Đánh Cắp Trái Tim

Chương 113



"A Vi, chị đừng giả bộ ngủ nữa, em nhìn thấy chị mở mắt, mau tỉnh lại, nếu không em sẽ ra đòn sát thủ đó!" Cái gọi là đòn sát thủ chính là gãi lòng bàn chân, ai ngờ đứa lưu manh không sợ trời không sợ đất lại có tử huyệt ở lòng bàn chân. Khi nào cô nằm lì trên giường cúp học, Y Tiêu sẽ dùng chiêu này khiến cô liên tục cầu xin tha thứ.

Cảnh tượng năm xưa như đang hiện ra trước mắt nhưng người kia vẫn yên lặng, "Không, không, Hạng Tư Vi, em không cho phép chị chết! Dù chị có thành quỷ, em cũng sẽ không buông tha!" Cô không tin chị ấy sẽ chết, đánh chết cũng không tin.

Phụ nữ nổi điên vô cùng đáng sợ, không ai dám lên tiếng ngăn cản trước nỗi tuyệt vọng của Y Tiêu, mọi người để mặt cho cô đánh vào người đang bất động kia, sợ rằng người chết rồi lại chết thêm lần nữa.

Y Tiêu nước mắt lưng tròng dùng một tay che trên ngực Tư Vi, tay còn lại đấm vào mu bàn tay kia. Cô không nhớ rõ bản thân đã nói gì, cô cố chấp cho rằng chỉ cần lải nhảy mãi thì đứa lưu manh này sẽ khó chịu mà tỉnh dậy.

"Oa..." Một ngụm máu phun ra bắn lên má của Y Tiêu, "Đau quá..." Tiếng nỉ non nhỏ xíu của người kia tựa như nốt nhạc đẹp đẽ đánh thức mọi người ở đây.

Gã đàn ông ngồi xổm bên cạnh Y Tiêu lập tức cúi xuống đặt tai lên ngực Tư Vi, "Tim đập lại rồi, các anh còn đứng ngây ra đó là gì, mau mang cáng cứu thương khiêng người ra ngoài!"

Một đám người nối đuôi nhau đi ra. Y Tiêu thấy Tư Vi bị người ta khiêng đi, muốn duỗi thẳng thắt lưng và hai chân nhưng vừa đứng dậy lập tức choáng váng suýt nữa ngã sấp mặt, may mà phía sau có người đỡ cô mới phát giác ra lưng đã ướt đẫm mồ hôi, hai tay cũng run lẩy bẩy. Nếu lau hết máu trên mặt sẽ nhìn thấy khuôn mặt tái xanh như quỷ của cô.

"Cháu là Y Tiêu?" Người tra hỏi Y Tiêu là ông sĩ quan trung niên lúc trước, "Là con gái của Y Thiên Tiêu và Hạng Diễn?"

Nghe người trước mặt nhắc đến tên của ba mẹ mình, Y Tiêu đột nhiên ngẩng đầu, khó nhọc chớp mắt nhìn dáng vẻ của người nọ, không biết là mồ hôi hay nước mắt che mắt cô lại, có cố thế nào cũng không nhìn rõ.

"Chú là Âu Dương Khải Chính, là bạn thân của ba mẹ cháu, chú từng bế cháu khi còn nhở, nhưng có lẽ đã lâu rồi nên cháu không nhớ đâu...", Âu Dương thoáng dừng một chút, thấy cô bé bình tĩnh hơn mới nói tiếp, "Chuyện của ba mẹ cháu... chú có đôi lời muốn nói..."

"Bây giờ cháu chỉ muốn chú cứu bạn của cháu thôi, nhất định phải cứu sống chị ấy, về chuyện chú định nói, chúng ta có thể bàn sau được không?"

Chuyện của ba mẹ là một bí mật cũ xưa, tốt xấu gì thì cô cũng đã đợi suốt bảy năm rồi, nhưng Tư Vi có thể sống hay không mới là điều cô quan tâm nhất.

"Chú sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ cháu ..."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, Cảm..."

Y Tiêu chưa kịp nói tiếng 'cảm ơn' hoàn chỉnh, hai chân mềm nhũn lập tức ngất đi.

Lúc Y Tiêu tỉnh lại đã nằm trên xe cứu thương và đang được nhân viên cứu hộ đang lau máu và xử lý vết thương. Cô khăng khăng đòi gặp Tư Vi, cô sợ bản thân vừa tỉnh lại thì người nọ đã biến mất như không khí. Y Tiêu nóng nảy muốn nhảy khỏi xe, các nhân viên cứu hộ thấy cô gái này điên như bị ma nhập liền ba chân bốn cẳng đè cô lại. Nếu không phải cấp trên đã gửi gắm vào bệnh viện đa khoa thì họ sẽ trực tiếp đưa cô vào viện tâm thần kiểm tra mới an tâm.

