Đánh dấu ngoài ý muốn

Chương 26



Nghe những lời này của Bùi Thiệu Trạch, cả người đại diện và bốn người mới đều sững sờ.

Trình Hạ cũng dừng lại, nghi hoặc quay đầu nhìn anh.

Bùi Thiệu Trạch nói: “Về vai diễn Tần Niên, tác giả Ninh Mông Thảo muốn tôi nói lại cho cậu mấy câu.”

Lúc này bốn người mới phản ứng lại. Đã có nhiều tin đồn về chuyện Trình Hạ rất được tác giả yêu thích trong buổi thử vai, Chu Nhan thức thời đưa ba người kia rời đi trước, Chương Phàm cũng nhanh trí vội xoay người rời đi.

Trong văn phòng chỉ còn lại Trình Hạ và Bùi Thiệu Trạch.

Bùi Thiệu Trạch chỉ vào ghế sô pha bên cạnh: “Lại đây ngồi đi.”

Trình Hạ bước tới, ngồi xuống nghiêm túc hỏi: “Bùi tổng, cô Ninh Mông Thảo đã nói gì vậy?”

Bùi Thiệu Trạch nói: “Ninh Mông Thảo đã đồng ý đích thân tham gia vào quá trình cải biên kịch bản.”

Ánh mắt Trình Hạ sáng lên: “Thật sao? Tốt quá! Cô ấy hiểu rõ nhân vật Tần Niên và Lục Phong Dương nhất, nếu có cô ấy ở đó, nhất định kịch bản sẽ rất sát với nguyên tác.”

Chuyện cải biên tác phẩm tiểu thuyết kỵ nhất là chỉnh sửa quá nhiều, những bộ phim bị sửa đến mức “mẹ ruột cũng không nhận ra” nhiều vô số, nếu như có tác giả tham gia, vậy ít nhất sẽ không bị chỉnh sửa linh tinh. Một khi kịch bản được bảo đảm, nền tảng của cả bộ phim sẽ ổn định.

Bùi Thiệu Trạch trông thấy dáng vẻ vui mừng của thiếu niên, nói: “Ninh Mông Thảo rất thích màn biểu diễn của cậu, cô ấy không muốn cậu có áp lực quá lớn. Nếu fan sách mắng cậu thì cô ấy sẽ nói giúp. Cô Ninh và thầy Hứa đã tập trung chỉnh sửa lại bản thảo, hai người hợp tác sẽ nhanh chóng sửa xong kịch bản, tranh thủ bấm máy càng sớm càng tốt.” Lúc Bùi Thiệu Trạch nói đến đây, giọng điệu không tự chủ dịu đi: “Đây là bộ phim đầu tay của cậu, đừng suy nghĩ nhiều, học hỏi kinh nghiệm trước, trau dồi kỹ năng diễn xuất mới là quan trọng nhất. Hiểu chưa?”

“Vâng, em hiểu rồi.” Trình Hạ ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, tư thế nghiêm chỉnh, như thể đang nghe giáo viên giảng bài. Nghe một hồi, cậu phát hiện Bùi tổng vẫn đang nhìn mình, trái tim Trình Hạ không khỏi run lên, xấu hổ cúi đầu.

Ánh mắt Bùi Thiệu Trạch dịu dàng: “Hôm qua biểu hiện của cậu thực sự rất tuyệt vời, không chỉ lên mạng tự học cách gấp giấy để biểu diễn ở hiện trường, còn mang theo cả đề thi toán. Tôi đã từng phỏng vấn rất nhiều diễn viên, cậu là người nghiêm túc nhất.”

Trình Hạ được khen đỏ cả tai: “Cảm ơn Bùi tổng đã cho em cơ hội này.”

Bùi Thiệu Trạch bình tĩnh nói: “Cơ hội trao cho tất cả mọi người, là cậu tự mình nỗ lực giành lấy, đừng cảm ơn tôi.”

Một dòng nước ấm áp chợt dâng lên trong lòng Trình Hạ, cậu nhận thấy Bùi tổng rất khác biệt so với những ông chủ khác. Nếu đổi thành phần lớn những ông chủ khác, hoặc là trực tiếp cung cấp tài nguyên cho người mới, nói “tôi muốn nâng đỡ cậu”, hoặc là khi người mới cố gắng tự giành được tài nguyên sẽ trưng ra dáng vẻ kim chủ cao cao tại thượng, khéo léo tỏ vẻ “nếu không có tôi thì cậu sẽ không có cơ hội này, cậu phải học cách biết ơn”.

Nhưng Bùi tổng lại bảo kết quả của buổi thử vai là do nỗ lực của chính Trình Hạ, còn cổ vũ cậu học hỏi thêm, trau dồi kỹ năng diễn xuất.

Bùi Tổng giống như một người giám hộ dịu dàng, bảo vệ những người mới đến Thiên Toàn này.

[Độ hảo cảm của Trình Hạ với bạn +2]

[Độ hảo cảm của Trình Hạ với bạn +2]



Liên tục nhảy ra năm thông báo, Bùi Thiệu Trạch nhìn kĩ, độ hảo cảm trong đầu anh đạt tới 70 điểm.

