Đánh Cắp Trái Tim

Chương 52



Ngày nghỉ dài đến mấy cũng có lúc kết thúc, trong khoảng thời gian này, Y Tiêu và Sở Toàn cứ như hình với bóng, tựa hai đứa trẻ sinh đôi hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ dính chặt lấy nhau. Hiện giờ cả hai phải tách ra hơn 10 tiếng đồng hồ nên đều cảm thấy thiếu vắng chút gì đó.

"Có thể không đi làm không? Về sau em nuôi chị!"

Kíƈɦ ŧìиɦ qua đi, Y Tiêu mê mẩn quấn lấy một sợi tóc quét nhẹ từ đầu mắt đến chóp mũi của người yêu, hệt như chim non nép vào người Sở Toàn.

"Em muốn nuôi chị? Tiểu phú bà em đây có bao nhiêu tiền mà đòi nuôi chị? Nhìn chị vậy thôi chứ cũng ăn nhiều lắm nha!"

Sở Toàn bắt lấy bàn tay đang nghịch trên mặt, đồng thời tay trái ấn chặn móng vuốt đang dạo chơi ở bắp đùi, trừng mắt nhìn người trong ngực.

"Thì em có thể nuôi chị một ngày ba bữa, cơm no áo ấm tuyệt không thành vấn đề!"

"Chà... Tiếc là mặt của chị không đủ trắng, không thể làm nổi Tiểu Bạch Kiểm, em nói làm sao bây giờ?"

Nói xong cũng không đợi người kia trả lời, cô phả hơi thở nóng bỏng lên cần cổ trắng nõn làm đối phương nhột đến cười ha ha không ngừng, sau đó xoay người một cái, áp mặt hoa đào lên tình nhân. Đêm rất dài, một hồi trống trận gõ vang, đốt lên lửa chiến...

Sau một đêm chiến hỏa tán loạn, mới sáng sớm đã bị điện thoại đánh thức quả thực không phải chuyện vui sướng gì, nhưng Y Tiêu vẫn quả quyết tắt chuông báo rồi rón rén đứng dậy, xương cốt toàn thân như sắp tan ra, đi đứng cũng xiêu vẹo hệt như phụ nữ đang mang thai. Cô khẽ nhìn thoáng qua kẻ cầm đầu vẫn đang ngủ say trên giường mà tức giận ngầm gắt một cái, "Đồ lợn chết!"

Không thể nói Y Tiêu học dốt tuyển tập của ông Mao, ở thế địch mạnh ta yếu lại bị đồ sát liên tục thì có thể không bị đau lưng chuột rút sao?

Cô rửa mặt qua loa xong liền chui vào phòng bếp, bắt đầu cuộc sống hiền thê mới mẻ. Tay trái cầm một cái xẻng nhỏ, tay phải đập trứng gà đổ vào chảo. Trải qua sự hun đúc của khói dầu phòng bếp, bây giờ Y Tiêu đã có một bụng kỹ năng đánh trứng. Một bên chảo chiên xèo xèo, một bên máy nướng bánh không ngừng vận hành làm cho bầu không khí đầy ngập mùi thơm...

"Sao dậy sớm thế, em đánh thức chị hả?"

Y Tiêu đã sớm cảm giác được có người ở phía sau liền vội vàng tăng tốc nấu ăn, căn bản không để ý tới người kia, cứ thế thành thục trở đều trứng trông rất tươi ngon khiến người ta thèm thuồng.

"Ha ha, ngửi thấy mùi liền tỉnh lại..."

Sở Toàn không thèm thưởng thức bữa sáng mê người mà lại toàn tâm toàn ý nhìn chằm chặp cặp đùi thon dài xinh đẹp trước mắt. Đôi chân bị chiếc áo thun trắng form rộng nửa hở nửa che rất là dụ hoặc, gợi nổi sắc tâm của Bá Vương. Một tay cô ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Y Tiêu, một tay thăm dò vào chỗ sâu thẳm của chiếc mông ngạo nghễ.

"Sắc quỷ!"

Y Tiêu không chịu nổi quấy rối bèn giơ tay ra phía sau tách rời khoảng cách của hai người, "Cảnh sát mấy người toàn thích áp bức, cậy mạnh hiếp yếu!" Cô vừa nói vừa vô tình phát giác trứng ốp tinh xảo trên bếp đã cháy đen, tức giận thúc giục, "Chị đi thay quần áo nhanh lên rồi còn ăn điểm tâm, không là trễ làm bây giờ!"

