thoại Tần Tiểu Ý, thổi phồng khoe khoang, “Chị Tiểu Ý, ở đây em có tin tức mới nhất cựcbất ngờ liên quan đến chị Tình và Phương boss, chị có muốn nghe không?”

Tần Tiểu Ý vừa nghe thấy tin tức liênquan đến hai người bọn họ, lập tức hiếu kỳ truy hỏi: “Có việc gì quantrọng, mau mau tấu lên, lần lữa lập tức xử trảm!”

“Ngô hoàng thánh minh, việc là như thế như thế, như vậy như vậy…” Tiểu Lâm đột nhiên đùa giỡn.

“Lâm Tiểu Trư, có điều kiện gì mau nóira, nếu không quá đáng, chị có thể miễn cưỡng cân nhắc!” Tần Tiểu Ý trởmặt xem thường, trong lòng thầm nghĩ điều kiện của cô bé này chỉ đơngiản là ăn uống mà thôi.

“Vẫn là chị Tiểu Ý hiểu em nhất, nghenói đường Nam Tứ bên kia mới khai trương nhà hàng cơm Tây, có món bíttết ngon tuyệt vời. Hôm nào chị dẫn em đi tung hoành một bữa nhé.”

“Được rồi, đừng làm như ma đói thế, tối nay chị đưa em đến đó, mau nói việc chính đi!”

“Hê hê, chị Tiểu Ý, em yêu chị như nướcsông cuồn cuộn, chảy xiết không ngừng… Khụ… em định nói là, Phương tổngbảo muốn chụp ảnh cùng chị Tình trước mặt mọi người! Bây giờ ở công tyem, trên dưới đều nhốn nháo ầm ĩ cả lên.”

“A a… Bảo hắn keo kiệt mà hắn còn khôngthừa nhận, lúc này hắn định công khai quan hệ của hai người sao?” TầnTiểu Ý hiển nhiên rất thích thú với tin này, cô bật cười ngặt nghẽo,“Vậy là có trò hay để xem rồi.”

“Đúng vậy, đúng vậy, em có lịch trình chụp ảnh của Phương boss ở đây, đến lúc đó chị em mình cùng đi xem nhé!”

“Không ngờ Lâm Tiểu Trư em lại cừ như vậy, hôm nay chúng ta đi ăn bít tết, ngày mai lại thưởng em một bữa cơm Pháp hoành tráng!”

Lâm Kiều Kiều nghe thấy được ăn, lập tức tung hô rạng rỡ, “Tạ chủ long ân! Chủ nhân vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…”

Vì vậy hai người bảo bỏ bê công việc làbỏ bê công việc, bảo xin phép nghỉ là xin phép nghỉ, hẹn nhau cùng đirình rập cặp nam nữ suốt ngày gian tình kia.

Bởi Phương Khiêm quyết định đích thânđến chụp áp-phích nên ngày đầu tiên chụp ảnh của Giản Tình không thể sơsài. Sáng sớm, mọi người đã tụ họp đông đủ. Trong khi những người khácvui mừng háo hức thì tâm trạng Giản Tình chỉ có thể dùng hai chữ nặng nề để hình dung. Cô không muốn chụp ảnh với người con trai khác nhưng đổithành Phương Khiêm thì cô cũng không thể vui nổi.

Từ trước đến giờ, cô luôn cẩn thận từngli từng tí đối với mối quan hệ của hai người. Tuy rằng cô đã chuẩn bịtâm lý công khai mối quan hệ này, nhưng tại nơi đầu sóng ngọn gió nhưvậy, cô rất mong hai người có thể giảm sự chú ý một chút. Huống hồ bàPhương đã muốn gặp cô, lúc này mà xảy ra điều gì ngoài ý muốn, sự việccó thể sẽ phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát được.

Hơn nữa lời đồn đại về hai người trong công ty đã quá nhiều rồi, anh làm như vậy sẽ chỉ khiến nó càng bùng phát mạnh mẽ mà thôi.

Còn một điều làm cho Giản Tình cảm thấytủi thân là nếu Phương Khiêm đã muốn làm như vậy thì tại sao lại khôngcho cô biết trước? Hôm nay ở trường quay nghe thấy quyết định của anh,cô đã rất hoảng sợ.

