Đánh Dấu Một Trăm Năm, Chiếc Áo Lót Của Nàng Cá Ướp Muối Bị Nổ Tung

Chương 7: Lĩnh lương tháng



Hơn nữa, cô vừa dùng Bách hoa thanh tâm đan, dược hiệu cường đại của đan dược còn chưa có tiêu hoá hoàn toàn.

Nếu như lúc này có người biết cô uống Bách hoa thanh tâm đan, nhất định sẽ hút cạn máu cô để lấy dược lực của đan.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội.

Khi còn chưa có nắm giữ sức mạnh tuyết đối, vẫn phải kiềm chế một chút mới được.

"Hệ thống! Ta với ngươi như một thể, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, ngươi có biện pháp nào giúp ta che giấu không?"

[Đinh! Chân khí dao động của kí chủ đã được che giấu, trừ khi kí chủ tự động ra tay, nếu không sẽ không ai dò xét được thực lực của kí chủ.]

[Đinh! Khuôn mặt của kí chủ đã được thay đổi, tơ máu bên má trái của kí chủ xuất hiện như một ảo ảnh. Nhưng mà phải nhớ, lúc kí chủ chiến đấu với người khác, chân khí lưu chuyển toàn thân. Sẽ đối nghịch với ảo ảnh của kí chủ, tơ máu sẽ tự động tiêu biến.]

Đan Dao nghe xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.



Bây giờ cô có hệ thống cá ướp muối trong cơ thể, chỉ cần hèn mọn phát triển mấy trăm năm, là có thể tu thành tiên đạo.

Như thế, cho dù không có người chịu thu cô làm đồ đệ, cô vẫn như cũ có thể đứng đầu Thiên Huyền Đại Lục.

Trở về nhà tranh ngủ một canh giờ, Đan Dao làm bộ mới tỉnh dậy. Đan Dao cầm lấy bầu nước dung để bón phân, rồi cùng với Hoa bà bà chăm sóc hoa cỏ ở Bách Hoa cốc.

Kỳ hoa dị thảo ở Bách Hoa cốc, quả nhiên là tuyệt phẩm của thế gian, đẹp không sao tả siết, nhưng nuôi dưỡng thật đúng là hao tâm tổn sức.

Tưới nước, thêm đất, bón phân, thiếu một cái cũng không được.

Nhất là bón phân, phân ngâm ủ mấy tháng, thậm chí hơn mấy năm, hương vị tuyệt đối đủ tiêu hồn.

Cũng may Đan Dao đã dùng Bách hoa thanh tâm đan, bách độc bất xâm, cơ thẻ lại tản ra mùi thơm từ trong ra ngoài.

Có mùi hương này cản trở, dù phân có mùi rất tiêu hồn, cũng không hun đến cô.

Ban ngày tưới hoa bón phân, trồng rau nuôi lợn, ngược lại thì có chút thanh nhàn

Đến tối Đan Dao vẫn đi đến bụi hoa mẫu đơn tu luyện như cũ.

Đêm nay cô lĩnh ngộ Minh Ngọc Công, tập luyện Thất Tinh kiếm pháp, nội ngoại kiêm tu, thuận lợi đột phá Tôi Thể cảnh, trở thành tu sĩ Luyện Khí cảnh sơ kì.



Chỉ dùng thời gian hai ngày, đã đi từ phàm nhân lên thẳng đến Luyện Khí cảnh.

Tốc độ tu luyện như vậy, đừng nói là Thất Tinh cung, mà toàn bộ Đông Vực cũng gần như không có.

Một ngày nữa trôi qua, sáng sớm Đan Dao đã cơm nước xong xuôi, đang chuẩn bị cầm cuốc đi đào đất.

"Đan Dao, ngươi đi lãnh lương tháng này đi."

Cái gọi là lương tháng, cùng tiền lương đi làm không khác nhau gì lắm.

Bất đồng chính là, tiền lương là tiền tài, mà tiền lương của Thất Tinh cung là linh thạch dùng để du luyện.

Mặc dù địa vị của Bách Hoa cốc thấp, nhưng lại là nơi cung cấp nguyên liệu luyện đan trọng yếu nhất của Thất Tinh cung. Tài nguyên tu luyện cho mỗi tháng, không có gì khác so với đệ tử thông thường.

Đan Dao nghe vậy, lập tức hai mắt sáng lên.

Rồi nghĩ thầm, phụ trách phát ra lương hàng tháng là Thiên Xu phong, chính là nơi ở của Thanh Hư đạo trưởng, người đứng đầu của bảy phong của Thất Tinh cung.

Đã là chỗ ở của chưởng môn, nhất định nội tình thâm hâụ, đánh dáu ở chỗ đó, nhất định có thể lấy ra được đồ tốt.

Hơn nữa hôm nay còn chưa có đánh dấu, vừa vẹn đi Thiên Xu phong một lần.

"Vâng. Đệ tử lập tức đi ngay."

Đan Dao gật đầu đáp lời, hưng phấn chạy đi,

Thiên Xu phong là ngọn núi cao nhất của Thất Tinh cung, cao hơn Dao Quang phong ngàn trượng, ngọn núi dốc đứng, rất khó trèo lên.

Nếu như không có ngự kiếm phi hành thì rất khó đến nơi.

Cũng may các đại sơn phong của Thất Tinh cung đều có truyền tống trận, tương tự như thang máy hiện đại, có thể bỏ qua cách trở không gian.

Bằng không thì lấy tu vi trước mắt của Đan Dao thật đúng là không thể đi lên.

Thời gian đại khái qua một chén trà, Đan Dao đã được truyền đến trước cửa Thiên Xu phong.