Độ hảo cảm 70, đã cao bằng độ hảo cảm của người bạn thân Tần Vũ đối với anh.

Khóe môi Bùi Thiệu Trạch không khỏi cong lên, nhìn Trình Hạ, nhẹ giọng hỏi: “Sau khi chuyển đến chung cư đã thấy quen chưa?”

Giọng điệu này giống như ông chủ quan tâm đến nhân viên, thế nhưng lại có một loại dịu dàng khó nói thành lời, trái tim Trình Hạ nhất thời đập nhanh, cậu vội vàng nói: “Bùi tổng, căn hộ đang ở điều kiện rất tốt, cuộc sống hàng ngày còn có chị Dung giúp đỡ, đã quen rồi.”

Bùi Thiệu Trạch gật đầu: “Ừ, thế còn người đại diện mới?”

Trình Hạ nói: “Chị Nhan làm việc thẳng thắn, tốt hơn Triệu Văn Tu nhiều.”

Nhắc đến Triệu Văn Tu, cả hai người đều chợt nhớ lại một vài đoạn ký ức ám muội trong buổi họp thường niên của công ty, lúc đó Triệu Văn Tu cố tình bỏ thuốc vào nước trái cây khiến tin tức tố của Trình Hạ mất kiểm soát. Tối hôm đó Trình Hạ không mặc gì, nằm trên giường Bùi Thiệu Trạch ôm anh đòi đánh dấu.

Nghĩ đến bản thân mình đêm đó, hai má Trình Hạ không khỏi nóng lên, lo lắng ngồi trên sô pha. Bùi Thiệu Trạch nhìn hai tai thiếu niên ửng hồng, trong lòng cũng có chút không tự nhiên, anh dời mắt khỏi người cậu, nói sang chuyện khác: “Sắp sang năm mới, lúc về nhà nên dành nhiều thời gian hơn cho cha mẹ, đợi khi đã tiến vào đoàn phim thì sẽ không có thời gian về nhà đâu.”

Trình Hạ gật đầu: “Em biết… Tiện thể, áo khoác của anh, khi nào về nhà em sẽ gửi cho anh nhé.”

Bùi Thiệu Trạch: “Được, mấy ngày nay tôi ở bên Tân Giang, có thể nhận chuyển phát nhanh.”

Trong phòng làm việc đột nhiên im lặng, Trình Hạ cúi đầu xấu hổ nói chuyện, Bùi Thiệu Trạch không muốn để lộ quá nhiều sự quan tâm, vì vậy anh bảo Trình Hạ về trước.

Sau khi rời khỏi, Trình Hạ hít một hơi thật sâu… Kỳ quái, tại sao khi ở một mình với Bùi tổng thì trái tim cậu lại đập nhanh hơn chứ? Có lẽ do tin tức tố Alpha của Bùi tổng quá mạnh, bản thân lại là Omega nên mới chịu ảnh hưởng?

Trình Hạ hít thở sâu liên tục, điều chỉnh nhịp tim, thầm nghĩ, Tết về nhà phải ghé bệnh viện tiêm thêm một mũi thuốc ức chế tác dụng dài, tránh việc bị ảnh hưởng bởi Alpha. Bùi tổng quá bận rộn, sau khi khởi động máy hẳn là ít khi đến phim trường nhỉ? Cơ hội gặp gỡ trong tương lai không nhiều nên cậu cũng không lo bị ảnh hưởng đến mức không thể đóng phim.

Trình Hạ không biết ngay sau khi cậu rời đi, Bùi Thiệu Trạch đột nhiên gọi cho Lưu Học Nghị: “Đạo diễn Lưu, tôi muốn đích thân theo dõi việc sản xuất bộ phim “Gấp giấy” này, sau khi khởi quay sẽ thường xuyên đến tham ban, anh không ngại chứ?”

Lưu Học Nghị cười nói: “Tất nhiên không ngại! Đích thân Bùi tổng giám sát thì tôi càng tin tưởng vào chất lượng của bộ phim hơn!”



Sáng sớm ngày mùng 9 tháng 2, Trình Hạ trở về nhà.

Việc đầu tiên sau khi về nhà là sửa sang lại áo khoác của Bùi Thiệu Trạch, bọc vào một chiếc túi sạch sẽ. Ngày mai là bước sang năm mới rồi, hôm nay là 29 tháng chạp âm lịch, may mà chuyển phát nhanh trong thành phố vẫn chưa nghỉ, mẹ cậu còn đang đặt mua đồ tươi sống trên mạng giao tới tận nhà.

Trình Hạ suy nghĩ một lát, cứ cảm thấy chỉ gửi mỗi quần áo thì không ổn lắm.

Bùi Thiệu Trạch đã quan tâm giúp đỡ cậu rất nhiều, tuy rằng chỉ là ông chủ tiện tay dẫn dắt các nghệ sĩ của mình, thế nhưng Trình Hạ biết rõ, nếu như Bùi tổng không đầu tư bộ phim học đường này để nghệ sĩ nhóm C có cơ hội thử vai công bằng thì một người mới vô danh như cậu đừng nói đến tư cách thử vai nhân vật chính, ngay cả cơ hội thử vai nam hai và nam ba cũng khó giành được.

