Đánh Cắp Trái Tim

Chương 87



Vị khách này không phải ai khác mà chính là ba vợ cùng đồng sinh cộng tử mấy ngày với Y Tiêu. Người vừa vào cửa, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống tám độ. Mấy thanh thiếu niên đang nói cười ầm ĩ đều tự giác ngậm miệng lại, ngay cả đứa nhỏ ngốc nghếch kia thấy mẹ Hàm im lặng cũng quay đầu cắn ngón trỏ núp vào cổ Tư Vi, nó sợ bị Sói xám xấu xa bắt đi.

Tư Vi và Tư Hàm thậm chí còn lấy thân mình che chắn Y Tiêu đang nằm phía sau. Y Tiêu cảm thấy có chút buồn cười, bản thân cô đâu có yếu đuối đến nông nỗi này chứ.

"Lão gia đã khỏe hẳn chưa?"

Giọng nói yếu ớt xuyên qua hai 'rào cản' đi ra ngoài. Nếu là người lạ sẽ nghĩ đó là 'tiếng vịt trời', nhưng hôm nay toàn người quen nên sẽ hiểu và không kì thị giọng nói đó.

"Khỏe, khỏe lắm, bác sĩ nói nghỉ dưỡng tốt sẽ không cần ngồi xe lăn, nhưng e rằng nửa đời sau sẽ dính chặt với cây gậy gỗ, cũng may tôi lớn tuổi rồi nên suốt ngày ôm khúc gỗ cũng không có ai dòm ngó nhiều."

Cây gậy cũ đã rơi mất vào hôm đó, tuy bọn bắt cóc không ra tay tàn độc nhưng dẫu sao thì Trần Á Luân cũng đã hơn năm mươi rồi, ngay cả Y Tiêu cũng không cầm cự nổi chứ nói chi đến một ông già, nghĩ kỹ lại thì cũng do ông làm liên lụy đứa nhỏ này nên ông cũng hơi áy náy.

"Nghe bác sĩ nói chân cô chắc cũng phải ba tháng không xuống giường được, ngực còn bị con nhỏ ma nữ luôn yêu thương kia bắn thủng một lỗ suýt mất mạng, cô nói tại sao cô ta lại tàn nhẫn đến vậy chứ?"

Tình cảm của Lão gia xuất phát từ tấm chân tình nhưng người bên ngoài nghe xong sẽ không nghĩ như vậy. Tư Hàm và Tư Vi tất nhiên không biết 'ma nữ' trong ngôi nhà gỗ kia đã đối xử với Y Tiêu rất tốt, lời ông Trần hiển nhiên là chế giễu, hai người bèn tin ông lão này đến đây để gây sự.

Dựa vào 'lòng dạ đàn bà' của hai người nhà họ Hàm thì sẽ thẳng tay đuổi vị khách không mời mà đến này đi, song vừa định mở miệng thì bệnh nhân đang nằm trên giường dã dịu dàng cười nói:

"Nhờ ơn đức của Lão gia nên tôi chỉ bị thương ngoài da, thầy bói đã nói tôi sống thọ trăm tuổi, trước kia tôi còn không tin, trải qua lần này đành phải tin thôi!"

Hai người nhất thời đối chọi gay gắt, đánh võ mồm giống như ngày tháng bị bắt trói, mọi người nghe xong cũng tặc lưỡi nghĩ một già một trẻ này nằm giường bệnh chán quá, muốn tìm bạn cãi nhau để xua đi nỗi cô đơn.

Hàn huyên được một hồi thì ông già mất đi giọng nói, Y Tiêu cũng thấy nhàm chán. Cô liếc nhìn Trần Á Luân đang ngồi trên xe lăn, hai người trấn trước mặt đã thối lui. Ông già ủ rũ như có tâm sự, nếu ông ấy tìm gặp cô thì ắt hẳn có liên quan đến cô. Nghĩ vậy nên cô lập tức tìm một lý do đuổi hết mọi người ra ngoài để xem ông già này muốn nói gì.

"Tư Hàm, em muốn ăn bánh ga-tô, chị biết khẩu vị của em mà!"

