Đánh Cắp Trái Tim

Chương 54



Tay cầm chuột không ngừng run rẩy, Y Tiêu cứng đơ như một pho tượng ngồi rất lâu trước máy vi tính, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía trước. Lúc này thế giới của cô sớm đã đổ sụp, ý thức mơ hồ, đại não cũng mất đi năng lực suy nghĩ. Cuối cùng cô đã tìm ra đáp án lý giải cho sự khác thường của Sở Toàn, nhưng nó quá mức tàn khốc, cô làm sao cũng không thể tin vào mắt mình.

Lúc Sở Toàn nặng nề lê chân về nhà, vừa mở cửa liền bắt gặp bóng dáng quen thuộc đang ngồi thẩn thờ, nhìn kỹ mới phát hiện thân thể gầy gò ấy đang run rẩy, còn màn hình máy tính cứ không ngừng chớp động, trong lòng cô không khỏi run lên, bão tố đã tới rồi.

"Có phải em cũng tin những thứ đó?"

Sở Toàn đi đến phía sau Y Tiêu, thấy rõ nội dung trên màn hình rồi thở dài. Cô mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.

Đột nhiên xuất hiện tiếng nói khuấy động sương mờ, Y Tiêu máy móc ngẩng đầu nhìn người xa lạ quen thuộc bỗng có chút hoảng hốt, cô trầm tư một lát mới sâu kín mở miệng.

"Em không muốn tin, nhưng hình này không giả được, chị cho em một lý do để tin tưởng chị đi!"

Ảnh chụp một tốp nam nữ thân mật trong xe, nhân vật nữ chính trong đó là ai thì tất nhiên không cần nói. Nếu có người cố ý gây chuyện thì muốn soi thật giả cũng không khó, bởi vì từ góc độ và độ rõ nét của những bức ảnh này có thể biết ngay là chụp lén. Ngặt một nỗi tấm cuối cùng lại chụp được cảnh hai người trần trụi ôm nhau trong một một căn phòng trong khách sạn. Ảnh này tuy hơi mờ nhưng sức ảnh hưởng không hề đơn giản, hiển nhiên sự kiện lộ hình ướŧ áŧ năm đó quả thực là như nước nhỏ gặp nước lớn, nam chính nữ chính cũng chỉ vừa lộ hai bên mặt.

So với ảnh chụp thì dòng mô tả bên dưới càng có lực sát thương: "Nữ hoa khôi sở cảnh sát rạo rực bên bạn trai cũ, kíƈɦ ŧìиɦ thiêu đốt, cùng chung đêm xuân, thương nhân Hồng Kông trứ danh nɠɵạı ŧìиɦ..."

Mặc dù không chỉ mặt gọi tên, nhưng nữ anh hùng danh hào đã nổi tiếng từ vụ án ma túy trước đó lại có thêm ảnh chụp làm chứng, nhìn qua tám chín phần đều có thể đoán ra "Nữ hoa khôi cảnh sát" là ai.

"Chị..."

Sở Toàn há to miệng lại phát hiện cổ họng khô chát cơ hồ không phát ra được âm thanh nào nữa, tiếng chuông điện thoại đúng vào lúc này góp phần kéo lời sắp ra khỏi khóe miệng quay trở về. Cô áy náy liếc nhìn Y Tiêu đang ngồi ở ghế dựa rồi nhận điện thoại.

"Ừ... Ừ, tôi đến ngay..."

"Tạm thời chị không có cách nào giải thích với em..."

Sở Toàn vội vàng tắt điện thoại, muốn quay người rời đi.

"Là chị không có cách nào giải thích hay là không muốn giải thích?"

Y Tiêu lấy lại tinh thần nắm chặt cổ tay của Sở Toàn giống như người sắp chết đuối neo lấy phao cứu sinh, ngón tay trắng bệch bấu véo vào da thịt đến đỏ bừng, chỉ có như vậy thì chị ấy mới không rời đi.

"Hoặc là những gì trong này nói đều là sự thật? Ngay cả tùy tiện giải thích vài lời chị cũng keo kiệt với em..."

"Thật xin lỗi, hiện giờ chị không thể giải thích rõ ràng với em được, xin em hãy cho chị một chút thời gian..."

Sở Toàn như cây sắp chết đẩy tay mình ra, đầu ngón tay như mũi kim đâm sâu vào cõi lòng, càng giãy dụa thì tâm càng đau đớn.

"Tạ Sở Toàn, rốt cuộc chị xem em là gì?"

Kiềm chế trước giờ biến thành núi lửa phun trào dung nham nóng cháy, Y Tiêu tiện tay nhặt cái gối trên sofa hung hăng ném vào lưng người nọ.

"Thật xin lỗi..."

