Đánh Cắp Trái Tim

Chương 105



Ngày tháng đang đến gần, nói không khẩn trương là giả, cũng không thể giải thích cho người khác hiểu sự mong đợi trong nỗi mất mát này. Dựa theo kế hoạch, nếu mọi việc suôn sẻ thì họ sẽ rời khỏi thành phố xui xẻo này, song dù là Edward hay Trần Kính Hiên cũng không nắm chắc phần thắng.

Xong vụ rắc rối này, Y Tiêu sẽ đi tận hưởng chuyến du lịch Bắc Âu, cô vẫn là ‘Vô ảnh’ cô đơn, hy vọng băng tuyết ở đó có thể đóng băng nỗi đau tình yêu của cô.

“Tiêu Tiêu, đừng mãi mua quần áo cho Đô Đô, em cũng lựa cho bản thân vài bộ đi. Chúng ta sẽ đến Phần Lan trượt tuyết, nhất định phải mặc đồ trượt tuyết. Nếu may mắn, em có thể nhìn thấy cực quang ở Iceland, ai nha, ước gì ông trời ban cho chị đôi cánh nhỏ, chị sẽ bay liền qua đó!” Tư Vi gục ngã trên cánh tay của Y Tiêu, “Khó lắm mới đào được tiền của trưởng quỹ, chị sẽ không khách khí đâu!”

“Em có nhiều đồ trượt tuyết rồi, nhưng Tiểu Đô Đô còn nhỏ quá, em sợ nó không thích ứng được với khí hậu giá rét, phải chuẩn bị thật nhiều cho nó.”

“Nó á hả? Nó khỏe lắm, động vật lưỡng cư lên bờ xuống nước mà, đừng lo cho nó quá!”

Tư Vi khinh thường liếc nhìn đứa quỷ nhỏ đang chìm đắm giữa ‘bụi hoa’, sức hút của đứa này chỉ có hơn chứ không kém cô bao nhiêu. Sau đó, cô lại quan sát Y Tiêu tựa như mẹ hiền thương con quên mình mà cảm thấy đau lòng.

“Đô Đô, trông có đẹp không?”

Y Tiêu giơ cao chiếc mũ lưỡi trai với hai cái tai nhỏ vẫy tay với con gái đang bị người đẹp bao quanh, quả nhiên thấy đứa nhỏ lao về phía mình cười toe toét. Con gái nhà mình vốn dĩ dễ thương, mỗi lần ra khỏi cửa sẽ bị một đám phụ nữ bao vây kéo kéo bóp bóp đôi gò má mũm mỉm đến khi sưng đỏ lên mới thôi. Cuối cùng, thấy Tiểu Đô Đô quần áo xốc xếch, cúc áo rớt ra, ba mẹ mới thương tiếc giải cứu. Ngay cả nhân viên bán hàng cũng kìm lòng không đậu mà lựa thêm đồ đẹp cho nó, đẹp quá cũng khổ mà! Bây giờ đứa con này là niềm an ủi duy nhất của cô, ít ra có nó sưởi ấm đêm khuya cũng không còn lạnh nữa.

“Đứa trẻ này thật là ... thú vị.”

Một phụ nữ xinh đẹp ôm lấy Đô Đô, khen nó xinh đẹp thì có hơi dối trá, dùng từ thú vị, khả ái thì hợp hơn.

“Đương nhiên, có biết mẹ có nó là ai không?!”

“Là ai? Nó cũng đâu phải do em sinh! Đừng có đắc ý như thế.”

Tư Hàm trừng mắt kẻ lưu manh rồi lại nhìn sang con nhóc ú nu kia. Oắt con đúng là có số được người hầu hạ, yên tâm thoải mái hưởng thụ đãi ngộ đế vương. Y Tiêu lo lắng đội mũ mới lên đầu nó rồi giơ tay kêu ông chủ tính tiền.

