Đánh Cắp Trái Tim

Chương 117



Sáng sớm, Hoan thiếu gia của chúng ta mặc một chiếc áo vest đen cùng với một chiếc quần thể thao, cần cổ quấn một cái khăn màu trắng, mồm huýt sáo bước vào phòng gym. Gã liếc nhìn trang phục trên người Y Tiêu, trong lòng thầm than mới sáng sớm chim đã đến ăn sâu rồi!

“Tiêu Tiêu, chào buổi sáng!”

Trần Hoan vừa nói chuyện vừa chạy đến bên cạnh Y Tiêu, ánh mắt vô ý dừng trên chiếc quần thể thao trắng, nước miếng chảy tới bên mép, bộ dạng ‘lang sói’ nếu để người phụ nữ khác trông thấy sẽ tát cho gã hai bạt tay là nhẹ. Nhưng người đang tập thể dục kia vẫn không hề phản ứng, thậm chí cô còn lười nhìn gã một cái. Hoan thiếu gia cảm thấy danh xưng ‘sát gái’ của mình đã thất bại liền phẫn nộ đi tới một bên trút giận.

Y Tiêu đã nhận lời Âu Dương Khải Chính làm tiếp nhiệm vụ lần này. Hiện tại, điều quan trọng nhất của cô chính là củng cố kỹ năng và duy trì trạng thái chiến đấu tốt nhất. Tuy nói việc này giống như ‘lâm trận mới mài gươm’ nhưng nghe nói kẻ phản bội trước đây có mật danh là “Kiêu Ưng” rất giỏi. Lần này cô không phải đi lấy danh hiệu anh hùng liệt sĩ, cô không có ý thức cao thượng như vậy, mục đích chính của cô là trả thù cho ba mẹ và tiêu hủy ‘3275’.

“Tư Vi… Ngày hôm qua…” Đánh bao cát hoài cũng mệt, Trần Hoan thở phì phò một lúc mới lên tiếng, “Đã tỉnh rồi, cô có biết không?”

Nghe đến hai chữ “Tư Vi”, người đang chống đẩy hiển nhiên là sửng sốt một chút, sau đó cô đứng dậy tiếp tục động tác trước đó. Cô biết, làm sao có thể không biết. Mấy ngày qua, cô đã nhân lúc đêm khuya không người đi bộ hết ba tiếng đồng hồ để nhìn hai người kia trong phòng bệnh, ống truyền dịch cắm trên người Tư Vi đã bắt đầu giảm làm cô vừa mừng vừa lo.

“Tiêu Tiêu, chắc cô không thật sự để bụng lời của bà chủ chứ? Tôi biết cô không phải người giận dai, lúc đó bà chủ tức giận quá nên nhất thời hồ đồ, chắc bây giờ đang hối hận rồi. Cô đến thăm họ đi, cho nhau một bậc thang leo xuống.”

“Anh là đàn ông mà sao y chang bà tám vậy!”

Y Tiêu bị nói đến khó chịu, tức giận nhặt một chiếc găng tay đấm bốc đeo vào, sau đó vẫy tay bảo Trần Hoan đánh.

“Tiểu thư, cô không đùa đấy chứ?”

Gã khó tin nhìn người phụ nữ trước mặt, nếu gã không nhạy bén đúng lúc nghiêng người né tránh thì gương mặt ‘vạn gái mê’ sẽ bị hủy trong tay người phụ nữ này, “Sao cô lại không biết phân biệt tốt xấu? Tôi tận tình khuyên bảo cô như vậy vì ai a? … A! A! … A!”

Chữ ‘a’ đầu còn chưa ra khỏi miệng thì nhiều chữ ‘A’ khác đã nối gót bên tai. Trần Hoan né phải né trái vì sợ tay dài không có mắt, cho đến khi bị dồn tới góc tường mới ôm chặt bao tay của Y Tiêu vào trước ngực, “Đúng là phụ nữ không thể nói lý, cô phải xua đuổi hết mọi người bên cạnh mới thấy vui vẻ phải không? Tôi cũng mặc kệ cô luôn, để xem còn ai quan tâm cô nữa!”