Trình Hạ hiểu rõ đạo lý tri ân báo đáp. Bây giờ là Tết Nguyên Đán, thừa dịp gửi áo khoác, gửi thêm một món quà nhỏ để cảm ơn Bùi tổng cũng rất thích hợp.

Tuy nhiên Bùi Thiệu Trạch là chủ của Tập đoàn Thiên Toàn, còn cậu chỉ là nghệ sĩ ký hợp đồng với Thiên Toàn, rất khó nắm bắt được sự vừa phải đúng mực khi tặng quà riêng cho ông chủ, tặng quà quá đắt thì người ta sẽ nghĩ rằng mình đang nịnh bợ, tặng quà rẻ tiền thì người ta cũng sẽ thấy chướng mắt. Hơn nữa Bùi gia rất giàu có, cho dù quà đắt tiền đến đâu… Có thể so sánh được với khu nhà cao cấp mà cha mẹ anh ấy tặng sao?

Trình Hạ cảm thấy quan trọng nhất vẫn là tâm ý.

Trong khoảng thời gian này cậu vẫn mãi suy nghĩ, rằng nếu như Bùi tổng đánh dấu cậu, vậy cả đời này cậu sẽ không thể ngẩng cao đầu trong giới nghệ sĩ, mặc kệ sau này có thể nổi tiếng hay không thì cậu cũng là loại nghệ sĩ trèo lên giường ông chủ, bán đứng thân thể để đổi lấy cơ hội. Một khi cư dân mạng biết nhất định sẽ chế nhạo cậu, mà cậu cũng chỉ có thể chịu bị chế nhạo.

Thế nhưng Bùi tổng đã giữ lại cho cậu toàn bộ tôn nghiêm, để cậu đường đường chính chính trở thành một diễn viên.

Trong lòng Trình Hạ vẫn luôn biết ơn, nhưng cậu lại không biết nên làm thế nào để thể hiện điều đó.

Trong tay Trình Hạ cũng chẳng có gì đáng giá, cậu thích đồ ngọt, vì để thỏa mãn sở thích của bản thân nên sau khi tốt nghiệp cấp ba cậu đã đặc biệt đăng ký một lớp học nấu ăn dài một tháng, cậu thấy đồ ngọt do chính mình làm cũng khá ngon.

Không biết Bùi tổng có thích ăn ngọt không, nhưng mà sau Tết đưa bánh ngọt do chính tay mình làm cho đối phương nếm thử thì cũng không có ý tứ “lấy lòng ông chủ” quá rõ ràng, hơn nữa cũng có thể coi như là một cách cảm ơn.

Trình Hạ quyết tâm, chạy ra siêu thị mua một đống nguyên liệu.

Nhìn thấy con trai đeo tạp dề bận bận rộn rộn làm bánh trong bếp, vẻ mặt Giang Quỳnh vô cùng nghi hoặc: “Hạ Hạ, con làm nhiều bánh ngọt thế làm gì? Mẹ đã chuẩn bị đủ nguyên liệu cho bữa tối giao thừa ngày mai rồi.”

Trình Hạ nói: “Con làm một ít để tặng người ta.”

Giang Quỳnh bước tới định giúp đỡ nhưng bị Trình Hạ cười đẩy ra khỏi phòng bếp, nở nụ cười: “Mẹ, con tự làm là được.”

Thấy cậu bận rộn trong bếp như con quay nhỏ, Giang Quỳnh và Trình Dịch Minh đưa mắt nhìn nhau.

Trình Hạ đã bận rộn cả buổi trưa, làm ra rất nhiều loại bánh, nhiều đến mức trên mặt bàn gần như bày không hết.

Cậu không biết khẩu vị của Bùi tổng nên đã làm ba loại bánh ngọt, mặn và nhạt. Bánh Trình Hạ làm rất nhỏ xinh, cắn một miếng là hết, bên trên còn có rất nhiều hoa văn khéo léo đẹp mắt, tay nghề đã sắp sánh bằng đầu bếp khách sạn năm sao rồi.

Trình Hạ để lại một phần bánh ngọt trong tủ lạnh cho cha mẹ nếm thử, sau đó tìm một chiếc hộp thiếc đẹp đẽ, xếp từng chiếc bánh nhiều màu sắc vào, gói lại thật cẩn thận rồi mới tìm chuyển phát nhanh nhờ gửi bánh đi.

Cậu gửi áo khoác và bánh ngọt cùng nhau, đồng thời ghi chú trên hộp “Hàng dễ vỡ, xin nhẹ tay”.

Sau khi gửi xong Trình Hạ trở về nhà, trong lòng cảm thấy lo lắng không yên.

Không biết Bùi tổng có thích bánh cậu làm không, cậu còn viết cả thiệp chúc mừng, hy vọng Bùi tổng sẽ nhận được trước Tết.