Nỗi lòng ngổn ngang trăm mối, Giản Tìnhcảm thấy đau đầu ghê gớm. Cô đã mua rất nhiều đồ ăn nhưng không có tâmtrạng nấu nướng, chỉ đun tạm một nồi cháo hoa rồi quay về phòng ngủ.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người yêu nhau tới nay, Giản Tình thấy giận Phương Khiêm.

Phương Khiêm vừa bước vào cửa đã cảmthấy trong nhà lạnh lẽo dị thường, lò sưởi ở đại sảnh không mở, cửa kính thủy tinh hướng ra ban công cũng bị mở tung, gió lạnh theo khe cửa thổi vào làm cho anh rùng mình.

Anh khẽ nhướn mi, khóe miệng nhếch lênnụ cười nhẹ, chăm chú nhìn vào phòng bếp nhỏ xinh, thấy trên bàn ăn nhẵn bóng chỉ bày một túi đồ ăn và bát cháo, nấc giữ ấm của nồi cơm vẫn sáng đèn.

Cô bé này tức giận rồi sao?

Nghĩ vậy, anh lại nở nụ cười, thấy cửaphòng khép hờ, Phương Khiêm không chút do dự đẩy cửa bước vào. Phòng hơi tối, anh cũng không bật đèn lên, chờ mắt thích nghi với bóng tối mớichậm rãi đi đến bên giường.

Ghé vào bên giường, Phương Khiêm ôm lấy cô gái nhỏ vào trong lồng ngực, cúi đầu gọi nhỏ: “Tình…”

Giản Tình tuy đau đầu nhưng không ngủđược, anh vừa mở cửa cô đã biết nhưng chỉ ngừng thở lắng nghe xem anhlàm gì. Cô không ngờ việc đầu tiên anh làm là ôm cô vào lòng, cả bụngtức chất chứa trong lòng hôm nay đã bị vòng tay ôm ấp kia đánh tan thành mây khói.

Cô chỉ có thể xoay người khẽ ừ.

“Giận anh sao?” Tâm trạng Phương Khiêmlúc này rất tốt, được nhìn thấy cô gái nhỏ tức giận cũng là một thểnghiệm đặc biệt. Từ trước đến nay anh không có cơ hội dỗ dành cô, giờthời cơ ngàn vàng, anh đương nhiên phải tranh thủ hưởng thụ cảm giác dỗdành người yêu.

“Sao anh lại đột nhiên quyết định nhưvậy?” Cô gái nhỏ cuộn trong chăn khẽ hỏi anh, rõ ràng là ngữ khí chấtvấn nhưng giọng nói quá nhẹ nhàng nên chẳng có chút uy hiếp nào.

Phương Khiêm hôn lên mái tóc của cô, đáp, “Không phải là đột nhiên, ngay từ đầu anh đã muốn cùng chụp ảnh với em.”

Giản Tình từ trong chăn ló ra đôi mắt phượng sóng sánh, giọng nói đầy uất ức: “Vậy sao anh không nói cho em biết trước?”

Phương Khiêm cười khẽ một tiếng, thành thật giải thích, “Nói em biết sớm, anh sợ dọa em sợ.”

“Hôm nay anh cũng đã dọa cho em sợ rồi!” Giản Tình trách móc.

“Xin lỗi, bảo bối, anh không cố ý dọa em đâu!” Phương Khiêm xin lỗi quá thẳng thắn làm Giản Tình tức thì khôngtìm được lời nào để lên án anh.

“Công ty nhất định sẽ ồn ào huyên náo.” Cuối cùng cô chỉ có thể thở dài thỏa hiệp.

“Náo nhiệt một chút không tốt sao. Anh cảm thấy rất tốt mà!” Phương Khiêm kết luận luôn.

Dù anh nói rất tốt nhưng Giản Tình vẫn cảm thấy không ổn.

Phương boss tự thân xuất mã chắc chắn có hiệu quả, thế nhưng lại mang đến bao nhiêu phiền phức cho cô.

