Đánh Cắp Trái Tim

Chương 115



“Chú có thể cho cháu biết họ đã chết như thế nào không?”

Sao lại không thể, đây là quyền lợi của cháu! Âu Dương nhìn thấy Y Tiêu vẫn cứ ôm đĩa CD ngồi dưới đất khóc nức nở, bỗng nhiên cảm thấy bản thân rất tàn nhẫn. Ông bắt đầu hối hận với quyết định lúc trước, nếu không nói ra thì ít nhất vẫn còn hy vọng, làm sao một đứa nhỏ lại có thể chấp nhận được những chuyện đau thương thế này?

Y Tiêu không chịu nổi áp lực của sự im lặng này, cô hận ba mẹ không nói ra lý do, hận người đàn ông trước mắt đã giữ kín bí mật, cô chỉ muốn biết sự thật thôi mà, khó đến vậy sao?

“Cháu nhất định phải biết!”

Y Tiêu run rẩy đứng lên, ngón tay bấu mạnh lên bàn đến xanh tím, nét mặt tái nhợt dữ tợn.

“Dù chú không nói thì cháu cũng sẽ dùng mọi thủ đoạn để biết cho bằng được!”

Ông không để tâm lắm đến lời đe dọa trắng trợn này, đối với ông mà nói thì đứa nhóc trước mắt chỉ nhất thời nổi giận mới vậy, nhưng ông cũng không muốn làm khó cô.

“Ngồi xuống đi, chú từ từ kể cho cháu nghe!”

Âu Dương giật giật khóe miệng nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Y Tiêu, ông suy nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi nói, “Chú và ba của cháu quen nhau trong một dịp tình cờ...”

Ký ức đưa ông quay về những năm tháng tuổi trẻ, mắt ông hơi nheo lại, “Hơn 20 năm trước, một lần tình cờ chú đã gặp ba mẹ của cháu khi làm nhiệm vụ. Lúc đó họ bị hai nhóm người truy đuổi vì một viên ngọc bích có giá trị, bọn chú bắt đắc dĩ giúp nhau rồi trở thành bạn bè. Họ biết thân phận của chú nhưng không để lộ cho ai biết, chú đã từng nhiều lần đề nghị cấp trên bảo vệ họ nhưng không được chấp nhận. Bất quá, khi họ gặp những trường hợp cực kỳ khó khăn, bên chú vẫn sẽ ra tay giúp đỡ, mỗi hành động đều sẽ được đánh dấu và phân bổ rõ ràng, việc hợp tác rất thành công, cho đến vụ tai nạn ngoài ý muốn đó…”

Mặc dù người đàn ông nói một cách mơ hồ, nhưng Y Tiêu vẫn hiểu được ít nhiều, nghe đến hai chữ ‘tai nạn’, chân mày cô nhíu lại.

“Mật danh nhiệm vụ đó là ‘3275’, ‘3275’ là số lưu trữ của một dự án bị hủy bỏ của viện Khoa học Trung Quốc, không ai nghĩ dự án sắp được tiêu hủy lại bị gián điệp đánh cắp, thật ra mục đích rõ ràng là muốn hồi sinh dự án đó lại. Một khi dự án này được hoàn thành, đối với Trung Quốc hay thậm chí với toàn thế giới chính là mối nguy hại vô cùng lớn. Cho nên Tổng cục đương nhiệm đã lập tức quyết định thành lập một đội đặc công với mục tiêu phá hủy tài liệu đó bằng mọi cách. Lúc đó chú đang bận làm nhiệm vụ khác nên cũng không hiểu nhiều. Chú chỉ nghe ba mẹ của cháu đã được đề cử, nhưng thật ra nhiệm vụ này đối với họ không phải là một bài toán phức tạp. Tuy nhiên, chẳng hiểu sao trong quá trình chấp hành thì phòng nghiên cứu dự án đó đột nhiên bị nổ, toàn bộ tư liệu bị thiêu hủy, tất cả đặc công được phái đi và ba mẹ của cháu cũng không có khả năng trở về…”

“Đây là toàn bộ câu chuyện ngoài ý muốn?”

Y Tiêu nghe Âu Dương nói càng thêm hoang mang về nguyên nhân cái chết của cha mẹ mình, cô không thể buông tha.