Y Tiêu bày ra vẻ mặt đoan chính không hề biết xấu hổ, tiện đà quay đầu nhìn Tư Vi đang đứng một bên, "Mang con về nhà trước đi, bệnh viện toàn là vi khuẩn!"

Hai người họ Hạng biết em gái muốn đuổi khéo mình nhưng vừa nhìn ông Trần và vẻ mặt đầy 'sát khí' của người hầu già phía sau liền do dự.

Trần Á Luân đoán được hai người kia lo lắng bèn quay về phía sau nói với người đẩy xe, "Ông Viên, tôi cũng thấy hơi nhạt miệng, ông theo vị Tiểu thư này mua giúp tôi một cái bánh!"

Tư Hàm biết ông già có ý, cô lại liếc nhìn Trần Á Luân, nghĩ một người gần đất xa trời chắc không khơi nổi sóng gió, Y Tiêu bị thương nhưng ông già trói gà không chặt này cũng chẳng phải đối thủ của em ấy nên mới yên tâm dắt Tư Vi rời đi.

"Bé con chào tạm biệt mẹ Tiêu đi, hẹn gặp lại vào ngày mai!"

Tư Vi vẫy vẫy bàn tay mập mạp của Đô Đô nhưng nó cứ xấu hổ nhìn mẹ Tiêu trên giường rồi chui rút vào lòng Tư Vi, thế nào cũng không dám ngẩng đầu, "Oắt con này lại lười biếng rồi!"

Y Tiêu mỉm cười dõi theo mấy người đi ra ngoài, thấy cửa đã đóng lại, cô vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi nhưng lời trong miệng lại trở nên nghiêm túc, "Lão gia muốn nói gì thì nói đi, bây giờ không có ai rồi!"

"Thật đúng là một cô gái thông minh, nếu cô đã biết được tôi có điều muốn nói thì chắc cũng đoán được tôi muốn nói điều gì ..." Trần Á Luân nhìn thẳng vào Y Tiêu, khuôn mặt gian trá như hồ ly.

"Để tôi đoán xem...", Y Tiêu nằm bất động nhiều ngày trên giường, toàn thân cứng đờ và đau đớn. Sau khi mọi người đã đi hết, cô khẽ xoay người rồi vò đầu bứt tóc, đảo mắt nhìn lên trần nhà hai vòng rồi chậm rãi nói, "Đại khái là nói về bọn bắt cóc?"

"Cô quả nhiên rất thông minh, đáng tiếc thông minh quá cũng chẳng phải chuyện tốt!"

"Lão gia nói chuyện thật giống với nữ sát thủ kia nha, lúc cô ta giơ súng bắn tôi cũng nói câu đó, 'phụ nữ thông minh quá thường sống không thọ'!"

"Nữ sát thủ?" Trần Á Luân nghe từ này rất thú vị, tinh thần phấn chấn hẳn, "Đó không phải là cô gái bắt cóc sao?"

"Lúc trước là vậy nhưng cuối cùng cô ta cũng cố ý muốn đẩy tôi vào chỗ chết, gọi cô ta là nữ sát thủ cũng không ngoa!"

Y Tiêu thản nhiên nói nhưng lời đó không phải là sự thật. Nếu người đó muốn cô chết thì cô sẽ không sống hơn một kiếp mèo và hôm nay cũng không khỏe mạnh tán gẫu với Lão gia ở đây. Hai centimet, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm nhưng đó chính là ranh giới giữa sinh và tử. Y Tiêu không nói trắng ra mà chỉ muốn xem phản ứng của Trần Á Luân, mà thái độ của ông ấy lúc này đích thực là chẳng hề hay biết gì.

"Tại sao cô ta lại gϊếŧ cô?"

Trần Á Luân nghe xong càng thêm rối rắm, cô gái này bị ông liên lụy rồi, dù ai có muốn tấn công ông thì cũng không nên làm hại đến Y Tiêu, trước đây ông chỉ nghĩ bọn bắt cóc chó cùng rứt giậu ngộ thương cô, không ngờ lại có ý định mưu sát.

"Chắc là vì tôi quá xinh đẹp và thông minh nên cô ta mới đố kị nên đã..."

