Đánh Cắp Trái Tim

Chương 73



"Anh, Y Tiêu, sao hai người lại về chung với nhau vậy?"

Hai người đang thấp giọng thì thầm lại bị âm thanh lạ quấy nhiễu. Trần Kính Hiên vốn đang nắm tay Y Tiêu lập tức rụt trở về. Y Tiêu không biết Sở Toàn đã nhìn thấy gì, cô cẩn thận quan sát người đối diện, cũng may trên mặt chị ấy vẫn còn hớn hở chưa lộ ra nét gì bất thường.

"Anh gặp Y Tiêu ở bệnh viện, tiện đường chở cô ấy về."

"Anh đã tới rồi thì cũng ăn cơm đi, em có mua ít đồ ăn."

Sở Toàn giơ tay đang xách đầy túi plastic, sau đó kéo Y Tiêu đang đứng gần Trần Kính Hiên về bên cạnh mình.

"Anh hiểu em quá mà, em có thể nấu ăn sao? Tính mang anh ra làm chuột bạch?"

"Có làm chuột cũng không đến lượt anh đâu!" Sở Toàn thuận thế đặt tay lên vai Y Tiêu đẩy về phía trước, "Nếu anh không muốn ăn đồ em nấu thì em cũng không miễn cưỡng giữ anh lại làm gì, anh lái xe cẩn thận." Vậy nên đôi tình nhân kề vai sát cánh nhìn Trần Kính Hiên lái xe rời đi.

"Trùng hợp ghê nhỉ, đi bệnh viện gỡ băng mà cũng gặp được nhau rồi tiện đường đưa em về hửm?" Thấy chiếc Mescedes ra khỏi cổng, Sở Toàn kẹp chặt cổ Y Tiêu.

"Cảnh sát Tạ, trong xã hội pháp trị, tra tấn bức cung đã không còn là việc hợp pháp của cảnh sát đối với tội phạm, khụ khụ..." Tuy Sở Toàn kẹp tay rất nhẹ nhưng cô lại không ngừng ba hoa.

"Uầy, nói như vậy là chị OUT hả, nhưng thật ra làm sao để đối phó với một tội phạm miệng lưỡi trơn tru, đa mưu túc trí như em?"

Sở Toàn vẫn không buông tay kéo người yêu về nhà, dọc theo đường đi bị mấy bác gái chỉ trỏ không ít.

"Sở Toàn, mấy bà cô kia đang nói tình cảm của chúng ta thật tốt đó!"

"Đừng có đánh trống lảng, theo chính sách của Đảng, thành thật sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị!"

"Chủ trương của gia đình chúng ta là thẳng thắn sẽ bị đày đến Tân Cương, chống cự sẽ được về quê ăn Tết!"

Y Tiêu không ngờ lời cô lẩm bẩm lại bị Sở Toàn nghe không sót một chữ, lỗ tai nhỏ lập tức gặp nạn, chỉ có thể "Ô ô" xin khoan dung, "Bạn gái dã man hóa thành chị gái dịu dàng mới là chân ái!"

"Thế nào? Em nói chị đối với em không dịu dàng à?"

"Không dám, không dám, sự dịu dàng chết tiệt của chị khiến tai em đau đến chảy nước mắt. Ai u ai u..." Y Tiêu cảm giác lỗ tai mình bị kéo ra thêm vài phần, cô lập tức bưng lỗ tai vội vã sửa lại làn điệu, "Đúng là rất đỗi dịu dàng..."

"Chị chỉ biết đối với em vũ lực mới là chính đạo!" Đôi vợ chồng son cãi nhau vang vọng cả tầng lầu, nhưng người ngoài lại thấy tình cảm chị em thật tốt.

"Nhẹ tay, nhẹ thôi, chị nhẹ tay một chút, muốn mưu sát chồng a?"

Y Tiêu kêu la thảm thiết như tố cáo sự man rợ của vợ.

"Bạo lực gia đình cũng là phạm tội hiểu không?" Y Tiêu xoa xoa vành tai đỏ ửng, căm giận trừng mắt người vợ dã man, "Thời đại nào rồi còn dùng hình bức cung, FBI đã sớm dùng mỹ nữ dụ người ta xưng tội ..."

"Thì chẳng phải chị đang làm theo lời em nói sao."

