Đánh Cắp Trái Tim

Chương 66



"Ái chà chà, hai đứa nuôi đứa bé này hả?"

Tư Vi vừa vào cửa thấy quần áo và tã lót chất đống như ngọn núi nhỏ liền trách móc, "Hai đứa mở nhà trẻ sao?"

"Bớt nói nhảm đi, mau tới đây hỗ trợ!"

Y Tiêu ôm oắt con bất lực, dỗ dành đến khi mái tóc rối bù vẫn không làm đứa nhỏ này vừa lòng, thậm chí còn khóc rống lên.

"Hàm, cứu em!"

Y Tiêu thấy Tư Hàm xuất hiện còn vui mừng hơn thấy kim cương Nam Phi, cô tức tốc giao ‘loa khuếch đại’ ra.

"Rồi rồi, cục cưng ngoan, không khóc nữa, để dì xem xem."

Tư Hàm nhíu mày nhìn đứa bé đã khóc sưng hết cả mắt, "Hai đứa có biết chăm con nít không vậy, sao lại cho nó mặc đồ chật ních như vầy, hỏi sao nó không khóc?"

"Thì không biết nuôi mới tìm chuyên gia đến đó sao?"

Y Tiêu ngượng ngùng gãi gãi đầu trừng mắt Sở Toàn bên cạnh, "Còn thất thần làm gì? Không nhanh đi tìm bộ lớn hơn đi!"

"Được được, để chị đi tìm."

Giờ phút này, Cảnh sát Tạ của chúng ta hoàn toàn bị bom nguyên tử làm cho hoảng sợ, chỉ cần không bắt cô bế con nít thì có đi nhảy sông cô cũng sẽ lập tức làm theo.

"Ai zu, Tiêu Tiêu lợi hại thật nha! Huấn luyện sao mà cảnh sát Tạ Ngoan thế kia!"

Tư Vi hất hất cánh tay Y Tiêu khiến cô đắc ý cười một tiếng, "Đương nhiên!"

"Em nhìn này, mấy đứa mặc tã size lớn quá, loại này dành cho con nít một tuổi, bé con mới bảy tám tháng làm sao mặc vừa?"

Tư Hàm vừa nói vừa cẩn thận mở tã cho đứa bé, chỉ qua một thời gian ngắn mà Mông Nhỏ đã đỏ ửng như thịt viên xá xíu. Nghĩ cũng lạ, đứa nhỏ vừa được cởi bỏ quần áo lập tức nhỏ giọng nức nở rồi thấp giọng nghẹn ngào, thậm chí còn ngẫu nhiên ho khan hai tiếng. Y Tiêu đau lòng nhưng lại không có cách nào, "Không biết nó bị sao mà lại khóc, hay là có bệnh gì đó? Nhưng lúc nãy còn rất tốt mà, hay là bị kinh sợ…"

"Bị dọa cũng không phải đợi đến bây giờ mới phát tác! Yên tâm đi, cởi bộ đồ này ra một xíu là ổn. Em ngồi xuống trước đi, em cứ lúc ẩn lúc hiện làm chị nhức đầu quá, khó trách đứa nhỏ này thấy hai đứa liền khóc!"

Hàm nữ vương ghét bỏ nhìn hai người, cô nhận quần áo mới từ tay Sở Toàn, sắc mặt lại không khỏi trầm xuống mấy phần, “Hai đứa mua quần áo kiểu gì vậy? Lúc nãy thì quá nhỏ, còn cái này hai tuổi mặc còn rộng, đúng là….! Lấy đống quần áo kia lại đây để chị tự chọn!"

Tư Hàm hất chân mày một cái tự nhiên biến thành nữ vương, ai nhìn thấy đều phải cúi đầu xưng thần, hai người Y Tiêu cũng không ngoại lệ, vội vàng gôm đồ trên mặt đất, trên bàn trà, trên TV lại, hai tay hơi khẽ run dâng lên bề trên. Nữ vương lựa từ trong đống đồ lớn chọn ra được một bộ tương đối hài lòng.

"Mua quần áo cho con nít không phải nhất định phải mua thật đẹp, quan trọng là mặc vào phải cảm thấy dễ chịu, tốt nhất là mua vải thoáng mát, dễ hút nước, con nít dễ đổ mồ hôi, ẩm ướt sẽ khiến nó khó chịu gây chuyện. Đúng rồi, còn tã lót khác size nhỏ hơn không?"

"Size khác? Em chỉ mua một bao, để em xem có loại nhỏ hơn không."

"Uầy, Tạ tiểu thư, chị thật sự là phục em, tã lót cũng có size như băng vệ sinh vậy, chẳng lẽ em không xài sao? !"

Sở Toàn bị nói đến đỏ mặt cúi đầu xuống nắm lấy ngón tay. Y Tiêu thấy dáng vẻ của người yêu cũng tê tái trong lòng bèn nhìn Tư Hàm ra hiệu đừng nói nữa.