Y Tiêu nhếch môi hờ hững như thể phát súng gϊếŧ người đó chỉ như trò đùa, thấy Trần Á Luân nhíu mày trầm tư liền nghiêm túc, "Lão gia đã biết gì rồi à?"

"Cảm ơn đã nhắc nhở, tuy tôi vẫn chưa biết ai là người đứng sau nhưng cũng có chút manh mối, bất quá trước khi câu đố được giải thì đây vẫn là chuyện của nhà họ Trần chúng tôi, tôi không hy vọng có bất kỳ người ngoài nào can thiệp!"

Y Tiêu bắt gặp ánh mắt sắc bén của Trần Á Luân rất chói lóa, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi, sau một lát cô đột nhiên thở dài, "Yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung với cảnh sát."

"Ha ha, thực sự là một cô gái thông minh, xem ra Tiểu Toàn cũng không phải đối thủ của cô, tôi thật sự có chút lo lắng cho đứa con gái thật thà kia, nó chẳng có suy nghĩ thấu đáo như cô."

"Tôi có bắt nạt ai thì cũng sẽ không bắt nạt chị ấy.", Y Tiêu thành khẩn nói sau đó lập tức nở nụ cười, "Kỳ thực Lão gia ông rất thương chị ấy. Bình thường Sở Toàn rất nghe lời tôi, bây giờ lại càng nghe lời hơn!"

Y Tiêu rốt cuộc vẫn là Y Tiêu, nghĩa là muốn lấy lòng con gái thì trước hết phải làm hài lòng 'con dâu'. Ông Trần tuy rằng nghẹn khuất nhưng cũng hết cách, ai bảo đứa xấu xa trước mắt lại nói toạc ra tâm tư của ông làm gì. Mặc dù Sở Toàn vẫn chưa chịu xem ông là ba nhưng bản thân ông chỉ có một đứa con gái bảo bối thôi, ai kêu ông nợ nó?

"Ha ha, tiểu nha đầu cô muốn tôi nịnh bợ thế nào đây? Ha ha..."

Lão gia chưa kịp cười xong đã bị tiếng gõ cửa bất thình lình làm hết hồn. Người vừa bước vào chau mày lá liễu, lửa giận nổi lên trong mắt, mặt mũi tối sầm trông rất đáng sợ. Y Tiêu thấy vậy khẽ khàng nói một câu:

"Quả nhiên không thể nói xấu sau lưng người khác, nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến rồi."

Người đập cửa hiển nhiên là Sở Toàn, cô vừa đến bệnh viện trông thấy Tư Hàm và chú Viên cầm bánh gato đứng gác trước cửa liền biết đã có chuyện chẳng lành. Lửa giận dâng trào trong lồng ngực, cô lập tức đẩy cửa xông vào thì thấy cảnh tượng hòa thuận vui vẻ nên nhất thời có hơi bối rối.

Đợi Sở Toàn tỉnh thần lại mới lạnh lùng hỏi, "Trần tiên sinh không ở phòng dưỡng bệnh lại chạy đến đây làm gì? Lỡ kinh động đến người kia lại không hay."

Sở Toàn nói xong tức thì như gà mẹ dang cánh đứng che trước người Y Tiêu. Giọng nói thờ ơ của cô khiến Y Tiêu thấy lạnh sống lưng, quả nhiên đừng gây thù với phụ nữ, chẳng biết kiếp trước là ai nợi ai mà hai cha con này cứ như lửa với nước.

Trần Lão gia bị con gái làm nghẹn ngào không nói nên lời, chẳng biết Y Tiêu từ đâu thò đầu ra bên hông Sở Toàn thè lưỡi như con nít.

"Ông thấy con gái không có tiền đồ của ông đang bảo vệ tôi đây này, ông còn không mau tới nịnh bợ tôi đi!"

Trần Á Luân giật mình lớn tiếng gọi người trước cửa, "Ông Viên vào đẩy tôi về phòng bệnh nghỉ dùm cái đi!"

Y Tiêu nhìn ông già chán nản rời khỏi phòng, mặc dù rất vui vẻ nhưng cô vẫn kéo kéo góc áo của người kia rồi nhẹ giọng nói, "Hình như ba của chị rất tức giận nha."

"Em đứng về phe của ông ta khi nào vậy?"