Tình huống hai nhân vật chính gặp nhaurất nên thơ: Trên con đường rừng sau cơn mưa ướt át, có hai người tựavào nhau bước đi, trong nháy mắt hai bóng người dường như hòa quyện, ánh mắt nhìn nhau đầy nét ưu tư…

Cảnh quay rất nên thơ nhưng trường quaythì thật là hỗn tạp, ban đầu chỉ thu xếp vài người tham gia, bây giờ thì tốt rồi, Phương boss vừa xuất hiện, ngay cả bảo vệ cũng phải điều độngthêm để duy trì trật tự.

Một số nhân viên không phải đi làm,không quản đường sá xa xôi đã sớm yên vị trong trường quay. Vừa thấyPhương boss xuất hiện, họ bèn hò hét chói tai, vẫy tay ủng hộ, coiPhương boss như một ngôi sao lớn.

Có thể thấy tâm trạng Phương boss rấttốt, chẳng những không ngại trường quay ầm ĩ huyên náo, mà thi thoảngcòn hướng về mọi người nở nụ cười mê hoặc, làm cho mọi người lâng lângcả buổi. Những người đi đường chứng kiến cảnh này cũng phải dừng chân,tay cầm điện thoại di động chụp không ngớt, vừa chụp vừa hỏi những người đang hò hét xem bên trong trường quay kia rốt cuộc có vị minh tinh nào?

Tần Tiểu Ý và Lâm Kiều Kiều với thânphận chị em tốt của Giản Tình, đương nhiên chiếm được vị trí gần nhất để quan sát trường quay.

Quan sát nhất cử nhất động của PhươngKhiêm, Tần Tiểu Ý thi thoảng lại phát ra tiếng cười giễu cợt, “Quỷ hẹphòi, xì, làm ra vẻ…”

Tiểu Lâm ngồi bên cạnh, hai tay chốngcằm, sớm đã bị bộ dáng phong độ của đại boss làm cho mê mẩn thần hồn,chỉ thiếu đường chảy nước miếng nữa thôi.

Giản Tình trang điểm nhẹ nhàng, dángngười cao chuẩn, bất kể mặc trang phục gì cũng tỏa ra khí chất cao quý,sang trọng. Chỉ cần cô lạnh lùng lướt qua, đám đàn ông đứng xung quanhđều tim đập thình thịch, huyết áp tăng cao, ngay cả hô hấp cũng khôngbiết là nên dùng mũi hay dùng miệng nữa.

Một đôi hoàn mỹ như thế – nam tuấn tú,nữ xinh đẹp, khi đứng cùng nhau trông rất hòa hợp, thoải mái tự nhiên,làm cho mọi người đứng xem đều cảm thán trong lòng: Hai người xứng đôinhư vậy nếu không ở cùng nhau thì thật đáng tiếc.

Đứng giữa mọi người, Lý Duy cảm thấyhạnh phúc tột độ. Hai người trước mắt là hai người tuyệt vời nhất, giờlại phối hợp cùng nhau chụp ảnh. Chỉ cần nghĩ đến hiệu ứng sau khiáp-phích được tung ra, tay cầm máy ảnh của hắn đã không kìm được phátrun lên.

Chàng trai với bộ áo gió trên người, vừa nói chuyện điện thoại vừa vội vàng bước trên con đường nhỏ xuyên rừng.

Vừa lúc cơn mưa đi qua, cô gái mặc mộtbộ váy trắng, cầm chiếc ô trong suốt còn đọng nhiều hạt mưa nhỏ. Cônghịch ngợm lắc lắc khiến những giọt nước bắn tung tóe lên chiếc áo giócủa chàng trai. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, thời gian như ngưngđọng mãi mãi.

Việc chụp ảnh tiến hành rất thuận lợi, Lý Duy mừng rỡ nhảy cẫng lên, khen ngợi hai người có thiên phú diễn xuất.

Phương Khiêm mỉm cười, ánh mắt vẫn lưuluyến Giản Tình không rời. Giản Tình sau khi chụp ảnh xong đã vội vàngtrốn đến bên người Tần Tiểu Ý, giả bộ như không nhìn thấy ánh mắt củaanh.