“Mẹ ~”

Y Tiêu nghiêng đầu nhìn theo hướng ngón tay của Đô Đô, trong khi cặp vợ chồng bên cạnh đang bận tán tỉnh nhau, hiển nhiên không quan tâm đến tiếng la của trẻ con. Y Tiêu nghĩ đứa nhỏ nhìn thấy món Bobantang mới vui mừng hoa chân múa tay nhưng cô vẫn hiếu kỳ ngoái đầu, không ngờ cái xoay người này lại rơi vào nỗi đau.

Ngỡ tình chờ đợi thành hồi ức, ngoái đầu nhìn lại đã trăm năm…

Cách dăm ba đoàn người, nụ cười đọng trên môi, ký ức xưa cũ tái hiện trước mắt, nhũng dòng suy nghĩ mông lung, tất cả mọi thứ như dừng lại, ánh mắt chỉ tập trung vào một chủ thể duy nhất.

“Mẹoo ~”

Thời gian ngưng trệ bị giọng nói của trẻ con phá vỡ, hóa ra đứa oắt này gọi ‘mẹo’ chứ không phải ‘mẹ’, sao cô có thể quên rằng đứa trẻ này cũng thích mèo giống như mình? So với nhân vật mèo Tom yêu thích của Y Tiêu, Đô Đô thích cảnh sát trưởng mèo đen của Trung Quốc, rất không may cho cảnh sát Tạ là bộ đồ cô mặc đủ khiến đứa trẻ hiểu nhầm cô là ‘mèo’ và hét lên theo thói quen.

“Mèo ~ Ôm ~ Ôm ~”

Tiểu Đô Đô xoay nửa người nhào ra bên ngoài, nếu Y Tiêu không ôm chặt thì con oắt kia đã sớm hóa thân thành thiên thần heo bay lên trời.

Do dự, bồi hồi, giãy dụa, hai người ai cũng không dám bước thêm bước nào, sợ rằng lý trí sẽ không thể cưỡng lại được sự nhớ nhung mãnh liệt, nhưng làm sao một đứa trẻ ngây thơ có thể hiểu được cảm xúc của người lớn, nó chỉ biết lâu rồi chưa nhìn thấy ‘mèo’ nên nó muốn ngồi lên vai ‘mèo’ phi ngựa nhông nhông.

“Thôi đi, e rằng sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại, để đứa nhỏ ở với chị ấy, dù sao cũng ở bên nhau lâu như vậy, ít nhiều gì cũng có kỷ niệm đẹp...”

Chuyện phải đến rốt cuộc cũng đến, chẳng biết ai bước lên trước, chỉ có Đô Đô mãn nguyện ôm cổ ‘mèo’ là người duy nhất thấy vui vẻ.

“Nhóc con này nặng hơn rồi!”

Sở Toàn ôm chặt Đô Đô trong tay, cô sợ bất cẩn sẽ làm ngã đứa bé, cưng chiều hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang bĩu môi.

“Đô Đô có nhớ mèo không?”

Cô vốn không phải là người yêu trẻ con nhưng lâu ngày lại hình thành thói quen cưng nựng trẻ nhỏ. Đôi khi, thói quen rất đáng sợ, không biết liệu cô có thể từ bỏ thói quen này không.

“Nhớ!”

“Nhớ nhiều không?”

“Nhớ lắm, nhớ lắm… nhớ giống mẹ!”

Chữ mẹ này rất rõ, không ai nghe nhầm được. Những đứa trẻ ngây ngô đều xem mẹ là nhất, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, thế nhưng đứa bé không biết trời cao đất dày này lại có thể nói ra một câu ép mẹ của nó vào tuyệt cảnh.