Hàm nữ vương thở dài, đứa nhỏ nhà mình lại chỉa cùi chỏ ra bên ngoài rồi, "Đứa bé này cứ mút ngón tay, chắc là đói bụng rồi, bữa tối hai đứa cho nó ăn cái gì rồi?"

"Một bình sữa chua, tụi em có mua sữa bột nữa nhưng chưa kịp pha."

"Hai đứa nuôi con hay là ngược đãi con, ăn một bình sữa chua có thể no bụng sao, vậy cũng nghĩ ra." Lúc này không cần nữ vương lên tiếng, Tư Vi đã thay lời muốn nói, "Nhanh đi pha sữa bột đi, mà thôi để chị. Hai đứa chỉ có bại sự chứ không có thành sự, đúng là rùa đen trời sinh một đôi!"

Sở Toàn lúc này không để tâm người kia là có ý tốt hay chế nhạo mình mà chủ lập tức làm theo, nhưng khi Tư Vi đại tiểu thư cầm sữa bột lên liền đen mặt.

"Bình sữa đâu? Em nghĩ nó có thể uống sữa bằng chén hả?"

"Em hình như... hình như quên mua..."

Madam Tạ vốn nhanh nhẹn mạnh mẽ bỗng dưng trở nên lúng túng, nói cũng không lưu loát hệt như đứa bé sợ hãi đứng nguyên tại chỗ chờ hai vị lão phật gia tối cao ban ý chỉ. Ngược lại, chẳng biết oắt con kia vì nhìn thấy kẻ thù xui xẻo mà vui vẻ hay là bởi thoát khỏi bộ đồ vướng víu kia mà mừng rỡ. Quả nhiên Tư Hàm nói không sai, nó chẳng những ngừng khóc mà còn biết cười trên nỗi đau của người khác nữa, khoe ra cả lúm đồng tiền nhỏ.

"A Vi, em với Sở Toàn đi mua vài thứ cần thiết cho trẻ con đi, mấy món này hơn phân nửa đều không dùng được."

Tư Vi nhún vai cầm lấy chìa khoá trên bàn trà rồi thè lưỡi trêu chọc oắt con Mông Nhỏ đang nằm trong ngực của Tư Hàm, sau đó cô đưa mặt đến gần.

"Lại đây hôn một cái nào!"

Tư Vi không nghĩ đứa bé kia thật sự nghiêng người về phía trước liếm cô một cái để lại nước bọt trên mặt. Tư Vi hơi sững sờ, nếu là bị người khác đối xử như vậy, cô nhất định sẽ khiến đối phương không thể há mồm được nữa, nhưng đối mặt với em bé khả ái kia liền mất đi tính tình ngang con cua.

"Tiểu quỷ, chị yêu em chết mất, a a! Nếu chị trẻ lại chừng mười tuổi, chị nhất định sẽ theo đuổi em, tiểu mỹ nữ!"

"Ha ha, đúng rồi! Chị cũng không nhìn xem đó là con gái nhà ai!"

Y Tiêu thấy oắt con làm người khác ưa thích càng thêm đắc ý.

"Bớt đắc chí! Hai đứa làm gì đáng yêu được như nó."

"Được rồi, bớt nói nhảm. A Vi, em đi nhanh đi, siêu thị sắp đóng cửa!"

Vợ đại nhân lên tiếng, Tư Vi nào dám lề mề, cô vuốt vuốt mặt béo ú của đứa bé rồi mau chóng đứng dậy đi ra ngoài, sau lưng còn dẫn theo tùy tùng.

"Hai đứa dự định làm gì với đứa bé này?" Đợi hai người kia rời đi, Tư Hàm vừa cầm tay đứa nhỏ vừa nói.

Nghe Tư Hàm hỏi, Y Tiêu không khỏi lại nhíu mày, "Em thích đứa bé này, em muốn nuôi nó nhưng chị ấy không đồng ý..."

"Em ấy có lo lắng riêng của mình cũng đúng, em cũng nên vì em ấy mà cân nhắc một chút. Hai người phụ nữ sống chung một thời gian dài vốn đã bị người khác chỉ trích, bây giờ lại thêm một đứa bé, chưa lập gia đình mà lại có con, nơi này không thể so với nước ngoài được, miệng đời rất đáng sợ, nước bọt có thể dìm hai đứa chết chìm!"

"Chị có thấy em e ngại lời người khác nói không? Em tin Sở Toàn cũng không phải là người như thế. Chị ấy sợ cả hai không nuôi được con, tuổi cũng không phù hợp yêu cầu nhận nuôi, cho nên..."

Y Tiêu buồn bã nhìn đứa bé đang mải mê chơi hoa vải trước ngực Tư Hàm, cô duỗi hai tay ra vỗ một cái lập tức thu hút sự chú ý của nó, sau đó nó định bỏ mẹ Hàm để nhào tới bên mẹ Tiêu nhưng được nửa đường lại xoay người về cọ cọ khuôn mặt nhỏ vào ngực Tư Hàm, thỉnh thoảng còn lộ ra đôi mắt trong veo lén nhìn hai người.

