Đánh Cắp Trái Tim

Chương 101



"Cười một cái!"

Giọng nói lưu manh của đứa nhỏ miệng hôi mùi sữa giống như trà pha với cà phê chồn vậy.

Mạc Tử Ngôn kinh ngạc nhìn cục thịt nhỏ đang chớp chớp đôi mắt vô tội không biết là nên khóc hay nên cười. Không ngờ một nữ vương hô mưa gọi gió khắp thương trường lại bị một đứa con nít mang ra đùa giỡn. Hai người kia trông thấy tổng giám đốc Mạc bị trêu chọc liền cười ra tiếng khiến đối phương cảm thấy bất lực đành trút giận lên gò má của Tiểu Đô Đô.

"Mạc Tử Ngôn, em bao nhiêu tuổi rồi? Đừng tính toán với một đứa con nít chứ!"

Cổ Tư Thần không nhìn nổi cảnh bắt nạt bèn vỗ về cặp móng vuốt sắc bén rồi ôm Tiểu Sắc Lang ra khỏi người Mạc Tử Ngôn. Cô đau lòng nhìn gương mặt nhỏ nhắn đã bị nhéo đỏ ửng, dáng vẻ đáng thương khiến cô mềm lòng vội vã ôm hôn an ủi. Điều này càng làm tổng giám đốc Mạc ai oán, còn Hạng Tư Vi lại mỉm cười đắc ý vì đã nuôi dưỡng được một đứa con làm nhà họ Hạng nở mặt nở mày. Tư Vi hớn hở vỗ tay gọi Đô Đô.

"Nào con gái, về với mẹ nào!"

"Vậy mà cô vẫn còn cười được, đúng là thượng bất chính, hạ tắc loạn!"

Thừa dịp người đẹp đang giáo huấn mẹ Vi, Tiểu Đô Đô trượt khỏi cái ôm của Cổ Tư Thần rồi loạng choạng chạy về phí Tư Vi.

"Con nhóc này hiểu chuyện quá, mẹ mới nói một lần đã ngoan ngoãn nghe lời rồi!"

Tư Vi bị lên án 'nuôi con mà không biết dạy con' thì có chút không cam lòng. Cô đưa tay bế đứa nhỏ lên rồi đắc ý nói:

"Đứa nhóc này tính tình y chang tôi và Tiêu Tiêu, sau này nhất định sẽ khiến cả trai lẫn gái chết mê chết mệt."

Nói đến Y Tiêu lại khẽ thở dài, "Chỉ mong con vô tư giống mẹ chứ đừng học theo mẹ Tiêu cố chấp yêu để rồi cuối cùng suýt bỏ đi mạng nhỏ!"

Bầu không khí lập tức ngột ngạt lại, tiếng thở dài thay thế tiếng cười nói của đứa trẻ cho đến khi Tư Hàm xuất hiện trước mặt ba người.

"Y Tiêu thế nào rồi?"

Trước câu hỏi của Cổ Tư Thần, Tư Hàm mệt mỏi lắc đầu.

"Vẫn còn sốt và nói mê sảng, tôi thật sự không biết phải làm sao mới tốt cho em ấy. Trong ba đứa trẻ trong nhà, chẳng có đứa nào không làm người ta lo lắng. Season, cô nói tôi nên làm sao bây giờ?"

Hai 'đứa trẻ' đang ngồi ngây ngô nhìn nhau rồi đồng loạt nhún vai trước uy lực của cọp mẹ.

"Còn không phải do cô chiều hư sao!" Cổ Tư Thần nhướng mày, cười cười nói, "Sau này các cô có dự định gì không?"

"Thủ tục nhận con nuôi của Đô Đô đã hoàn tất, chờ Y Tiêu khỏe lại, chúng tôi sẽ trở về Mỹ."

"Y Tiêu bằng lòng đi sao?"

"Không đi thì trói lại bắt đi!" Tư Vi ôm con, khẩu khí như thổ phỉ.

"Trốn tránh không phải là cách, có thể trốn được một tháng, hai tháng, thậm chí là một năm, mười năm, nhưng cô ấy có thể trốn tránh được cả đời không?"