Sở Toàn cúi đầu, cảm giác có một trận cuồng phong đang bay tới sau lưng, cô không tránh không né mà chỉ đỡ lấy chốt cửa, từ đầu đến cuối không dám quay đầu nhìn lại.

"Chị từng nói không thích em nói lời xin lỗi vì chị nghe sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng Tạ Sở Toàn à, chị có biết câu ‘thật xin lỗi’ của chị đối với em tàn nhẫn biết bao nhiêu không!?" Nước mắt chua xót lặng lẽ rơi xuống lã chã trên sàn nhà.

"Chị... chị... chị nhớ em vẫn còn Tư Hàm và Tư Vi, tốt hơn là em đừng đến đây nữa..." Đã không thể tránh né tổn thương thì phải dứt khoát hơn.

"Chị muốn đuổi em đi?"

"Chị vì muốn tốt cho em, có thể nơi này cũng bị bọn họ để mắt tới..."

Sở Toàn nói xong liền xoay tay, chật vật thoát khỏi không gian khiến người ta nghẹt thở.

"Tạ Sở Toàn, đồ khốn kiếp! Chị lường gạt tôi, chị là đồ đại lừa gạt! ..."

Y Tiêu chậm rãi ngồi xổm người xuống, thống khổ bấu lấy sợi tóc của mình, nước mắt như đê vỡ chảy thành dòng, cô đã không còn cách nào kiềm chế uất ức nơi đáy lòng, cuối cùng hóa thành tiếng gào thét.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

"Cô ta kêu em đi thì em cứ vậy chạy về nhà ngoại sao?"

Tư Vi dòm dòm cặp mắt khóc sưng như hai quả đào của Y Tiêu lại càng đau lòng, "Nhìn em kia kìa! Bị đuổi ra ngoài rồi mà còn mang theo con rùa đen với hai con cá, bản lĩnh mọi ngày của em đi đâu mất rồi? Sao bỏ đi mà không lấy vài thứ đáng giá hơn để Tạ Sở Toàn táng gia bại sản, hối hận không kịp..."

"Được rồi, Hạng Tư Vi, em không cần châm ngòi thổi gió đâu, còn chưa đủ loạn sao?"

Tư Hàm chống tay trên sofa, buồn bực liếc mắt nhìn người đang ngồi yên lặng.

"Y Tiêu, em định thế nào?"

"Em cũng không biết..."

"Em..."

Lúc Y Tiêu vừa vào cửa, người khác đều tưởng như cả bầu trời sụp đổ. Tư Hàm chưa hề thấy em gái thất hồn lạc phách như thế nên cũng không đành ép hỏi. Chẳng biết kẻ cầm đầu lúc ấy đang mang tâm tình gì mà có thể nói ra lời độc ác như vậy, nếu có cơ hội, cô thật sự muốn hỏi người phụ nữ ý chí sắt đá kia vài lời.

"Còn có thể làm gì nữa, nếu em không nỡ từ bỏ, chị sẽ lập tức chặt hai chân của cô ta rồi trói lại mang đến trước mặt em. Là ai ban đầu nói lời thề son sắt, 'phải vĩnh viễn chăm sóc, bảo vệ, không rời không bỏ'? Lời thề còn ở bên tai mà không nhận sao? Không được, chị phải đi tìm cô ta..." Vừa nói xong thì Tư Vi đã cầm áo khoác bước ra cửa.

"Quay lại đây!"

Tư Hàm thấy Y Tiêu vẫn thờ ơ liền vội vàng đuổi theo chặn Tư Vi đang đầy căm phẫn lại, "Em tìm cô ta làm gì? Định đánh nhau một trận sao?"

"Em tìm đứa bội tình bạc nghĩa đó chứ làm gì, tình cảm của phụ nữ có thể tùy ý đùa bỡn sao? Ngay từ đầu em đã nói lũ cớm thối không đáng tin cậy mà, mới có mấy tháng đâu..."

Tư Vi mở to hai mắt cắn chặt răng, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bởi vì kích động mà lộ ra mấy phần dữ tợn, hai tay nắm chắc thành quyền không ngừng phát ra tiếng ‘rắc rắc’.

"Em cũng không cần lại làm loạn thêm..."

"Chị đừng cản em!"

Tư Vi ra sức hất tay của Tư Hàm ra nhưng lại bị đánh vào mặt một cái, cô định đánh trả nhưng thật lâu vẫn không có sức ra tay, nắm đấm ngưng trệ giữa không trung.

"Hạng Tư Vi, em có thể tỉnh táo một chút được không, đừng giống như Y Tiêu gặp chuyện liền mất đi lý trí! ..."

Nói đến chỗ này, Tư Hàm thoáng dừng, thấy Tư Vi nhe răng trợn mắt bưng một bên mắt sưng đỏ liền âm thầm tự trách mình ra tay nặng. Cô muốn tiến lên một bước để xem cho kỹ, há biết vừa lên trước thì người kia đã kinh sợ như bé thỏ con chạy lùi một thước khiến cô lập tức tức giận.