"Không cần, em sẽ tự giác phối hợp với lãnh đạo." Y Tiêu nói xong lập tức giơ chân bỏ chạy lên lầu nhanh như chớp. Sở Toàn cũng vội vàng xách túi đuổi theo. Ban đầu, hai người có thể lực ngang nhau, không phân biệt thắng thua, khoảng cách chỉ hơn nhau hai, ba bậc thang, sau đó Y Tiêu dựa vào ưu thế bản thân nhẹ như yến rút ngắn cự ly.

"Đừng chạy nữa, chạy trốn tội càng nặng! Phù phù..."

Sở Toàn thở hổn hển nhìn xuống cầu thang ngoằn ngoèo dưới chân rồi ngẩng đầu nhìn mặt mày đỏ ké của Y Tiêu, lúc này cô thầm oán giận Trần Kính Hiên tại sao lại mua tầng cao đến vậy.

"Không chạy nữa, nhưng chị đừng kéo tai em, cũng không được dùng bạo lực."

Tình huống này rất hợp để đưa ra điều khoản thương lượng. Thấy Sở Toàn gật đầu đáp ứng cô mới yên tâm nhưng vẫn đề phòng hành động của người sau lưng. Lên tầng 14, bước tới cửa nhà, Y Tiêu lấy chìa khóa mở, khi xoay nắm cửa, cô lập tức cảm thấy có một lực đẩy khổng lồ từ phía sau.

"A..." Không đợi Y Tiêu phản ứng, Sở Toàn đã bắt cô lại rồi đóng cửa, động tác liền mạch lưu loát. Lúc này, Y Tiêu mới nhận thấy được bản thân bị khống chế nên không cam lòng cho lắm, "Hóa ra là chị đã sớm có dự mưu! Nhớ kỹ chị đã hứa với em không dùng bạo lực!"

"Chị hứa không bạo lực, cũng không hứa sẽ không dùng hình phạt riêng!"

"Chị..."

Y Tiêu gần như bị giọng nói ngọt ngào làm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không khỏi rùng mình một cái, chân cô vẫn không ngừng run rẩy, vành tai bị cái miệng ấm áp ẩm ướt ngậm lấy, cô chỉ cảm thấy có một luồng điện tê dại xông thẳng lên đỉnh đầu, sau đó chợt nghe âm thanh loạt soạt của túi nilon, nước ngọt và thức ăn rơi xuống đất.

"Sở... Sở Toàn, đồ ăn... đồ ăn... Trên mặt đất..."

"Kệ đi, hôm nay chị không ăn cơm, chị ăn em!"

Sở Toàn nhẹ nhàng thổi vào vành tai nóng hổi, vừa lòng nhìn bộ dạng động tình liền nhếch miệng cười xấu xa, "Bây giờ chị học theo tiêu chuẩn quốc tế từ FBI, quyến rũ em!"

"Đừng ..." Vừa mở miệng, Y Tiêu đã bị nhấc lên khỏi mặt đất, chân cô kẹp lấy eo của người phụ nữ đang bế mình, hai tay ôm chặt cổ đối phương, vẻ mặt kinh hãi.

"Đừng, ăn cơm trước rồi nói được không? Em rất đói, không có sức!"

"Xem bộ dạng không có tiền đồ của em kìa!" Sở Toàn vui cười ôm Y Tiêu vào giường ngủ, "Em không cần làm gì mất sức hết, nằm hưởng thụ thôi!"

"Ha ha, họ Tạ chị cũng biết tính toán quá!"

"Còn không phải học theo em sao!"

Sau khi kiệt sức, hai người ngã xuống giường, Sở Toàn dùng đôi mắt ướŧ áŧ nhìn người bên dưới, "Tiêu... Chị yêu em, đừng rời xa chị..."

Y Tiêu cong cong khóe miệng, nhắm mắt hưởng thụ hơi ấm từ người kia, tận hưởng sự bình yên, "Em cũng yêu chị, em sẽ mãi mãi không rời xa chị!"

Y Tiêu âm thầm ghi nhớ những lời này rồi từ từ siết chặt vòng tay qua cổ Sở Toàn, sau đó ngẩng đầu hôn lên môi. Sau đó chậm rãi buông tay ôm chặt lưng Sở Toàn luồng vào trong bộ quần áo rộng thùng thình. Cảnh sát Tạ không hề tỏ ra yếu kém, cô dễ dàng tháo chiếc thắt lưng Gucci vốn đã lỏng lẻo rồi lao xuống bãi cỏ trơn trượt và đi thẳng vào điểm chính.

Hành động hấp dẫn ngay lập tức chạm đến sợi dây tình yêu, ham muốn tràn ngập căn phòng, tóc rối, đầu ngón tay dây dưa, và tiếng thở hổn hển vang lên không ngừng ...