"Không!"

Chị đại vốn cường thế giờ đây lại hệt như đứa trẻ bị giành mất đồ ăn, cô gác cằm lên hõm vai Y Tiêu, tham lam hít thở mùi thơm trái cây trên tóc, "Chị muốn hôn, chị muốn em, bữa sáng đâu ngon bằng em, sở cảnh sát cũng không có ai đẹp như em!"

"Đồ đáng ghét! Tạ Sở Toàn, chị thấy quầng thâm trên mắt em không? vậy mà chị còn chưa chịu buông tha em nữa!"

Sở Toàn nhìn con gấu mèo đang cắn răng nghiến lợi dậm chân liền biết bảo bối đang thật sự tức giận, cô cũng không dám làm liều, đành tiu nghỉu chui ra khỏi phòng bếp.

Sự thật chứng minh bữa sáng tình yêu của Y Tiêu không chỉ ngon miệng mà còn rất dễ nhìn. Hai miếng bánh mì kẹp trứng với chà bông, cà chua, dưa chuột, so với điểm tâm ngoài tiệm không kém là bao, đoán chừng nếu lấy miếng sandwich này ra chọi chó cũng sẽ một đi không trở lại. Hai người đều không phải dạng tiểu thư khuê các ăn không nói, ngủ không mớ, trên bàn ăn vừa nhai vừa đấu võ mồm, đối chọi gay gắt nhìn mãi cũng quen.

"Tiêu, đợi chị đi rồi em ngủ thêm một chút đi, đừng mang mắt gấu mèo chạy nhảy khắp nơi, ảnh hưởng mặt bằng thì không nói, lỡ dọa mấy bạn nhỏ sợ hãi cũng không tốt..."

Sở Toàn lật tờ báo trong tay, liếc mắt nhìn Y Tiêu đang đại chiến với chén cháo hầm xương chứa đầy hành lá, ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nheo một cái.

"Em không thích ăn thì tại sao lúc nào cũng cho nhiều hành như vậy làm gì?"

Cô khẽ thở dài một tiếng, sau đó cầm chén cháo của Y Tiêu, cẩn thận từng li từng tí vớt hành bỏ vào chén mình.

"Chị thích ăn mà, với lại nấu xương mà không có hành sẽ ám mùi... Uầy, đừng lấy xương của chị bỏ vào chén của em nữa, thương thế của chị chưa khỏi đâu, bác sĩ nói phải bồi bổ canxi!"

"Đừng có xem lời bác sĩ như thánh chỉ vậy chứ. Chị cũng đâu phải là cún con của em mà thích gặm xương, ăn hoài rồi bản thân cũng y chang 'Xương tinh'!"

"Chị là cún mà, cún con!"

Y Tiêu cau mày, hung hăng cắn sandwich.

Sở Toàn tức giận khi bị xem thường là cún con, nhún nhún vai cảm thán nói, "Tóm lại làm em phải tăng thêm vài ký mới được, chị thích phụ nữ đầy đặn!"

"Thân hình của em có chỗ nào không đẹp, nếu như cup D không được tính là đầy đặn thì cup A kia có khác gì bình địa!"

Tình nhân đấu võ mồm là tình thú, ly biệt là thống khổ. Y Tiêu dựa vào tường nhìn căn phòng trống rỗng, đầu óc mơ hồ, tâm tình cũng theo gió bay xa... Sau một hồi buồn nản vò đầu, cô phủi tan mờ mịt, vuốt lại mái tóc ổ gà, sau đó nhảy vào bồn tắm lớn. Âm nhạc du dương giữa không gian rộng 20 mét vuông ấm áp, tinh tế rửa trôi đi mệt mỏi.

Y Tiêu ngửa bàn tay đầy bọt đặt trước mặt rồi nhẹ nhàng thổi bong bóng. Lúc này Sở Toàn đứng tại garage khóc không ra nước mắt, cô nhìn cây đinh sắt ghim trên bốn chiếc bánh xe Mercedes-Benz, tức giận lắm nhưng lại không khỏi mỉm cười.

"Đồ nghịch ngợm!"

Cho dù biết là người phương nào gây chuyện nhưng cô vẫn cưng chiều vuốt ve đầu mình, không chút oán trách, cuối cùng buông một câu, "Để xem, tối nay chị sẽ không tha cho em!"