“Chị cũng không phải là mèo, em chạy nhanh như vậy làm gì? Tới đây để chị xem..."

"Không! Chị không phải mèo mà là cọp cái bạo lực!"

Tư Vi lầm bầm một câu rồi che mắt, mặc dù ngoài miệng tức giận nhưng vẫn thu chân gãy trở về làm Tư Hàm đứng tại chỗ vỗ trán lắc đầu.

"Đồ ngốc, sững sờ cái gì, làm Trần Thế Mỹ bực bội không đáng đâu!"

Tư Vi trở về phòng lập tức chui vào vai Y Tiêu khóc nức nở, đứt quãng nói, "Chị... chị không muốn đại hoa tặc kia... Tỷ tỷ thay cho em cái tốt hơn đi... Tiêu Tiêu, em nói một câu được không? Em đừng như vậy mà... em cứ như vậy sẽ khiến bọn chị khổ sở..."

Tư Vi khoác vai ôm ắp em gái mà khóc đến thương tâm, nhất thời khiến cho người ta không phân biệt được ai mới là nạn nhân.

"Em muốn ngủ..."

Không biết qua bao lâu Y Tiêu mới tránh khỏi vòng tay trói buộc.

"Hai chị cũng đi ngủ sớm một chút đi."

Y Tiêu buông hồ cá nhỏ đang ôm trong người xuống, bị Tư Vi quấy phá thật sự quá mệt mỏi, ngay cả bản thân cô cũng đếm không xuể bao lâu rồi không ngủ đủ giấc, đau thì đau rồi, khóc cũng khóc rồi, từng tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào đòi bãi công.

"Chị đoán Y Tiêu sẽ làm thế nào?"

Tư Vi đờ đẫn nhìn Y Tiêu lên lầu rồi biến mất khỏi tầm mắt, ngay cả ai đến gần cũng không phát giác được. Tư Hàm bất thình lình xuất hiện dọa người kia phát sợ.

"Làm chị sao biết!"

"Còn đang tức giận à? Trách chị ra tay nặng?"

"Chị để em đánh thử một quyền đi rồi biết, đồ cọp cái!" Khó chịu xoay người né tránh bị "hổ bắt" .

"Chị sai rồi, thật xin lỗi, để chị xem mặt có bị gì không nào."

Tư Hàm không giận khi nghe oắt con gọi mình là cọp cái, cô nâng mặt của người kia lên cho bằng được mới bằng lòng bỏ qua.

"Ngoan, mặt không sao, vẫn còn là đóa Khổng Tước kiêu ngạo, xinh đẹp đến thần hồn điên đảo! Lại đây để chị hôn... A a!"

"Đừng làm em mắc ói!"

Tư Vi căm ghét lau lau khóe mắt, Tư Hàm lập tức vuốt ve tay cô rồi xoa nhẹ vết thương, "Đừng có đụng chạm lung tung , đợi lát nữa chị luộc trứng gà cho em lăn." Cọp cái khó lộ ra dịu dàng tất nhiên lập tức bắt được tim của Vi dễ như trở bàn tay.

"Thật xin lỗi, em cũng có chỗ không đúng, em không nên xúc động như vậy, nhưng mà..."

Tư Vi vuốt ve bàn tay trên khóe mắt, sau đó đặt một nụ hôn trên mu bàn tay rồi mỉm cười, xong lại nghiêm túc nói, "nhưng mà vừa rồi Tiêu Tiêu khóc lóc thương tâm như vậy, em thực sự rất khó chịu, cho nên..."

"Tiêu Tiêu là bị em chiều hư, dưỡng thành trái tim pha lê, có chút chuyện như vậy đã không chịu đựng được, về sau sóng to gió lớn thì phải làm sao?"

"Chẳng lẽ chỉ có mình em cưng chiều? Chị chưa chắc tốt hơn em!"

Tư Vi tràn đầy khinh thường nhíu mày, "Từ nhỏ em ấy đã được nâng niu, cứ để cho người khi dễ như vậy, em không cam tâm!"

"Đừng nói là em, chị cũng muốn đánh Tạ Sở Toàn, nhưng chuyện vợ chồng… chị thấy lần này Y Tiêu đã hãm quá sâu, sẽ không dễ dàng buông tay đâu. Điều đầu tiên trước mắt là chúng ta phải hiểu rõ Tạ Sở Toàn đang làm trò gì, còn về sau... Hì hì, em sợ không có cơ hội báo thù sao? ..." Tư Hàm tựa như chim non nép vào người Tư Vi, giờ phút này chính là hoa tiền nguyệt hạ, nồng tình mật ngữ...