Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy tôi liền vội vã đánh răng rửa mặt rồi chạy vô nội chơi. Tới nhà nội tôi tìm hết nhà mà không thấy thân ảnh anh Tú đâu. Kì lạ, mặt trời phơi mông rồi anh còn ngủ nướng à. Anh không sợ bà nội đánh mông anh hả ta. Tôi đang thắc mắc thì tiếng bà nội tôi vang lên:
- Nguyệt vô chơi hả con.
- Dạ nội. Con vô chơi với mấy anh. Anh Tú chưa dậy hả nội. - Tôi lên tiếng trả lời nội.
- Thằng anh Tú mầy dậy rồi. Dậy hồi sớm rồi mà nó đi chơi đâu với anh ba, anh bốn mầy rồi. Đâu chiều tối mới về. - Bà nội trả lời tôi.
Mấy anh lại đi chơi không kêu tôi theo, các anh không thích tôi sao. Tôi buồn buồn không trả đáp lại nội lời nào. Rồi cứ thế tôi trèo lên võng nằm im không nói tiếng nào. Bà nội cũng không để ý đến tôi nữa mà đi ăn cơm sáng. Có thể là do tôi hôm nay im lặng một cách khó hiểu nên bà nội lại lên tiếng hỏi tôi:
- Tìm mấy thằng anh mầy có chuyện gì đó. Mới sáng sớm mầy ăn cơm gì chưa.
- Con tìm mấy anh chơi. Con không đói bụng nội ăn cơm đi, con đi về đây. - Tôi trả lời câu hỏi của bà nội rồi nhanh chân mang lên dép rồi đi về.
Vừa đến nhà lại thấy nhà tôi đã khóa cửa không ai ở nhà cả, thế là tôi đi quanh xóm tìm người chơi với tôi. Tìm hết cả buổi không thấy ai cả đang định về nhà nằm trên đống rơm nhà bếp ngủ thì có người gọi tôi lại:
- Nguyệt, con đi đâu đó. - Là giọng dượng Tú, chồng cô Thừa nhạc ở sau nhà tôi. Cô Thừa là con ông Bốn ở sau nhà tôi, ông có một người con trai với hai người con gái. Con trai ông cưới vợ rồi chuyển ra ngoài sống còn ông ở với hai người con gái. Cô Thừa là con gái út của ông, cô với dượng Tú làm đám cưới xong thì dượng cũng chuyển tới ở nhà ông Bốn luôn. Ông để lại mảnh đất sau nhà để cô với dượng tự xây nhà rồi dời qua đó ở còn nhà chính ông để lại cho cô Hạnh_ con gái lớn của ông.
- Con đi tìm anh chị đi chơi mà không thấy ai hết. - Tôi trả lời dượng Tú.
- Không ai thì con qua nhà dượng chơi, nhà dượng có đánh bài đó con biết chơi không. - Dượng Tuệ cười rồi mời tôi.
Tôi không suy nghĩ gì liền vui vẻ đi theo dượng về nhà dượng chơi. Nhà dượng hôm nay không thấy ai hết, mọi người đi đâu hết rồi ta. Mà thôi có người chơi với tôi là được rồi.
Dượng Tú vào nhà rồi mạng bộ bài ra dạy tôi chơi, chúng tôi chơi bài đánh tay, bài quỳ, bài xì dách. Tôi toàn thua thôi, mà không sao càng thua phải càng phải học, phải kiên trì. Thế là tôi với dượng Tú chơi hết một buổi trưa quên luôn giờ ăn cơm. Cuối cùng dượng Tú còn chỉ tôi chơi bài lột đồ nữa, ai thua phải cởi đồ. Nhưng mẹ không cho phép tôi cởi đồ trước mặt con trai, tôi không đồng ý. Tôi liền đứng dậy muốn về nhà. Vừa đứng dậy tôi liền té ngã xuống, chắc do tôi quỳ lâu quá nên chân bị chuột rút rồi. Cũng vào lúc này dượng Tú bắt lấy tay tôi rồi cởi quần tôi xuống, tôi liền cố kéo lại không cho nó rời đi người mình. Sức tôi không mạnh như dượng, cuối cùng dượng cởi quần tôi đã rồi đưa một cây thịt gì đó đến gần một tôi. Nhìn cây thịt này lạ lắm, nó không giống của tôi, nó còn đâm tôi nữa. Nhưng không biết sao tôi cứ cảm thấy bất an, tôi cố dãy thoát khỏi tay dượng. Không thoát được tôi bật khóc lên, tôi đang khóc thì đúng vào lúc này có giọng nói gọi vào:
- Tú mầy làm gì đó mà đúng hết cửa vậy hả. Kêu con bé Nguyệt về mẹ nó tìm nó nãy giờ kìa. - Là giọng ông Bốn. Vừa nghe giọng ông dượng Tú liền thả tôi ra, thấy thế tôi vội đứng lên mặt quần rồi chạy thẳng về nhà không quay đầu lại.
