"Bởi vì quân Tự Do hàng năm đều trong trạng thái chinh chiến nên khá thiên về vũ lực, những người đang ngồi đây hơn phân nửa đều là kỳ tài, ví dụ như vị Dick Hill này là sĩ quan tham mưu quân đội, một thiên tài quân sự. Tiện thể nói luôn, cậu ta ngưỡng mộ anh không phải ngày một ngày hai, lần nào lên chiến trường cậu ta cũng bái lạy anh mấy cái. Còn kia là Gaunt George, cậu ta chuyên nghiên cứu về công nghệ, chỉ cần cho cậu ta một chiếc quang não thì cậu ta có thể chiếm được cả thế giới."
Nord cười: "Tất nhiên là em nói vậy có hơi quá, nhưng năng lực của cậu ta quả thực rất mạnh, cơ mà đừng nhìn cậu ta là dân kỹ thuật mà lầm, cậu ta cũng rất sùng bái anh, tất cả bối cảnh trong quang não đều là các loại hình khối 3D về những lần anh chiến đấu, nói thật là em ghen tị lâu lắm rồi. Còn kia là..."
Nord mặt không đổi sắc trả thù lại đồng đội vì ban nãy bị đồng đội bán sạch sẽ, giới thiệu cho Keith về tên và chức vị của từng người một trong phòng họp và cách thức ngưỡng mộ hắn làm bọn họ xấu hổ đỏ bừng mặt.
Đến khi giới thiệu tới người thứ tám thì đối phương đã không chịu nổi nữa mà kêu lên một tiếng: "Thủ lĩnh! Anh còn như vậy nữa thì em sẽ nói hết bí mật của anh cho nguyên soái đại nhân đấy!"
Nord mỉm cười: "Còn có bí mật gì của tôi mà cậu chưa nói cho nguyên soái đại nhân sao? Ok không sao cả, cậu cứ việc nói."
Đối phương nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên nhìn về phía Keith: "Thủ lĩnh của chúng tôi còn "thu dam" với tấm ảnh to bằng người thật của anh! Còn nhún với gối to bằng người thật của anh nữa! Còn..."
Nói còn chưa dứt thì Nord đã đạp mạnh một cái làm đối phương lăn đến chân bàn hội nghị.
Nord tức quá hóa cười, giẫm chân lên ngực đối phương: "Dám gài bẫy thủ lĩnh à? To gan thật đấy!"
Đối phương cũng không cố nói tiếp, co rụt dưới chân Nord nhe răng cười với Keith: "Phải phải, lời em nói đều là giả, đều là bịa đặt, nhưng mà nguyên soái đại nhân à, có một số việc ấy... cần phải tự mình phân biệt, ví dụ như vì sao thủ lĩnh phải phủ một lớp băng lên bức tranh lớn bằng kích thước người thật của anh..."
Dưới chân Nord lại dùng thêm sức, đối phương vội áu áu kêu đau, Nord không nhịn được lại đạp cậu ta một cái, làm cậu ta lăn từ chân bàn bên này sang chân bàn bên kia: "Kêu gì mà kêu! Lúc đánh nhau với tôi cũng không thấy cậu kêu thảm như thế!"
Keith đã bị lượng tin tức khổng lồ này này ập tới đến mức thất thần.
Những thành viên của quân Tự Do sùng bái hắn đã làm hắn vô cùng chấn kinh rồi, thế mà những người này còn nói Nord...
Hắn không kiềm được nhìn về phía Nord, giờ phút này đối phương giống như là một con gà chọi nổi giận đùng đùng xù lông toàn thân lên, trông vừa diễm lệ lại vừa có khí thế.
Nord chú ý tới tầm mắt Keith, y dừng hành vi đạp cấp dưới của mình lại, lạnh lùng nói: "Lính gác, anh nhìn cái gì vậy? Anh cảm thấy em là người vô sỉ như vậy sao?"
Đúng vậy, y chính là người vô sỉ như vậy đấy, nhưng việc này giống như lông chim đẹp đẽ che giấu cái mông trụi lông bên dưới vậy, sao có thể mất mặt trước mặt Keith được chứ!
Keith đột nhiên phát hiện dường như Nord có một phương diện nào đó nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn vốn không chắc Nord có thật sự từng làm như vậy hay không.
Nhưng hiện giờ xấu hổ trong mắt Nord làm cho hắn nháy mắt nhận ra, đối phương thật đã từng làm như vậy!
Nord phát hiện hai mắt Keith lại chăm chú nhìn mình, y không nhịn được nhắm mắt lại, con ngươi đảo qua chỗ khác: "Lính gác! Em đã nói rồi, ánh mắt của em biết lừa người nhất, những gì mà nó nói đều không chuẩn xác."
Ánh mắt Keith lần đầu ánh lên hy vọng và vui sướng mãnh liệt như vậy, hắn nhìn Nord chằm chằm, gật đầu nói: "Được, tôi nghe lời em, không tin ánh mắt của em."
Mặc dù nói như vậy nhưng Nord cũng nhìn ra được Keith thật sự có thể nhìn ra sự thật từ trong mắt y, hơn nữa còn tin tưởng vững chắc.
Y lắc đầu, không khỏi cười khẽ một tiếng.
Sao muốn có thể diện chút thôi mà lại khó như vậy chứ, cho y chút mặt mũi để trêu ghẹo lính gác đáng yêu này thôi cũng không được sao? Mấy đứa này chẳng hiểu tâm tư của y gì cả.