"Đồ tiểu hồ ly!", Tư Hàm cưng chìu gõ nhẹ đầu ngón tay lên chóp mũi oắt con, cười nói, "Tiêu Tiêu, đứa bé này tinh quái cực kỳ giống em lúc nhỏ! Nhìn nè, nó còn biết buồn bực rồi cười xấu xa. Dù là em hay chị đều thích nó nhưng Sở Toàn sẽ không vui khi em nhận nuôi đâu."

"Ai không vui! Chị ấy là chị ấy, em là em. Chị ấy không nuôi thì em nuôi!"

Y Tiêu phát hiện con gái nhà mình bị người khác ngấp nghé thì rất là sốt ruột, muốn lập tức đoạt con về. Tư Hàm thấy em gái nóng vội bèn ôm chặt tay hơn, "Nhìn bộ dạng muốn là mẹ Mông Nhỏ của em kìa, đang yên đang lành, đừng dọa nó khóc nữa!" lúc này Y Tiêu mới hậm hực thu hồi tay đang ngừng ở giữa không trung.

"Đã là người lớn rồi còn trẻ con như vậy, em bảo chị làm sao yên tâm để em nuôi con nít?" Tư Hàm dừng một chút, thấy Y Tiêu vểnh miệng lên cao liền giảm ngữ điệu, "Chi bằng lấy danh nghĩa của chị nhận nuôi rồi chúng ta cùng nuôi nó."

Trong khi hai người đang bí mật đàm phán thì Tư Vi và cảnh sát Tạ đã bắt đầu lục tung siêu thị.

"Chúng ta phải mua thứ gì?"

Sở Toàn cầm hai cái túi liếc mắt nhìn Tư Vi đang giẫm một chân lên xe đẩy, chân còn lại lấy thế trượt về phía trước trông hết sức ngây thơ.

"Chị tự có chủ trương, em đi theo là được rồi, hỏi nhiều như vậy để làm gì?"

"Chỉ sợ chị không có chủ trương thôi!" Sở Toàn nhìn khuôn mặt nghịch ngợm như trẻ con rồi nói thầm một câu. Cô thật hoài nghi phải chăng Hạng Tư Hàm đã quá tin người phụ nữ của mình hay không!

"Tạ Sở Toàn, lỗ tai chị thính lắm nha, đừng có nói xấu sau lưng người khác! A......"

Đứa trẻ to xác trợn trắng mắt giả quỷ dọa Sở Toàn rồi lại tiếp tục trượt về phía trước.

"Chúng ta sẽ mua thêm quần áo mới cho con nít bảy, tám tháng mặc, bình sữa, tã lót và sữa bột phù hợp với lứa tuổi, tuy bạn nhỏ dễ dãi nhưng không thể qua loa được!" Người vốn đang tràn đầy ngây thơ thoáng chốc thần sắc trở nên nghiêm túc.

Tư Vi hận không thể bê hết mấy món đồ chơi xanh xanh đỏ đỏ vào xe mua hàng, "Con vịt nhỏ này đáng yêu không? Cạp cạp! ... Ha ha, cơ mà không cần mua búp bên Barbie, hay nữ hoàng băng giá đâu, chỉ cần mua những thứ có âm thanh đủ làm con nít vui vẻ nửa ngày rồi! Ê, cái này giống giày quá, còn có cái này nữa..."

Lúc này, Sở Toàn đã bị một xe đồ chặn lại, đâu phải chỉ có con vịt nhỏ hay đôi giày không thôi. Cô càng cảm thấy nghi hoặc, cuối cùng cảm khái nói, "Không ngờ chị thật đúng là hiểu biết không ít..."

"Đương nhiên!" Tư Vi đắc ý cười một tiếng, "Ở thế giới này, ngoại trừ ba người phụ nữ ra, chị thích nhất là con nít!"

Sở Toàn nghe Tư Vi thao thao bất tuyệt kể về chuyện từ lúc nhỏ cho đến thời niên thiếu, đại khái là biết về câu chuyện tình ái của hai người rồi lại nói đến trẻ con.

"Bọn chị không thiếu bất cứ thứ gì ngoại trừ trẻ con, thích nhất cũng là trẻ con, cho nên cảnh sát Tạ nhường tiểu mỹ nữ cho bọn chị đi!"

Không hổ là cặp vợ chồng sống chung mái nhà đều có cùng suy nghĩ. Tuy Sở Toàn rất đau đầu về chuyện đứa bé nhưng Y Tiêu thích nó như thế nên cô cũng không dám tự ý làm chủ.

"Chị nên thương lượng chuyện này với Tiêu thì hơn, em ấy cũng rất thích cái Mông Nhỏ đó, muốn nhận nuôi cũng không đến lượt em quyết định."

"Ha ha, chị làm sao quên được cảnh sát Tạ của chúng ta trăm phần trăm bị vợ quản nghiêm!" Tư Vi nhìn Sở Toàn lúng túng gãi đầu, xấu xa cười một tiếng, "Nhưng em vẫn làm 'chủ tướng' chứ hả?!"