Y Tiêu nén đau vào lòng, duy trì nụ cười trên môi, cực lực đối diện với người trước mặt. Phụ nữ trời sinh là diễn viên nên không khó để che giấu sự khó xử và yếu đuối của bản thân, nhưng trên đời này chẳng có gì hoàn hảo. Nếu bạn là người tinh ý, bạn sẽ phát hiện Y Tiêu không nhìn thẳng vào mắt Tạ Sở Toàn mà chỉ dám nhìn vào điểm sáng sau lưng đối phương. Cô sợ phơi bày bản thân với người kia, bởi vì cô tin đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, không thể lừa được ai. Cô cũng không dám cúi đầu, bởi vì nước mắt sẽ không cưỡng lại được trọng lực mà tuôn rơi, như vậy cô sẽ mất đi một nửa tôn nghiêm cuối cùng còn lại.

“Tiểu thư, khăn quàng cổ của cô …”

Lão Ông trời không cho Y Tiêu quá nhiều thời gian để ‘bi xuân thương thu’ thì trận đòn thứ hai đã đua nhau kéo đến.

Nếu là quà tặng thì Tần Khanh với tư cách là người nhận hoàn toàn có lý do nhận khăn của nhân viên bán hàng, nhưng tấm thẻ ngân hàng kia không phải của cô. Thấy Madam ôm con cũng không tiện cất thể nên cô đành phải dùng hai ngón tay kẹp thẻ nhét vào túi quần của chủ nhân, động tác thành thạo chỉ có vợ chồng già mới có. Đến khi Sở Toàn ý thức được điều này thì đã muộn.

Ba người trước mắt kinh ngạc, khinh thường và đờ đẫn…

“Đô Đô, lại đây, còn muốn mua thêm quần áo đẹp không?”

Hạng Tư Hàm bị kẻ ‘bội bạc’ làm lạnh sống lưng, ngay cả oắt con cũng nhìn không thuận mắt, giọng nói cưng chiều bỗng hóa thành nghiêm khắc.

“A, không, Đô Đô muốn ôm mèo.”

Đứa bé không nhận ra bất kỳ dấu hiệu nào của ‘bom nguyên tử’ sắp phát nổ, nó vẫn ôm chặt ‘kẻ phụ bạc’, thậm chí còn chui vào hõm vai của Tạ Sở Toàn, chết sống không chịu đi ra.

“Hừ, đúng là có mới nới cũ!”, Tư Hàm khinh thường khịt mũi, “Quả nhiên là Bạch Nhãn Lang thuần chủng!”

Cô tát một cái vào mông nhỏ của Bạch Nhãn Lang khiến Đô Đô sợ đến rụt cổ.

Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều hiểu cô đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, chỉ có đứa bị chửi vẫn nhìn mẹ mình với ánh mắt ngây thơ. Nó chưa bao giờ thấy mẹ Hàm hung dữ như vậy, dáng vẻ tội nghiệp suýt bật khóc.

“Ai nha, sao chị là đánh con như thế, còn bao nhiêu lần gặp mặt nữa đâu.”

Tư Vi cố ý hoặc vô ý tiết lộ tin tức về chuyến đi dài ngày cho Sở Toàn, hy vọng ông trời có thể an bài một điều kỳ diệu. Ngay cả khi kết cục cuối cùng không thể thay đổi cô vẫn muốn Y Tiêu nhận ra người này vô tình đến cỡ nào, thà đau một lần rồi thôi còn hơn day dứt suốt cuộc đời.

“Mọi người đi đâu?” Sở Toàn lúc này mới chú ý tới quần áo trái mùa trong tay ba người.

“Mẹ nói đưa Đô Đô đi đắp người tuyết!”

Con nít không nhớ lâu, mới bị mắng đến ngóc đầu không nổi, vừa nghe đến chuyện vui liền không sợ chết thò đầu ra ăn cơm hớt.

“À?” Sở Toàn nghi hoặc nhìn Tư Vi đang nhếch mép, sau đó nhìn sang hai người đối diện. Trừ Hạng Tư Vi ra, có lẽ hãi người kia phải hận cô nhiều lắm.

“Tuần sau chúng tôi đi Bắc Âu, có lẽ… có lẽ sẽ không quay lại nữa!”

Tạ Sở Toàn, cô biết đây là cơ hội cuối cùng, nếu không biết quý trọng thì tôi cũng không giúp được gì cho cô nữa đâu!