Khi cơn sóng tình qua đi, Sở Toàn tê liệt ngã xuống bên cạnh Y Tiêu, đôi mắt đục ngầu dần dần sáng lên, nhưng khuôn mặt xinh xắn vẫn còn ửng hồng.

"Bây giờ em đã chịu khai chưa?" Sau khi nghỉ ngơi khôi phục lại hơi thở, Sở Toàn ngẩng đầu nhìn người yêu vẫn còn đang thở hổn hển bên cạnh. Một tay cô đặt lên chiếc rốn trần trụi của Y Tiêu vẽ vòng tròn nhỏ làm dấy lên du͙ƈ vọиɠ lần nữa.

"Cục cưng, em... em không hiểu... không hiểu chị đang nói gì?"

"Hiểu mà còn giả bộ!"

Sở Toàn ảo não vỗ vỗ vào bụng người yêu, sau đó cúi người liếm nhẹ vào đó khiến Y Tiêu lập tức tước vũ khí đầu hàng.

"Đừng có liếm, em chịu không nổi đâu."

Y Tiêu gắt gao bám chặt vào vai đối phương, trong mắt tràn đầy khẩn cầu, "Em đói quá à, Sở Toàn! Để em đi nấu cơm được không?"

Giọng điệu làm nũng khiến lòng dạ người ta cũng mềm nhũn theo, nhưng với kinh nghiệm đấu tranh phong phú của Sở Toàn không thể bị dụ, cô lạnh lùng nhếch mày, "Chị không cần, ăn em đủ no rồi!"

"Bớt nói điêu đi."

"Ha ha, dạ dày của chị còn thành thật hơn chị nữa.", Y Tiêu cười khoái trá vỗ vỗ vào bụng Sở Toàn, "Để em nấu cơm trước ăn cho no bụng rồi thảo luận vấn đề này với chính phủ sau nha!"

Lúc này Sở Toàn cũng không mạnh miệng nữa, mím môi lẩm bẩm, "Ăn no rồi xử em sau!" Nhưng nhìn người đang ôm eo mình kêu đau cũng không đành lòng, cô nhíu mày nói với Y Tiêu, "Đúng là không được rồi, mới họp gia đình một chút đã chịu không nổi, để chị nấu cơm cho!"

"Tại chị cứ quấn lấy em, ai ui, cái thắt lưng già nua của e không thẳng lại được rồi!"

Y Tiêu khẽ cau mày, nhưng khóe miệng hiện lên một nụ cười không che giấu được, niềm hạnh phúc ấm áp lan ra tận đáy lòng.

"Chị đối với em thật tốt!" Y Tiêu giúp đỡ Sở Toàn thắt lại tạp dề rồi dính chặt từ phía sau, "Chỉ có mình chị yêu thương em thôi!"

"Lời này nghìn vạn lần đừng để cho Tư Vi, Tư Hàm nghe thấy được, bằng không lại giáo huấn em là bạch nhãn lang (*) !"

(*) Bạch nhãn lang: kẻ phản bội

"Không sợ, dù sao em cũng chính là bạch nhãn lang, có thêm rận cũng không sợ ngứa!"

"Em đó..." Sở Toàn bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười, lập tức nhét miếng trái cây vào miệng Y Tiêu, "Đói bụng thì ăn đỡ trước đi!"

"Sở Toàn, hôm nay là ngày gì mà chị lại đích thân đi chợ nấu nướng cho em ăn vậy nhỉ?"

"Còn nói, chị định đến bệnh viện đón em để chúc mừng dung nhan đã trở lại, vậy mà đến đó không thấy bóng dáng em đâu."

"Xin lỗi chị, nhưng..." Y Tiêu cắn cắn môi, hai tay gắt gao ôm chặt eo nhỏ của Sở Toàn, "Nhưng nếu em nói anh trai của chị làm khó em thì chị có tin không?"

"Tin, vì sao lại không tin?" Y Tiêu không ngờ Sở Toàn lại trả ngay mà không cần do dự, "Chị biết rất rõ anh trai mình là người nóng nảy như thế nào. Những việc anh ấy đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi. Thật ra ... thật ra ngày đó anh ấy nói ... anh ấy nói thích ... thích em... Chị sợ... "

Y Tiêu nghe người kia ấp a ấp úng không khỏi thở dài, thay vì nói là 'đồ ngốc, người mà anh ta yêu là chị...' thì cô lại nói:

"Người em yêu là chị!"