"Cô điên cái gì vậy hả? Không bảo vệ được cho bản thân còn bày đặt lo lắng cho người khác, cẩn thận tôi nhốt vào chuồng ngựa vài ngày cho biết.", Y Tiêu bị y sĩ giáo huấn sợ hãi, đành phải ngoan ngoãn băng bó vết thương.

"Chúng tôi đang cố gắng hết sức cứu bạn của cô. Bây giờ cô có nhảy khỏi xe cũng chẳng giúp được gì mà còn gây thêm phiền phức. Nếu ngay cả chuyên gia cũng không giúp được thì cô đi có ích gì không?"

Cô y tá nhỏ hiển nhiên không phải lần đầu tiên nhìn thấy người như Y Tiêu, công tác tư tưởng đã làm rất thuần thục. Nghe lời kia, Y Tiêu quả thật an tĩnh không ít, để cho bọn họ làm gì làm, cô ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Khi xe đến bệnh viện, Y Tiêu không thể nhịn được nữa, cô buộc phải rút kim tiêm ra sau khi bình glucose đã hết một nửa. Sau khi hỏi rất nhiều câu, cô mới tìm thấy phòng phẫu thuật. Người đứng bên ngoài chính là gã đàn ông đó, thấy Y Tiêu máu me đầy người xuất hiện gã cũng không ngăn cản, chỉ kéo cô ngồi xuống một bên.

Bệnh viện này không phải là bệnh viện nổi tiếng nhất trong tỉnh, nhưng nhiều người giàu có chưa chắc đã vào được, vì đây là nơi nổi tiếng dành riêng cho quân đội và chính trị gia. Cô y sĩ kia nói không sai, nếu ngay cả chuyên gia hàng đầu ở đây cũng bất lực với vết thương do đạn bắn của Hạng Tư Vi thì đúng thật là tận số.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi khi kim phút chuyển động, Y Tiêu đều cảm thấy như một năm trôi qua, bốn bề yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có hai tiếng thở không cùng nhịp bên tai. Đột nhiên, trên hành lang xa xa vang lên tiếng giày cao gót, từ tần số của âm thanh có thể biết người này bước đi rất vội vàng, sàn nhà dưới chân như đang rung chuyển.

Hai người im lặng nhìn người nọ dần dần đến gần, bóng dáng từ mờ ảo chuyển sang rõ ràng. Trông thấy bóng dáng quen thuộc, Y Tiêu chỉ cảm thấy đáy mắt nóng lên muốn ôm người đó òa khóc. Lúc này, chỉ có người đó hiểu được tâm tình của mình. Cô thấp thỏm đứng lên, hai tay chặt thành quyền, đợi người kia đi tới mới mở miệng gọi, "Tư..." chữ Hàm chưa ra khỏi miệng thì bị tiếng tát thay thế.

"Bốp!" Đây là cơn giận dữ của một người phụ nữ.

"Bốp!" Đây là một người phụ nữ tràn đầy oán hận.

"Bốp!" Đây là một người phụ nữ suốt mười mấy năm qua không muốn người ta biết.

Tay vẫn giơ cao nhưng cái tát thứ tư của Tư Hàm lại không thành công, à không, là không đành lòng hay không đáng? Chính cô cũng không rõ, hiện tại lòng cô có hận, có oán, có đau, có giận... Hàng ngàn tư vị chất chứa trong lòng làm cô thống khổ tột cùng.

"Bà chủ, đừng như thế này, Y Tiêu cũng không ổn hơn..."

Gã đàn ông ở một bên bừng tỉnh vội vã ngăn cánh tay trên không trung lại. Người phụ nữ này không thương tiếc tát ba cái đã làm khóe miệng Y Tiêu trào máu. Đoán chừng chẳng bao lâu, nửa bên mặt sẽ sưng lên như đầu heo. Gã chính là người luôn có mặt mỗi khi phụ nữ đánh nhau. Bạn nghĩ gã đàn ông này là ai? Chính là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nhìn xa xa thấy đẹp trai, là nam cổ đông duy nhất của quán bar Mị Hoặc, người giang hồ hay gọi gã là Hoan thiếu gia, Trần Hoan. Nhắc tới bối cảnh lai lịch thật là phức tạp nên tạm thời không nhắc tới, sẽ trình bày chi tiết về từng người sau.