“Không tệ nhỉ? Bộ dáng ngấm ngầm liếc mắt đưa tình làm mình ghê cả răng đây này.” Tần Tiểu Ý nhân cơ hội trêu chọc cô.

“Đâu phải, rõ ràng rất đẹp mà, áp-phíchnày thực sự có thể thành một cảnh kinh điển của tình yêu sét đánh đấy.”Tiểu Lâm bĩu môi phản bác.

“Xì… em đúng là đồ ba phải.”

“Hai người đừng đùa nữa, thấy mình chụpthế nào? Mình cười cứng đờ mặt rồi!”Giản Tình nhỏ giọng nói. Cuộc chụpảnh vừa rồi làm cho cô cảm thấy như đi trên mây, bồng bềnh choáng váng.Nhất là ánh mắt của Phương Khiêm, mặc dù đã ở cùng với nhau lâu như vậy, nhưng cô vẫn có cảm giác tim đập thình thịch.

“Chụp cùng bạn trai mà còn mất tự nhiên!” Tần Tiểu Ý vẫn tiếp tục giễu cợt cô.

“Chính vì chụp cùng anh ấy nên mình mớicảm thấy hồi hộp. Tất cả ánh mắt mọi người đều dồn về hai người bọnmình.” Loại cảm giác này giống như một đôi tình nhân đã công khai quanhệ, ở trước mặt bao nhiêu người nói chuyện yêu đương một cách tự nhiên.

Tiểu Lâm cười khanh khách không ngừng: “Vậy không tốt sao, chị sẽ có chuẩn bị cho việc công khai quan hệ sau này.”

Tần Tiểu Ý vừa khinh thường nhìn Tiểu Lâm vừa hỏi Giản Tình: “Mà này, còn phải chụp bao lâu nữa?”

“Vẫn còn hai cảnh nữa, buổi chiều không chụp, anh ấy có việc phải làm.”

“Vậy trưa nay nói bạn trai cậu mời chúng ta đi ăn cơm đi.” Tần Tiểu Ý đột nhiên đề nghị.

Giản Tình nhíu mày do dự, Tiểu Lâm thì hưng phấn nhảy dựng lên “Yes! Cứ quyết định như vậy đi”.

Có thể tiếp xúc gần với Phương boss lại được ăn cơm trưa miễn phí. Lời to rồi!

Trước ánh mắt long lanh của hai ngườibạn, Giản Tình chỉ có thể thỏa hiệp, lấy di động nhắn tin cho PhươngKhiêm đề nghị anh mời ba cô đi ăn cơm trưa.

Phương Khiêm rất nhanh hồi âm, nói cô đưa Tần Tiểu Ý đến phòng thuê của hai người chờ anh.

Sau khi hoàn tất mấy cảnh chụp kế tiếp, Giản Tình ngồi lên xe của Tần Tiểu Ý, rời khỏi công viên.

Xe vừa rời đi, Tần Tiểu Ý liền cười ha hả.

“Chị Tiểu Ý, chị cười thật khủng khiếp!” Tiểu Lâm ngồi ở đằng sau tò mò nói.

“Ha ha, em không thấy vẻ mặt của Phươngkeo kiệt kia à, rõ ràng là bạn gái hắn mà không thể ngồi xe của hắn, vẻmặt ấm ức ấy chị thấy rất thú vị.” Tần Tiểu Ý vừa mới dứt lời đã bị Giản Tình đánh một phát vào tay.

“Sao cậu cứ châm chọc anh ấy vậy?”

Nhìn Giản Tình che chở người yêu, Tần Tiểu Ý xì một tiếng, “Mình thù mấy đứa giàu có, được chưa.”

Tiểu Lâm tinh quái kêu lên: “Chị Tiểu Ý, theo em biết, chị cũng rất giàu đúng không?”

“Xì, cả ngày chị mời em ăn cơm, giờ đã cháy túi rồi!”

Quán ăn hẹn trước cũng là nơi PhươngKhiêm thường đưa Giản Tình đến ăn, ông chủ đương nhiên biết Giản Tình,vừa thấy cô đến liền tươi cười thân thiện tiếp đón các cô vào ghế đặcbiệt.