Thực sự đáng hận, bong bóng đã thổi tan, Y Tiêu ngẩng đầu nhìn khắp phòng và bắt đầu chờ mong màn đêm buông xuống...

Năm mới bắt đầu, sở cảnh sát hình sự thành phố xuất hiện một tiểu đội Hot, các cô gái xinh đẹp không hẹn mà cùng nhau khoác lên người sắc phục xanh vô cùng hấp dẫn, trong đó khác biệt nhất chính là Madam Tạ. Tuy cô bệnh nặng mới khỏi nhưng khí sắc không chỉ ngày càng hồng nhuận mà ngay cả một cái nhíu mày hay nụ cười đều toát lên khí chất thuần thục của phụ nữ. Đám ông tám bà tám trong sở thay nhau suy đoán vị thanh niên tài tuấn nào lại có khả năng hái được đóa hồng xinh đẹp này, song lời từ mỗi người nói ra lại không đồng nhất...

Tần Khanh nói, "Người ưu tú như madam chỉ sợ chẳng có ai xứng đâu!"

Lão Đổng nói, "Hoa hồng có gai đó, anh chàng gì đó ơi, hãy vì chủ nghĩa cộng sản của chúng tôi mà cố bảo trọng!"

Chị Vương nói, "Lão Đổng, ông đúng là đồ cổ lỗ sĩ, tình yêu có thể luyện thép thành ngón tay mềm, hoa hồng có gai cũng có khả năng biến thành bách hợp kiều diễm!"

Sở Toàn tất nhiên không biết mình bị thuộc hạ bàn ra tán vào, hôm nay tâm tình của cô rất tốt, toàn thân tràn đầy ý chí chiến đấu mà trước nay chưa từng có, cả ngày ngẩng đầu ưỡn ngực rất giống con gà trống, hiển nhiên cũng không rảnh nhớ tới oắt con phá phách cũng đang tràn ngập ý xuân.

Tan việc, Sở Toàn thay đổi thói quen về muộn, một thân một ngựa xông ra khỏi văn phòng để lại biết bao thổn thức, cả đám người trăm miệng một lời, "Cây cải dầu rốt cuộc đã nở hoa!"

Lại nói đến cảnh sát hình sự Sở Toàn, cô vốn định nhanh chóng trở về nhà. Người ta hay nói một ngày không gặp như cách ba thu, tính ra các cô đã có ròng rã "hơn một năm" không gặp rồi. Tương Tư khó cản, lúc chưa kịp vui thì sau lưng đã vang lên một tiếng chuông.

"Này cô em xinh đẹp, để đại gia dẫn em đi nhìn ngắm thế gian phồn hoa!"

Người tự xưng là đại gia vỗ vỗ băng ghế phía sau chiếc xe đạp, miệng không ngừng huýt sáo.

"Bản tiểu thư không rảnh!"

Sở Toàn chậm rãi bước đi trên đường, không thèm để ý đến người phía sau đang kêu gào.

"Đi mà người đẹp, hôm nay em không có nấu cơm, hay chúng ta đi bên ngoài được không?"

"Sở Toàn, ai cũng nhìn tụi mình kìa!"

"Tạ tỷ tỷ, em sai rồi, chị muốn thế nào mới bằng lòng lên xe đây?"

"Em nói xem..." Sở Toàn nhíu mày, quay người, khóe miệng lộ ra chút giảo hoạt, "Chị hỏi em, ai là đại gia, ai là người đẹp, nói rõ chị nghe!"

"Được được được, chị là đại gia, em là tiểu nha hoàn của chị được chưa? Lên xe đi!" Nói một cước đạp lên xe, "Để nô tỳ hầu hạ đại lão gia!"

Sở Toàn nhân lúc bốn bề vắng lặng liền ôm eo Y Tiêu nhảy lên xe, vòng eo nhỏ không dư chút thịt, nhưng tấm lưng gầy yếu lại ấm áp vô cùng. Sở Toàn dựa vào, "Chọc tức chị, thì ra là còn có hậu chiêu, em muốn làm gì?"

"Làm gì? Nói nôm na là yêu đương, nói văn vẻ là yêu thương, a đúng rồi, bên chị gọi là hẹn hò..."

Nói đến chỗ này Y Tiêu dừng một chút, giống là nhớ ra gì đó, nghiêng mặt qua liếc mắt nhìn bóng dáng phía sau, "Chị chưa xem qua 'Ngọt ngào' sao?"