Mảnh ghép ký ức đau thương dần dần được ghép lại hoàn chỉnh trước mắt Cổ Tư Thần.

"Cô ấy lớn rồi, nên học cách đối mặt và giải quyết vấn đề. Nếu bỏ qua cơ hội này, cô ấy sẽ vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ sống dưới sự che chở bảo bọc của các cô thôi!"

Tình yêu đến quá dễ dàng thường sẽ không được quý trọng, tới một ngày nào đó, khi bản thân đã hoàn thành được ước nguyện sống sẽ lại mong muốn ở bên cạnh người mình yêu thương, đó là quy luật được đúc kết từ ngàn xưa, ngay cả người thông minh như Cổ Tư Thần cũng không ngoại lệ. Nếu có thể yêu thương và ở bên cạnh người lúc đầu mình muốn nắm tay trọn đời chính là một điều may mắn. Cổ Tư Thần nhìn bóng hình quen thuộc của người bên trái, đã nhiều năm như trôi qua nhưng đối phương vẫn luôn là người ở cạnh cô, bất kể là thân thể hay tâm trí. Nếu ngay cả mối thù truyền kiếp giữa họ cũng có thể hóa giải, cô không hiểu còn có nút thắt nào không thể giải quyết.

Có lẽ chỉ có hai người trong cuộc mới hiểu và giải được câu đố tình yêu đó. Trong khi Y Tiêu đang phải chịu đựng đủ thứ cực hình về thể xác, thì đao phủ Tạ Sở Toàn lại không thể giải thoát cả về thể xác lẫn tinh thần của bản thân. Mất đi tình yêu, cả thế giới như đứng về phe đối lập, ngay cả bão lớn cũng ập đến liên miên.

Đã nhiều ngày Tạ Sở Toàn dính chặt với ghế sofa êm ái, chìm đắm trong hương thơm quen thuộc, vỏ chai rượu vứt lổng chổng trên sàn nhà. Người trong giấc ngủ cứ chập chờn như bóng ma với sương máu dày đặc trên khuôn mặt. Là nhớ quá nên mơ hay hận nhiều nên mộng?

Mỗi khi tỉnh mộng, tên người kia đã trở thành một điều cấm kỵ sâu sắc, cô không muốn đề cập hay nghĩ đến nữa nhưng vứt bỏ cũng chẳng xong. Lúc tỉnh dậy, cô sẽ ôm cái gối có thêu hình hai người rồi ngồi trước TV xem lại bộ 'mèo và chuột', hai đứa nó cứ luôn rượt đuổi nhau không có hồi kết nhưng câu chuyện tình yêu giữa hai cô đã kết thúc rồi.

Nhiều lúc Tạ Sở Toàn cũng tự hỏi tại sao mình không ngu ngốc một chút, được vậy thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, cuộc sống cũng sẽ không rối rắm như bây giờ. Những cuộc đấu tranh căng thẳng và đau thương sẽ không ảnh hưởng đến quyết định ban đầu.

Vào cái đêm tàn khốc đó, cô đã đoán trước được tình cảnh hiện tại của mình giữa "làm" hay "không làm". Nói không hối hận là giả, những giọt nước mắt khó hiểu ấy chính là bằng chứng cô không thể quên Y Tiêu, cô vẫn cố chấp giữ lấy quá khứ để duy trì sự sống, song nói cho cùng thì đúng là không có thuốc nào cứu được người đang vô vọng bằng đức tin.

Sau một ngày hai đêm, cuối cùng Y Tiêu cũng tỉnh dậy vào sáng ngày thứ 3. Phải cảm ơn ba mẹ Tiêu đã cho cô cơ thể khỏe mạnh và ý chí bất diệt, nhưng lần này cô đã đánh mất đi sức sống, từ khi tỉnh dậy vẫn chưa nói chuyện. Tư Vi và Tư Hàm thấy cô mở mắt nhìn trần nhà cũng không biết được cô đang nghĩ gì và Tạ Sở Toàn đã làm gì vào ngày mưa đó, con mèo chín mạng chỉ còn một hơi thở nên chẳng có ai dám nhắc lại chuyện cũ. Ba người lớn dưới một mái nhà đều không còn nhựa sống, chỉ có đứa con nít ngu ngơ kia là thành viên giàu năng lượng nhất.