“Đúng, tôi vô lý, tôi ích kỷ, tôi khốn nạn, tôi đáng bị người khác vứt bỏ, tôi sống không cần ai quan tâm, tôi ghê tởm, các người sẽ rời khỏi tôi, tránh xa tôi…” Cô dùng tay trái không đeo găng nện vào vách tường phía sau Trần Hoan, mỗi lần đánh đều có thể cảm giác được gió mạng thổi qua màng nhĩ, cảm giác như bức tường sắp bị đập tan.

“Tôi…” Trần Hoan nhìn ánh mắt đỏ rực của người kia, gã mấp máy môi không nói nên lời. Y Tiêu nói xong liền rời đi, đến khi gã phản ứng lại thì chỉ còn vết máu loang lổ trên vách tường trắng, người phụ nữ này tàn nhẫn với người khác và tàn nhẫn hơn với chính mình.

Y Tiêu nắm chặt tay, máu đỏ chảy theo các đốt ngón tay rơi xuống đất, nhưng cô không cảm thấy đau đớn chút nào. Trần Hoan đã chạm vào nỗi đau của cô, nhưng gã nói đúng, bây giờ cô chỉ muốn chiến đấu một mình!

Vài ngày sau đó, Trần Hoan vẫn vo ve bên tai Y Tiêu hệt như con ruồi. Nội dung đơn giản là hôm nay Tư Vi ăn gì và làm gì để chọc bà chủ cười nôn ra ba lít máu. Tuy Y Tiêu vẫn lạnh lùng phớt lờ nhưng cô vẫn tranh thủ buổi tối lén nhìn trộm hai người. Quá khứ dường như không ai nhắc lại nữa, cái tên ‘Y Tiêu’ tựa hồ đã biến mất khỏi trí nhớ của mọi người, đến cả Tư Vi cũng rất ít nhắc đến trước mặt nữ vương đại nhân, không phải không dám mà là hy vọng đối phương có thể tự nhìn thấy…

Mặt khác Âu Dương cũng đang bố trí kế hoạch. Phá hủy “3275” là chuyện cấp bách, Âu Dương muốn mau chóng triển khai kế hoạch tác chiến với mọi người. Trong phòng họp rộng chưa đầy mười mét vuông, Y Tiêu lại gặp Trần Hoan, cô không lấy làm lạ khi gã có mặt ở đây. Từ lúc gã đột nhiên xuất hiện cứu các cô, cô liền hiểu được gã đàn ông này không hề đơn giản. Mỗi người đều có cách ngụy trang của riêng mình, Y Tiêu có, Trần Hoan đương nhiên cũng có.

Trần Hoan vừa cầm mã tấu trong tay vừa liếc mắt đưa tình với Y Tiêu, gã vẫn cứ tụng kinh không dứt cho đến khi Âu Dương xuất hiện mới chịu ngậm miệng.

Hôm nay Âu Dương hơi khang khác, có vẻ như đang nơm nớp lo sợ gì đó, nhất là ánh mắt rụt rè mỗi khi nhìn Y Tiêu. Lúc đầu cô không hiểu lắm cho đến khi trông thấy hai người theo phía sau ông bước vào cửa khiến cô lập tức phẫn nộ đứng lên chỉ vào mũi Âu Dương.

“Khốn kiếp, chú không giữ lời hứa! Tôi mặc kệ!” Sau đó cô quay đầu bỏ chạy để lại Âu Dương sững sờ tại chỗ.

“Y Tiêu…” Hai người phụ nữ lớn tiếng gọi.

“Y Tiêu”

Nhìn thấy người kia đã đi xa, ngay cả bóng đen dưới chân cũng biến mất như một làn gió, người phụ nữ theo bản năng muốn đuổi theo nhưng ngay khi gót chân vừa chạm đất đã bị người nọ giữ tay lại.

“Tạ Sở Toàn, em ấy sẽ không nghe lời cô đâu, để tôi đi…”

Dõi theo điểm đen dần biến mất, Tạ Sở Toàn biết bản thân đã không còn tư cách để đuổi theo người kia, quả nhiên là báo ứng! Lúc trước là cô nói ‘không thể quay lại’, hôm nay cuối cùng cô cũng đã nếm trải nỗi đau ‘không thể quay lại’ đó rồi.