"Phim điện ảnh hửm? Lê Minh và Trương Mạn Ngọc diễn đúng không..."

"Ừ, khi đó bọn họ yêu nhau, chị đoán xem, lúc Tiểu Lê chở Mạn Ngọc, trong lòng đang suy nghĩ điều gì?"

"Làm sao chị biết được, chị đâu phải anh ta..."

"Em đoán anh ấy đang nghĩ là cô nàng này trông có vẻ thon thả nhưng kỳ thật rất ư là nặng!"

"Được lắm, Y Tiêu, em thế mà lại học được cách chỉ cây dâu mắng cây hòe!"

Sở Toàn nhéo vào lưng Y Tiêu một cái khiến cô lập tức nhe răng trợn mắt hô lớn, "Tỷ tỷ tha mạng, tỷ tỷ tha mạng!"

Cũng không biết là cố ý hay vô tình, xe đạp lại cán trúng hòn đá nhỏ. Nếu là chiếc CLK63 của Sở Toàn thì cũng thôi đi, nhưng xe đạp tí hon khác nào tra tấn, đầu xe loạng choạng dọa Sở Toàn sợ hãi ôm chặt lấy eo thon của Y Tiêu không dám lại động đậy, miệng phàn nàn.

"Em muốn chết hả, đường lớn không đi lại chui vào hẻm nhỏ!"

"Tỷ tỷ, mấy chú cảnh sát giao thông chưa đến giờ tan tầm đâu, chị không cảm thấy cái hẻm nhỏ này rất hữu tình sao? Chị nhìn..."

Y Tiêu vừa nói vừa lắc lư tay lái, tức thời cảm thấy người sau lưng càng gần sát mấy phần, lúc này mới thỏa mãn lộ ra nụ cười xán lạn.

Hai người xuyên qua từng hẻm nhỏ, ven đường còn ăn chút đồ vặt không biết tên, "món chính" đêm nay chính là -- xem phim. Y Tiêu nhìn qua một lượt mấy tấm poster lớn, cũng may hai người đều không kén chọn, thể loại phim kinh dị, phim văn nghệ hay phim hành động đều xem được, sau đó cũng không khỏi rơi vào lối mòn chọn một bộ hội tụ minh tinh, xem tuấn nam mỹ nữ cũng là lựa chọn không tồi.

Không thể không nói đến bầu không khí trong rạp. Trên màn hình, các vị đại hiệp vượt nóc băng tường, múa thương giương bổng. Dưới khán đài, từng đôi uyên ương liếc mắt đưa tình, thân mật đến quên cả trời đất...

"Sở Toàn, chị nhìn đôi này xem, từ lúc mở đầu đã ôm hôn gần hai mươi phút, Long nhi và Quá nhi nhà mình còn chán nữa là. Còn có đôi kia nữa, chị thấy gã đó để tay ở đâu không? Còn phía trước bên trái chừng 10 mét có... Có... tiếng 'xuân' khe khẽ!"

Trong bóng tối, hai gò má Y Tiêu đã đỏ thấu, nhưng ngoài miệng lại nói linh tinh.

"Có gì kỳ quái đâu! Nơi này đều là tình nhân mà, nếu không có chút động tĩnh thì làm sao thu được tiền..."

Sở Toàn buồn cười liếc nhìn người kế bên đang nhai bắp rang, một bên chỉ điểm giang sơn nữ nhân, trong lòng chợt xuất hiện tiếng kêu gào, "Để những soái ca mỹ nhân kia đi gặp quỷ đi!" Thân tùy tâm động, thế là thừa dịp tối như bưng..., sau đó hai người ai cũng không quan tâm mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành hay đại soái anh tuấn bất phàm trên màn ảnh nữa.

Mỗi ngày hạnh phúc cứ như vậy trôi qua, nhưng cuộc sống vốn không phải là một đầm nước có thể cả ngày không rung động, một khi gặp phải sóng gió vẫn sẽ gợn sóng...

Ngày quốc tế phụ nữ 8-3, vợ chồng trẻ đã hẹn ăn cơm tối xong sẽ đi xem kịch, nhưng gần đến lúc tan việc, Y Tiêu nhận được điện thoại của Sở Toàn nói là có việc bận nên hủy hẹn. Đây là bộ kịch nổi tiếng, vé ngày đầu tiên đã cháy sạch, cô đã dậy thật sớm xếp hàng đợi mãi mới mua được. Y Tiêu bất đắc dĩ nhìn hai tấm vé trên tay, trong lòng mơ hồ có chút thất vọng...