"Mẹ ơi ~ ôm ~"

Người bé nhỏ luôn có tiềm lực vô hạn, nó nhân lúc hai mẹ lớn không để ý lập tức lẻn vào phòng của mẹ Tiêu, đừng hỏi nó làm sao vào đúng nơi vì trên cửa có treo ảnh chụp của từng mẹ mà.

"Mẹ ơi ~ ôm ~, mẹ ~ bế bế ~"

Đô Đô bĩu môi đến bên giường, nó phồng má tức giận la hét đòi ôm ấp nhưng mẹ lại không để ý tới, nó cũng không nản lòng, vẫn ngoan cố gọi mẹ mẹ, ra sức đánh thức người đang ngủ say.

Kỳ thực Y Tiêu ngủ không sâu, cô đã cảm nhận được hơi thở non nớt của con gái ngay khi nó đến gần, nhưng lúc này, ý thức của cô đã bị đóng băng, cô vốn không muốn để ý tới nó, nhưng bản tính 'lòng mẹ bao la như biển Thái Bình' đã ăn sâu vào ý thức, cô hơi nheo mắt nhìn xem oắt con đang định làm trò gì.

Quả nhiên nó đã bò đến giường và chuẩn bị leo lên, động tác nhanh nhẹn và mạnh mẽ chẳng khác gì các mẹ.

"Mẹ, ôm một cái..."

Tiểu Đô Đô bò đến trước mặt Y Tiêu, mở to mắt nhìn chằm chằm vào mẹ Tiêu, một lớn một nhỏ cứ giằng co như thế. Đối mặt với ánh mắt hung tợn của Y Tiêu, những đứa bé bình thường sẽ sợ vỡ mật, nhưng cô bé mập ú của chúng ta đâu phải người thường. Nó dùng sự kiên nhẫn và tinh thần bất khuất phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Bên này túm lấy mái tóc dài thật dài của mẹ, bên kia giật giựt giựt lỗ tai, cuối cùng nằm đè lên người Y Tiêu.

Lúc này Y Tiêu không thể giả vờ như một cái xác không hồn được nữa, bởi vì Tiểu Đô Đô đã ngồi lên cánh tay bị thương khiến cô đau đớn đến nín thở. Oắt con cũng rất có nhãn lực lập tức nhấc mông tiến đến trước ngực Y Tiêu rồi dán mặt nhỏ lên mặt của mẹ nũng nịu.

"Mẹ mẹ!"

Sau đó Y Tiêu đã mất bình tĩnh ôm con vào lòng và nói, "Chị ấy không cần mẹ con chúng ta nữa rồi, giờ mẹ chỉ còn có mình con thôi..."

"Không, em vẫn còn bọn chị mà! Muốn làm người cô đơn đâu có dễ! Em chưa hỏi chị có đồng ý hay không mà!"

Tư Vi bưng cháo đi vào, miệng cười tủm tỉm. Có thể không cười sao, đây là lần đầu tiên Y Tiêu nói chuyện, chính con gái nhà mình khiến cái hũ nút đó mở miệng. Mặc kệ Y Tiêu mở kim khẩu nói gì, Tư Vi chỉ biết "người chết" rốt cuộc đã sống lại.

"Tiêu Tiêu, chị hỏi em, khi em khỏe lại, em có chịu theo bọn chị về Mỹ không?"

Tư Vi thấy Y Tiêu cầm thìa ăn rồi khẽ thở dài, "Bọn chị không phải chủ nghĩa phong kiến hay chuyên chế, nếu em không muốn thì... à, Cổ Tư Thần nhờ chị đưa cho em thứ này..."

"Đây là...?" Y Tiêu bối rối nhìn tờ một trăm tệ trong tay.