Y Tiêu đi phía trước, tuy là đi bộ nhưng vẫn nhanh hơn xe bốn bánh. Cô có lý do để rời đi vì lúc trước Âu Dương và cô đã đưa hai yêu cầu để trao đổi. Thứ nhất là thả Nghiêm Gia Lăng ra, dù sao các cô cũng là đồng minh, nếu không nhờ cô ấy, e rằng Y Tiêu đã chết sớm rồi. Thứ hai chính là không để Tư Vi và Tư Hàm biết việc cô sắp làm, nếu hai chị ấy có hỏi tại sao thì dùng lý do cô đã bị trục xuất cũng không quá gượng ép, thử hỏi một kẻ sát nhân nhiều như vậy làm sao có khả năng nghênh ngang đứng ở đây.

Nhưng rõ ràng là Âu Dương đã thất tín, ông không chỉ để họ biết mà còn lên kế hoạch đưa họ và nhóm. Tuy Y Tiêu không biết vì sao Tạ Sở Toàn cũng tham gia nhưng cô rõ ràng không thể can thiệp vào chuyện này. Nếu cô buông tay không làm nữa, Tư Hàm nhất định sẽ rút lui, còn Tạ Sở Toàn thì…

“Y Tiêu, em đứng lại!”

Y Tiêu bước chân nhanh, người phía sau thật sự rất khó đuổi theo, “Chị đếm đến ba, nếu không dừng lại, tự gánh lấy hậu quả! Ba!”

Người trước mặt đột nhiên bị đông cứng lại, không dám bước thêm nửa bước.

“Oắt con chết tiệt kia, đừng tưởng rằng bản thân đã là đại biểu nhân dân toàn quốc thì chị không trị được em!”

Tư Hàm thở hồng hộc đi tới bên người đầu gỗ, sau đó kéo lỗ tai đối phương lên, “Thỏ con, xem em chạy đi đâu!”

“Chị xấu lắm, lần nào cũng vậy, trực tiếp đếm đến ba mà không cho người ta có thời gian thở!” Người nói bất bình bỉu môi, vẻ mặt uất ức.

“Là ai không cho ai thời gian thở? Ở đó còn cãi lý!”

Tư Hàm chỉ tay vào trán người kia, sau đó bất chấp người bên ngoài ôm em gái vào lòng. Đây là trò các cô hay chơi khi còn bé, giờ phút này ôn lại ‘lịch sử’ khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Thế nào, vẫn còn trách chị hôm đó đánh đau em sao?”

Tư Hàm vuốt ve nửa má trái của người trong lòng, tuy chỗ sưng tấy đã biến mất nhưng tay cô vẫn run lên mỗi khi nghĩ đến ba tiếng giòn giã đó.

“Không, em đáng bị đánh. Không đau, không đau chút nào!”

Y Tiêu nói rất chân thành, giờ phút này cô gần như bị hạnh phúc làm tan chảy, sao còn nhớ được cơn đau khi đó.

“Gạt người!”

Tư Hàm sờ sờ khuôn mặt lạnh lẽo kia, càng ôm chặt người nọ vào lòng, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt kỳ quái từ những người xung quanh. Bất quá hai người phụ nữ, đặc biệt là hai người phụ nữ xinh đẹp ôm ấp bên đường sẽ thu hút nhiều ánh nhìn nên Tư Hàm đành phải kéo người phụ nữ nhỏ bé ‘sống nội tâm, hay khóc thầm’ vào công viên.

“Tư Hàm, chị không trách em sao?”

Y Tiêu vẫn thút tha thút thít với đôi mắt đỏ ngầu, trông có vài phần đáng thương. Tư Hàm chưa từng thấy ‘chim nhỏ nép vào người’ lâu đến vậy nên cũng nhìn thêm vài lần.

“Trách, ai nói chị không trách!” Đối mặt với vẻ mặt buồn bã kia, ánh mắt hung hãn và dữ tợn của Tư Hàm cũng dịu xuống rất nhiều, “Em muốn đi chết cũng không định nói cho chị biết thì tại sao chị lại không trách em?!”