“Sao lắm lời vậy, đúng mẹ nào con nấy mà!”

Tư Hàm bất mãn khi hai đứa oắt kia khai ra kế hoạch, phải biết rằng Tạ Sở Toàn chính là em gái của Trần Kính Hiên, lỡ đấu đến lúc đó…

“Mặc kệ hai mẹ con em, Tiêu Tiêu theo chị lựa quần áo đi!”, Tư Hàm không nỡ nhìn em gái chịu đựng dày vò.

“Được rồi, chị đi trước đi!”, Y Tiêu hất tay Tư Hàm ra. Cô biết chị gái có ý tốt, nhưng cô dường như không còn lý do gì để trốn tránh nữa vì lúc này trái tim cô đã hoàn toàn nguội lạnh.

“Cái này trả lại cho chị.”, Y Tiêu lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa có treo một lá bùa bình án gắn trong hai miếng nhựa. Đó là chữ thập do chính tay cô thêu lúc mới học, Sở Toàn cũng có một cái tương tự. Hai người người vốn là một đôi, một cái “Bình an”, một cái “Hạnh phúc”, nếu chúng ta không thể hạnh phúc, em vẫn mong chị luôn được bình an.

Chiếc móc khóa sáng loáng khiến Tạ Sở Toàn cảm thấy rất chói mắt, cô không muốn nhận nó vì cô biết nếu lấy lại chìa khóa thì hai người sẽ thật sự cắt đứt mọi thứ, sẽ không có ràng buộc nữa, nhưng đó chẳng phải là điều cô muốn sao?

[Mưa mênh mang, cỏ mọc lan chuyện cũ

Tôi nghe rằng em vẫn đợi người xưa

Cửa thành hoen màu chiếm giữ gốc cây xưa

Trên phiến đã vẫn một mình chờ đợi] (*)

Xa xa vọng đến những giai điệu lạnh lẽo và hoang vắng của pháo hoa, những ca từ thật sự làm tan nát cõi lòng. Tạ Sở Toàn, ở thành phố cô đơn này, em chỉ có mình chị, bây giờ em đã mệt mỏi rồi, không thể chờ đợi được nữa…

Y Tiêu vẫn nhớ kỹ Cổ Tư Thần đã nói ‘một người không có đức tin là do người đó vẫn chưa tìm thấy tình cảm chân thành’. Tạ Sở Toàn, tín ngưỡng của chị chính là công lý, là chính nghĩa, chị cũng chưa bao giờ tin vào thần phật. Còn em, chị là tín ngưỡng duy nhất ở kiếp này của em, nhưng hôm nay, tín ngưỡng đó đã từ bỏ em, còn có lý do gì khiến em chấp mê cùng chị?

Thứ lỗi cho em vì đã tham lam sự dịu dàng ngắn ngủi ấy, em không phải là người vô tư, nhưng từ nay về sau, em sẽ học cách quên. Tạ Sở Toàn, em sẽ không để chị phải khó xử, sẽ không để chị nhìn thấy nữa…

Đây không chỉ là một chùm chìa khóa mà còn là một nghi thức, cả hai người họ đều biết nghi thức này sẽ nói lời từ biệt với quá khứ, từ nay về sau, đoạn tình, đoạn nghĩa, không còn liên quan.

Tạ Sở Toàn nhìn xuống móc khóa lạnh lẽo trên tay, cảm giác như bị dao cắt, nhưng không biết phải làm sao. Ngay cả hơi ấm trong vòng tay cũng mất đi, lần này Đô Đô không từ chối cái ôm của Y Tiêu, nó cảm nhận được bầu không khí ngưng trọng nên không dám gây chuyện, ngoan ngoãn dựa vào vai mẹ.

Sở Toàn nhìn bóng lưng kiên định cô độc, nỗi hoảng sợ như bão cát quét qua, “Y Tiêu, chờ một chút…”

(*)烟花易冷/ Pháo hoa chóng tàn - Jay Chou