Tiểu Lâm vừa ngồi xuống, sắc mặt đột nhiên rũ xuống làm hai người nhìn cô khó hiểu.

“Lâm tiểu trư, em đau bụng à, nhìn mặt rất khó coi?”

Tiểu Lâm vẻ mặt như đưa đám trả lời: “Ôô…, em nghĩ đến chút nữa được ăn cơm cùng với Phương boss, em thấy vừavui mừng vừa đau khổ!”

“Vui mừng thì chị còn có thể hiểu được, tại sao lại đau khổ nữa?” Giản Tình hiếu kỳ hỏi.

“Các chị đều biết tướng ăn nhiệt tìnhcủa em, chỉ sợ dọa đến Phương boss, mà nếu bảo em ăn uống nhã nhặn thìchi bằng bảo em đừng ăn nữa.”

Hai người biết cô rối trí vì vấn đề tướng ăn của mình thì liếc mắt xem thường.

Tần Tiểu Ý dở khóc dở cười, an ủi cô, “Yên tâm, không có ai chú ý đến tướng ăn khủng bố của em đâu!”

Ba người vừa ăn món khai vị vừa đùa cợtvui vẻ, một lúc sau Phương Khiêm đến, anh vừa vào đã đi đến bên cạnhGiản Tình rồi ngồi xuống.

Tiểu Lâm lập tức nịnh nọt rót trà: “Phương boss, mời uống trà cho ấm bụng.”

“Cảm ơn.” Phương Khiêm nhìn Tiểu Lâm nhoẻn miệng cười khiến cô lập tức bị sét đánh, ngẩn cả người.

Giản Tình xoa xoa tay anh, cảm thấy rất lạnh, bèn cất giọng trách cứ: “Đi ra ngoài sao anh không mang áo khoác?”

“Anh để ngoài xe rồi.” Đôi tay được tay cô mềm mại xoa ấm khiến anh không nỡ rời ra.

Tần Tiểu Ý bị anh lơ từ đầu đến cuối,không nén được hừ lạnh một tiếng, “Phương tổng, đừng vừa tới đã khôngđứng đắn. Để anh mời cơm là có việc hỏi anh đấy.”

Phương Khiêm nhướn mày, một tay vòng ôm lấy eo Giản Tình, một tay dùng đũa gắp thức ăn, lạnh nhạt hỏi, “Chuyện gì vậy?”

Tần Tiểu Ý liếc mắt khinh thường: “ĐểTiểu Tình chụp áp-phích nhìn tưởng là ý định của Viên Dịch, nhưng thựcra là do mẹ anh sai bảo. Vì sao bà ấy muốn làm như vậy hẳn anh cũng rấtrõ, mà anh đột nhiên tham gia chụp áp-phích chắc chắn cũng có ý đồ khác. Đừng tưởng rằng Tiểu Tình đơn thuần là anh có thể lừa cô ấy, hôm nayanh không giải thích rõ thì tôi không để yên đâu.”

Giản Tình nghe xong lời này, kinh hãi hỏi, “Việc này sao lại liên quan đến bác Phương?”

Tần Tiểu Ý thở dài: “Quan hệ giữaViên Dịch và người nhà họ Phương không phải bình thường, cậu tự hỏingười yêu của cậu xem, mẹ hắn muốn Viên Dịch làm việc với bà đâu phải là chuyện đơn giản.” Công ty của gia đình Tần Tiểu Ý không phải lớn, nhưng các mối quan hệ lại rộng rãi, quen biết khá nhiều với tầng lớp thượnglưu, vì vậy cô cũng biết rõ một số việc.

Phương Khiêm ngồi nghe Tần Tiểu Ý chấtvấn, nụ cười vẫn chưa tắt, “Tưởng rằng cùng nhau ăn cơm là để tăng tìnhhữu nghị, thì ra là Hồng Môn Yến[1].”

Anh mím môi, gật đầu nói: “Tiểu Ý nóiđúng, chuyện áp-phích là do mẹ anh nhúng tay vào, bà đã muốn xem thì anh đồng ý tham gia, để cho bà thoả ước nguyện một lần.”

Ba cô gái ai nấy đều thất thần, hoá ra chuyện này đã được sắp đặt từ trước.