Nord không phát biểu linh tinh nữa, giới thiệu những người còn lại cho Keith một lượt xong thì nói: "Anh nhậm chứ Nguyên soái hộ quốc, công dân đế quốc phục anh, quân Tự Do đích bọn em cũng phục anh. Không vì bất cứ điều gì khác cả, mà là vì anh đã chinh chiến mười năm, dùng thực lực của bản thân để chống đỡ đế quốc mười năm không sụp đổ. Anh rất có bản lĩnh, thuộc hạ của anh cũng vậy."
Keith lắc đầu, còn rất nghiêm túc nói: "Đó vốn là chức trách của tôi, không vĩ đại như em nói."
Nord cười trào phúng: "Hay cho câu chức vụ của mình, nhắc tới chức vụ của mình, tôi hỏi các vị đang ngồi đây một chút, tôi đã nói trong khi chiến đấu thì hậu phương phải cung ứng liền mạch không được ngắt quãng, nhưng theo tôi được biết thì việc này bị gián đoạn khoảng chừng mười phút, thậm chí rất nhiều nơi còn hạ lệnh rút quân, chuyện này là thế nào?"
Trong đó có một người giơ tay lên, Keith nhớ rõ vừa rồi Nord giới thiệu cho hắn, vị này chính là quan tổng chỉ huy Mark Anderson.
Mark: "Thưa thủ lĩnh, là vấn đề của bên em. Có hai quan chỉ huy mới vì tư thù mà ngáng chân đối phương nên chuyện này mới xảy ra, em đã nhốt hai quan chỉ huy kia lại rồi. Sai lầm thế này tuyệt đối không được phép xuất hiện trên chiến trường, em dự định sẽ xử tử hai người đó, còn về phần em thì do thủ lĩnh toàn quyền quyết định. Mọi chuyện cụ thể như thế nào thì em sẽ viết báo cáo rồi nộp lại cho anh."
Keith không lên tiếng, lại càng thêm khâm phục dẫn đường đang đứng trước mặt mình. Khi biết được Nord là thủ lĩnh của quân Tự Do thì hắn đã nghĩ đến hậu phương cung ứng bị gián đoạn một thời gian ngắn là bởi vì đối phương thay người nên mới bất đắc dĩ xảy ra việc này.
Nhưng không ngờ đối phương thật sự bố trí hoàn hảo ngay từ đầu, tiếc là cuối cùng vẫn hỏng việc do hai quan chỉ huy kia.
Hắn hàng năm chinh chiến, biết sự cung ứng của hậu phương đích quan trọng đến thế nào, gián đoạn mười phút nghe có vẻ ngắn, nhưng hắn có tưởng tượng ra Janis ở trên mặt đất bị dọa đến mức nào.
Có lẽ nếu trễ hai phút nữa thôi, hậu quả chính là các chiến sĩ hết lương cạn đạn sẽ chết chung với hải tặc.
Nhưng mà người dù sao cũng không phải thần, không phải bất cứ chuyện gì cũng nằm trong dự liệu của mình được.
Nord lo lắng được đến vấn đề này đã là vô cung chu đáo rồi.
Keith kích động, kích động vì bản lĩnh của Nord, kích động vì Nord là dẫn đường của mình.
Nord gật đầu: "Chuyện phạt cậu chút nữa nói, chúng ta nói tiếp, người đã nói là sẽ trợ giúp nguyên soái ở ngoài vũ trụ đi đâu rồi? Bốc hơi khỏi nhân gian rồi à?"
Keith sửng sốt, còn có người trợ giúp hắn sao?
Thế mà Nord còn xếp người trợ giúp hắn ư?
Vẫn nghĩ là mình anh dũng chiến đấu một mình, giờ phút này đáy lòng Keith như có dòng nước ấm chảy qua.
Nhắc tới chuyện này mọi người hai mặt nhìn nhau, không khỏi cười khổ.
Vẫn là Dick nói một câu: "Căn cứ vào báo cáo của thuộc hạ bên dưới, nguyên soái đánh quá mạnh, hoàn toàn không cần dựa vào bọn họ, cuối cùng nguyên soái rơi xuống thì bọn họ đi đón, nhưng bị sóng xung kích nổ mạnh nên cũng đều rơi hết xuống.
Chỉ là nơi bọn họ rơi xuống hơi xa, may là không có thương vong."
Dick nhìn Keith một cái, bổ sung: "Những chiến hạm không người nguyên soái mang theo đều bị nổ sạch không dư lại chiếc nào. Anh nghĩ lại xem, một mình nguyên soái dựa vào tinh thần lực cường đại để điều khiển nhiều chiến hạm không người như vậy rõ ràng là diệt gần hai phần ba sức chiến đấu của hải tặc vũ trụ rồi, đánh như vậy phải giỏi cỡ nào chứ!"
Gaunt cũng nói: "Năng lực khống chế của nguyên soái cực kỳ mạnh, nếu không phải khoang thoát hiểm cuối cùng kia có vấn đề thì nguyên soái có thể tiếp đất an toàn, lại có hậu phương cung ứng vật tư, cho dù không cần bọn em cũng có thể đánh một trận đẹp mắt. Dưới tình huống trở tay không kịp mà đã có thể đánh được tới mức vậy, nếu còn chuẩn bị tốt nữa thì cũng không trách được trước kia hải tặc vũ trụ luôn bị nguyên soái đánh cho tơi bời."