Tôi cứ thế lo sợ chạy về nhà không màng mẹ tôi đang tức giận hỏi tôi đi đâu trưa giờ mẹ tìm không thấy, mà tôi như không nghe cứ đăm đăm trèo lên giường của mình rồi đắp mền lại. Tôi không biết tôi sao nữa, giống như có thứ gì đang đuổi theo tôi vậy. Tôi muốn trốn, không muốn nói chuyện gì nữa. Thế là trưa hôm đó tôi bỏ bữa không ăn cơm trưa cứ thế mà ngủ quên trên giường.
Chiều hôm đó tôi cứ im lặng không muốn nói chuyện với ai, tôi cứ sợ hãi điều gì đó không biết tên sẽ đến với tôi. Tôi cứ im lặng cho đến tôi thì đâu đó ngoài cửa nhà có nòng dáng quen thuộc. Bóng dáng đó là ba, ba tôi đi làm xa đã trở lại rồi. Tôi vui vẻ chạy ra nhào vào vòng tay của ba, nhưng không hiểu sao tôi lại cứ chảy nước mắt. Ba tôi về rồi thì tôi phải vui vẻ mới đúng tại sao nước mắt của tôi lại cứ rơi không ngừng. Mẹ thấy tôi ôm ba mà cứ rơi nước mắt bà còn cười tôi bảo tôi lớn rồi còn mít ướt, thấy ba cái là khóc, sau này lớn rồi không ai thích đồ mít ướt hết. Tôi nghe nhưng vẫn cứ khóc, nước mắt không nghe lời tôi, rồi cứ ấm ức mà khóc trong lòng ba đến khi mệt mỏi rồi tôi tựa hẳn đầu lên vai ba mà ngủ thiếp đi. Đôi vai ba rất rộng, còn cứng nữa nó không hề giống vai mẹ mềm mềm nhưng nó lại làm tôi yên tâm, làm tôi dễ đang chìm vào giấc ngủ sâu.
Tối đến, mẹ lo lắng tôi cả ngày không ăn gì đói lả nên kêu tôi dậy ăn cơm. Ngồi trước mâm cơm chỉ có đĩa trứng gà, rau muống luộc với bát nước rau mà tôi cảm thấy vui vẻ rất nhiều, còn có em gái tôi đang nằm trên giường kế bên nữa, đây chắc là hạnh phúc mà mọi người hay nói nhỉ. Thật làm cho tôi cảm thấy ấm áp, dù đi đâu tôi cũng muốn quay trở lại nhà của mình cùng với người thân yêu.
Còn chuyện lúc sáng không hiểu sao tôi lại dấu nhẹm đi, tôi không biết tôi làm sao nữa, tôi chỉ biết có gì đó mách bảo tôi hãy im lặng, không được nói với ai về chuyện đó, nếu tôi nói ra thì sẽ có chuyện gì đó đáng sợ đang đợi tôi. Cứ thế tôi dấu đi chuyện này, nhưng cũng từ đó tôi không đi nhà dượng Tú một mình nữa. Nếu đi thì phải có ai đó đi với tôi còn không thì tôi sẽ tự chơi một mình còn hơn. Tôi không muốn gặp chuyện kia nữa.
* Giải thích: Vì đây là câu chuyện diễn ra tại làng quê nhỏ, cả thôn xóm văn hóa lạc hậu chỉ có mỗi đãi phát thanh để thông báo biết giờ và nghe một số thông tin khác, còn về giáo dục giới tính vẫn chưa được chú trọng ở đây. Mặc dù người mẹ trọng truyện có hay nhắc Nguyệt tránh xa con trai nhưng không nói rõ cụ thể hay giải thích vì sao phải làm như vậy. Nên ở đây Nguyệt lúc này bị dượng Tú đối xử như vậy nên cô bé vẫn chưa biết đó là gì, chỉ biết trốn tránh và không dám nói với người lớn vì nghĩ đây là điều sai. Nên đây là điều dễ hiểu đối với một đứa trẻ 7 tuổi lúc bấy giờ. Cảm ơn.