Bây giờ chúng ta nói về Y Tiêu, người đã bị Tư Hàm tát ba cái. Sau khi bị tát, cô không hề cảm thấy đau, thật sự không đau chút nào, cô thậm chí còn không có thời gian để phản ứng vì bị tát ba cái liên tiếp khiến đầu óc choáng váng. Sau đó, cô thấy Tư Hàm căm tức nhìn mình thì trái tim như sắp vỡ nát, không phải cô không thể né tránh, mà là cô không dám...

Trong lòng không uất ức là giả dối, ba mẹ không phải lúc nào cũng chiều chuộng cô, nhưng hai người chị này cực kỳ yêu thương cô, không ngao chút nào khi nói 'được cưng như trứng, được hứng như hoa'. Bất cứ khi nào Y Tiêu mắc lỗi, Tư Vi và Tư Hàm đều kề vai sát cánh bảo vệ đến từng cọng lông, họ chưa bao giờ làm cô đau dù chỉ là đầu ngón tay chứ đừng nói đến đánh.

Thế nhưng khi bị Tư Hàm đánh, Y Tiêu cảm thấy mình đáng phải chịu và lẽ ra phải chịu như vậy. Ba cái tát này vẫn còn nhẹ, nếu cô là Tư Hàm, cô sẽ có dã tâm muốn gϊếŧ người. Y Tiêu vuốt má phải nóng ran, song vẫn không cảm thấy đau bởi vì vết thương trên mặt không đau bằng đầu nhọn trong tim.

Y Tiêu thu mình trong góc, rụt rè nhìn dòng người qua lại bên ngoài phòng mổ. Cô không thể tin nếu như Tư Vi thật sự ra đi, Tư Hàm sẽ thương tâm đến nhường nào, có lẽ chị ấy nhất định sẽ rất hận cô. Chỉ trong một đêm, cô đã mất hai người chị yêu thương nhất.

Vì sao, vì sao? Vì sao người nằm bên trong là A Vi chứ không phải cô. Chị ấy không làm gì sai, mọi lỗi lầm đều do cô. Ông Trời ơi, nếu ông muốn nghiêm phạt thì phạt tôi đây này, đừng bắt A Vi đi, xin ông...

Không biết ông trời có nghe thấy lời cầu nguyện thương tâm này không, cửa phòng mổ cuối cùng cũng mở ra, ba người vội vàng chạy đến bên bác sĩ, Y Tiêu do dự đứng sau lưng họ chú ý lắng nghe.

"Ý chí sống của bệnh nhân rất mạnh mẽ. Nhịp tim và hô hấp có ngừng một lúc nhưng vẫn sống sót. Ca mổ tương đối thành công, nhưng bệnh nhân vẫn còn nguy hiểm đến tính mạng. Điều cốt yếu nằm ở 24 giờ sau phẫu thuật, mọi người nên chuẩn bị sẵn tâm lý!"

Người nói là một ông lão đầu tóc bạc phơ, trong giới y học tuổi tác không phải tất cả, nhưng ở một mức độ nào đó có thể thể hiện uy quyền, điều này khiến ba người ngoài cửa đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

"Y Tiêu, tránh xa ra một chút, bây giờ chị thật sự không muốn nhìn thấy em!" Chị sợ nhìn thấy em sẽ trút hết tất cả những uất ức và bất mãn lên người em. Chị thật sự không thể kiểm soát được bản thân ... Chị sợ sẽ làm tổn thương em. Nếu em bị thương, chị sẽ khổ sở, em ấy cũng sẽ buồn đau. Tư Vi đang bị thương, chị không thể lại làm em ấy... nên chị xin em hãy cách bọn chị thật xa,... ít nhất ... đừng để chị nhìn thấy em bây giờ.

Đối diện với ánh mắt dứt khoát của Tư Hàm, nhìn họ đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, mặc dù chỉ cách nhau một bức tường kính, Y Tiêu cảm thấy mình như rơi vào địa ngục vô vọng, "Tư Hàm quả nhiên hận chết mình!"

"Tiêu Tiêu, sẽ không sao đâu, bà chủ cần thời gian suy nghĩ thôi.", Trần Hoan đỡ lấy người lung lay sắp đổ, ngoài an ủi thì gã cũng chẳng biết nói gì.

Thực sự sẽ ổn sao? Tình cảm xuất hiện vết nứt có thể bù đắp ư? Gương vỡ có thể lại lành như cũ sao?