Lúc Sở Toàn trở về đã là rạng sáng, trên thân còn dính mùi thuốc lá rất nồng, Y Tiêu vội vàng giúp cô pha nước tắm rửa, cũng không kịp hỏi han gì, người kia vừa tắm xong lập tức ngã lên gối ngủ thiếp đi. Mới đầu Y Tiêu cũng không thèm để ý, nhưng liên tiếp bốn, năm ngày như thế khiến cô không thể ngồi yên.

Hôm đó chạng vạng tối, Y Tiêu nấu xong một nồi canh gà, dự định mang đến sở cảnh sát, trước khi đi cô còn gọi điện thoại đến văn phòng của Sở Toàn, cô biết rõ cảnh sát sẽ không mở điện thoại di động trong lúc làm nhiệm vụ nhưng nào ngờ được Lão Đổng lại nhấc máy.

Lão Đổng biết đối phương là "Tiêu muội muội" liền phá lệ khách khí, biết được Sở Toàn không ở văn phòng, vừa mới rời khỏi cảnh đội, Y Tiêu cảm thấy nghi hoặc nhưng cũng không lộ ra, chỉ nói bóng nói gió hỏi gần đây cảnh đội có án mạng nào lớn không.

Lão Đổng cười hắc hắc, "Sở cảnh sát có madam tọa trấn, trộm cướp cũng thấy sợ hãi, gần đây chỉ có một ít case, nếu không madam sẽ không về nhà hẹn hò sớm như vậy. À, Tiêu muội muội, chẳng lẽ cô không biết chị mình đang yêu đương sao?"

"Hẹn hò?"

Đương nhiên là cô biết Sở Toàn đang hẹn hò cùng ai, nhưng dạo này hai người không ở bên nhau, Sở Toàn tan tầm sớm như vậy, rốt cuộc là đi đâu? Đầu Y Tiêu đột nhiên như nổ tung hoa, không còn kịp suy tư nữa, vội vàng cúp điện thoại.

Chờ đợi là một sự chịu đựng tâm thần, đêm xuân thì ngắn, mà chờ đợi một người trong đêm thì cứ dài đằng đẵng, suy nghĩ xoay theo tiếng đồng hồ tí tách trên tường liên tục chuyển vòng, cuối cùng mới nghe được âm thanh mở khóa cửa.

"Sao còn chưa ngủ?"

"Ừm, muốn đợi chị trở về cùng ăn canh gà, chị nhìn đi, mới có hai ngày đã gầy gò đến vậy rồi, em cũng thích phụ nữ đầy đặn mà."

Y Tiêu đi tới cửa, cố gắng mỉm cười, thừa dịp Sở Toàn đang đổi giày liền cởi giúp áo khoác.

"Chị đi tắm trước đi, một hồi ra ngoài ăn canh"

Ngữ điệu bình tĩnh tự nhiên, tay cầm áo khoác không khỏi run rẩy, lẫn trong đó là mùi khói, mùi rượu, thậm chí là mùi nước hoa nồng đậm.

Y Tiêu cố gắng khắc chế cơn giận tràn ra khỏi ngực, nghe tiếng dép của Sở Toàn mang ra ngoài, Y Tiêu hít sâu một hơi, khuôn mặt tươi cười, cầm bát canh gà ra khỏi bếp.

"Sở cảnh sát có án mạng hả? Hai ngày nay thấy chị mệt mỏi, ngay cả chân cũng không nhấc lên được!"

"Ừm, gần đây sở cảnh sát có nhiều án, nhân chứng vật chứng lại không đủ, tất cả mọi người bận rộn..."

Sở Toàn nói xong lập tức quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh né sự tìm kiếm trong mắt Y Tiêu.

"Thật sao?"

Giọng điệu trầm thấp giống như hỏi thăm lại giống như tự nói, "Ầm" một tiếng, bát canh trong tay rơi xuống, canh gà nóng hổi vãi đầy mặt đất. Y Tiêu vội vàng ngồi xổm người xuống nhặt mảnh vỡ, chẳng biết tại sao mảnh sứ không sắc bén kia lại có thể đâm rách đầu ngón tay, máu nhỏ xuống trên mảnh sứ trắng nở rộ thành từng đoá hoa đỏ sậm, nhìn mớ bừa bộn trước mắt, tâm cũng vỡ nát theo...