“Đây chỉ là một phần của sự thật.”, người đàn ông nói với vẻ mặt khó chịu, “Bọn chú vẫn cho rằng đó là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng ba năm trước, chú đã nhìn thấy đồng nghiệp cũ cũng là đặc công năm đó ở Đông Âu. Tuy ông ta đã thay hình đổi dạng nhưng thói quen không thể lẫn đi đâu được, bón chú chắc chắn chính là ông ta và đã theo dõi một thời gian, nhưng thật đáng tiếc ông ta đã bỏ trốn. Sau đó bọn chú chẳng thể tìm thấy người đó nữa, giống như đã biến mất khỏi thế gian.”

“Ông ta là một kẻ phản bội, và nhiệm vụ đó thực sự chưa hoàn thành. Người đó có lẽ là kẻ sát nhân đã gϊếŧ ba mẹ của cháu, phải không?”

Tuy là hỏi nhưng nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của người đàn ông, cuối cùng sự nghi ngờ cũng đã được đã xác nhận.

“Cháu đoán không sai. Cách đây không lâu, bọn chú nghe nói có một số phần tử nguy hiểm khó lường đã bí mật nhúng tay vào dự án nghiên cứu đó. Chú nghĩ chính ông ta đã lừa gạt lấy tài liệu ra và bán cho những người này, nên…”

“Cho nên các người nghĩ đến cháu? Muốn cháu giúp hoàn thành nhiệm vụ mà ba mẹ chưa hoàn thành suốt bảy năm qua?”

Y Tiêu cản lời người nọ, cũng không có dự định cho đối phương cơ hội nói tiếp, “Nếu cháu không đồng ý, các chú sẽ bắt cháu lựa chọn giữa lao tù và công lý, dù cháu có chọn gì đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn phải hy sinh sự tự do của bản thân, cháu có thể sẽ vào tù, cũng có thể sẽ chết một cách không rõ ràng như ba mẹ và có lẽ sẽ không tìm được thi thể, sau đó các chú sẽ cho cháu danh hiệu liệt sĩ?”

“Không, tại sao cháu lại nghĩ như vậy?"

Âu Dương có chút kích động bởi ông thấy rõ sự tuyệt vọng trong mắt Y Tiêu. Ông thật sự đã từng nghĩ sẽ để đứa nhóc này tiếp nhận cây gậy của ba mẹ, và ông đã thử nghiệm kiểm tra năng lực của cô suốt một thời gian dài, nhưng ông chưa từng nghĩ sẽ dùng cách hèn hạ như vậy để bắt cô phục tùng.

“Cháu là con của Thiên Tiêu và Hạng Diễn, cho dù cháu không muốn đi, bọn chú cũng sẽ không ép bức. Nhưng việc cháu làm bao gồm cả việc gϊếŧ người, tuy là bất đắc dĩ nhưng vẫn có hiệu quả nhất định, lãnh đạo chú vẫn hay nói ‘mặc kệ là mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần có thể bắt được chuột thì đó chính là một con mèo tốt’!”

“Thì ra các người rất hiểu chuyện…”

Y Tiêu nghe lời giải thích nghiêm túc kia ngược lại có chút động tâm.

“Kỳ thực mọi việc bọn chú làm không hẳn là hợp pháp nên chú và ba mẹ của cháu mới có thể trở thành bạn tốt. Y Tiêu, bọn chú sẽ không bức cháu làm điều cháu không muốn. Chuyện gì có thể giúp, chú nhất định sẽ giúp nhưng chuyện lần này thật sự quá rắc rối. Nếu bọn chú không bảo vệ được thì chỉ sợ cháu không thể ở lại đây và phải đi đến một nơi xa lạ cùng với hai chị gái …”

Nhắc đến hai chị gái, Y Tiêu lại cảm thấy trong lòng nhói đau, cảm giác như có một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua ngực, đau đến phát run. Y Tiêu trấn an lại tinh thần, do dự một chút mới bày tỏ sự nghi ngờ.

“Chú Âu Dương, cháu có thể hỏi chú một vấn đề không? 3275 rốt cuộc là gì vậy?”

Y Tiêu đăm chiêu nhìn người đàn ông trước mặt, mọi nhất cử nhất động đều ghi hết vào trong mắt, phát hiện vẻ mặt khó xử bèn thở dài.

“Nếu không tiện nói thì chú không nói cũng không sao. Chú không làm khó cháu, cháu cũng không muốn làm khó chú.”

Nếu muốn cô nhận nhiệm vụ cũng được, nhưng cô không muốn nhận một việc mà mình không hề biết bí mật.

“Đó là một dự án biến đổi gen người!”

Nghe đến đây, Y Tiêu hít một hơi, ngay cả khi là một học sinh dốt sinh học, cô cũng hiểu kế hoạch này rất lợi hại, cô không dám tưởng tượng thế giới sẽ hỗn loạn như thế nào nếu dự án điên này thành công.

“Chú Âu Dương, cháu cần yên tĩnh, chú để cháu suy nghĩ ký một chút …”

Y Tiêu bỏ dở câu nói này rồi ôm đĩa CD chạy ra ngoài, cô nên suy nghĩ kỹ xem nên làm gì tiếp theo.

Buổi tối, Y Tiêu nằm trên chiếc giường rộng một mét nhưng không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại cô sẽ nhìn thấy ba Tiêu và mẹ Tiêu nằm trong vũng máu, rốt cuộc bọn họ đã chết như thế nào, lúc ra đi có đau đớn không,… Những câu hỏi giống như sợi dây liên hoàn không ngừng quẩn quanh trong trí não, sau đó sinh sôi thành một mớ bòng bong, đau nhức đến mức muốn nứt đầu ra.

Nó cứ lặp đi lặp lại như vậy, cô phải mở mắt nhìn trần nhà trắng xóa, nhưng dù vậy, ký ức vẫn như một cơn lũ, cảnh tượng của quá khứ không ngừng tái hiện trước mắt. Lúc họ hạnh phúc ở Washington, khi đêm xuống, cả gia đình sẽ nằm ngửa trên bãi cỏ ở sân sau, nhìn lên và đếm những vì sao trong bầu trời xem ai đếm được nhiều hơn. Tư Hàm sẽ giả vờ đếm thật to để quấy nhiễu hai đứa em. Lúc đó gia đình họ có một con chó chăn cừu thuần chủng tên là ‘Gouwa’, cái tên rất bình thường nhưng các cô đều rất thích. Nó có một bộ lông dài che hết cả hai mắt, Tư Vi rất thích vuốt ve và vén lông dài lên chơi trò cụng đầu với nó.

Ba mẹ trong ký ức của cô không giống với những bậc cha mẹ khác, khoảng một năm họ sẽ không ở bên cạnh cô hai tháng, sau mỗi lần biến mất trở về sẽ mang rất nhiều đồ chơi cho các con, chút hụt hẫng trong lòng cũng vì vậy mà biến mất. Lớn lên một chút cô mới biết vì sao ba mẹ lại hay mất tích, lúc đầu còn có hơi mâu thuẫn, dù sao thì đó cũng không phải sự nghiệp gì hiển hách, dần dần cô cũng bình thường trở lại, nhưng khi đó họ đã rời khỏi cô mất rồi…

Suy nghĩ mãi chập chờn, Y Tiêu không còn chịu đựng được nỗi buồn miên man này nữa, cô cần một nơi để giải tỏa. Cô rời khỏi ngôi nhà an toàn do Âu Dương đặc biệt chuẩn bị, có thể nói vị trưởng bối này đã hết lòng quan tâm và giúp đỡ cô. Giữa đêm khuya, Y Tiêu đã đi bộ suốt 3 tiếng đồng hồ, bất tri bất giác đến được bệnh viện mà Tư Vi đang nằm.

Tư Vi đã sóng sót sau 24 tiếng đồng hồ, đó là một điều kỳ diệu, nhưng vẫn chưa tỉnh dậy. Tư Hàm nói một là một, hai là hai, bên dưới vẻ ngoài dịu dàng lại có một trái tim kiên định dị thường, một lời nói ra sẽ không dễ dàng thay đổi, Y Tiêu biết điều đó nhưng…

“Nhưng hai chị làm ơn đừng đày ải em quá lâu, em sẽ đi lạc mất…”

Y Tiêu chạm vào tấm kính lạnh như chạm vào người đang nằm trên giường bệnh.

Tư Hàm canh giữ ở bên giường thì thào gì đó với người đang bất tỉnh, tựa hồ nhận thấy được điều gì đó đột nhiên quay người lại, người trốn bên ngoài bức tường kính lập tức ngồi xổm xuống.

“Em còn tưởng không có vợ thì ít ra còn có ba mẹ, đã không có ba mẹ thì vẫn còn có hai chị, thế nhưng hôm nay… cái gì em cũng không có…” Đầu ngón tay vẽ ra một đường viền, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Cô rơm rớm nước mắt, hai tay siết chặt quần áo, răng cắn chặt để tiếng rêи ɾỉ chìm sâu trong cổ họng.

“Em đã mất mát quá nhiều, mất ba mẹ, Tư Vi cũng suýt bị em hại chết, người kia cũng đã rời khỏi, tốt hơn hết hãy để em rời xa mọi người trước!”