Đánh Mất Em

Chương 23: Gương vỡ tan tành





Minh Nhật nhẹ nhàng mở cửa vào phòng theo thói quen, anh nghĩ giờ con gái đã ngủ rồi, anh cần bế con đặt xuống giường để cô cũng được nghỉ ngơi.

Không ngờ hôm nay vừa mới vào phòng đã bị một thứ gì đó bay tới đập lên trán. Khi bình tĩnh nhìn lại mới thấy là một cuốn sách. Anh còn chưa kịp hỏi thì đã có thêm một thứ bay khác tới, lần này là cái điều khiển ti vi. Trước đây họ chưa từng xích mích với nhau nên anh không biết cô còn có sở thích này, cáu giận lên là sẽ ném đồ vào mặt anh.

“Cút ra ngoài” cô nghiến răng nói.

Vì sợ đánh thức con gái nên cô không dám lớn tiếng, nhưng giọng nói thì đã lạnh lùng vô cùng.

“Sao thế em? Có chuyện gì làm em không vui?”

“Anh làm tôi ngứa mắt, anh cút đi được chưa? Cút đến chỗ cô ta đi còn vác mặt về đây làm gì? Ghê tởm”

Phải qua một hồi lâu anh mới hiểu cô nói cái gì. Minh Nhật đi tới quỳ một chân bên giường, vội vàng thanh minh:

“Đây là chỉ đạo của viện, anh không làm trái được, anh cũng không muốn nhận điều trị cho cô ta. Em tin anh được không? Em gọi cho chú Hoàng trưởng khoa mà xem, chú sẽ xác nhận giúp anh”

“Tôi không quan tâm, anh - cút - ra - ngoài”

“Anh…”

“Còn chưa cút đi?” cô lại cầm cốc sứ trên tủ đầu giường lên, chỉ sợ vài giây sau sẽ đập nó vào đầu anh.

“Được, anh cút, em bình tĩnh lại chút ngày mai chúng ta lại nói chuyện”

Sau đó anh thực sự rời khỏi phòng. Đêm đó anh ngủ ngoài phòng khách. Sáng hôm sau khi anh vừa mở mắt dậy thì đã thấy cả bố và mẹ ngồi nhìn mình chằm chằm, sắc mặt rất nghiêm trọng.

Minh Nhật mơ màng hỏi: “Sao thế bố mẹ? Có việc gì ạ?”

“Mày lại làm cái gì mà để sáng sớm ngày ra Hương nó đã xách đồ đi nữa? Khó khăn lắm mới được mấy ngày yên bình, mày không sống cho tử tế được à?” bố anh gắt gỏng.

“Bố mẹ nói gì cơ ạ? Vợ con đi đâu rồi?”

“Có trời mới biết được. Con bé chỉ nhờ bố mẹ là lát Dâu nó dậy thì cố gắng dỗ cho nó khỏi khóc rồi đi mất” mẹ anh thở dài nói.

“Con đi tìm cô ấy, chắc cô ấy về nhà thuê” anh vội vàng ngồi thẳng dậy, chuẩn bị rửa mặt xong sẽ đi tìm cô. Anh còn chưa kịp nói rõ ràng thì cô đã đi mất rồi, không thể để cô lại càng ghét anh thêm được.

“Đứng lại. Nói cho rõ ràng. Mày lại làm cái gì chọc giận con bé đúng không?” bố anh nghiêm giọng nói.

“Con…con điều trị bệnh cho cô gái kia”

Mẹ anh nghe thế thì tức giận cầm dép đi trong nhà lên đập anh: “Cả cái bệnh viện to đùng như thế hết người rồi đâu mà nhất định phải là mày? Mày không thấy nó làm gì con mày hả? Mày vẫn còn dám dây dưa với nó?”

“Mẹ, con không muốn dây dưa với cô ta, đây là viện chỉ đạo, nhà cô ta quen với giám đốc” anh giữ tay mẹ mình lại, cố gắng giải thích ngắn gọn nhất.

“Mặc xác mày, làm gì thì làm, Hương không chịu về thì mày cũng đừng vác mặt về nữa”

Không khí đang căng thẳng thì bé Dâu dụi mắt đi ra nói:

“Ông ơi, bà ơi, mẹ cháu đâu rồi ạ?”

Mẹ anh vội vàng đổi sắc mặt, đi tới bế bé con lên dỗ dành:

“Hôm nay mẹ Hương phải đi làm sớm, tối mẹ lại về với cháu nhé”

“Thật không ạ?”

“Thật mà, bà nội có nói dối cháu bao giờ đâu nào. Ngoan nhé, bà cháu ta đi rửa mặt thôi”

“Vâng ạ”

Mẹ anh bế bé Dâu đi rồi còn lườm anh một cái. Tuy bà không nói với anh nhưng qua ý tứ trong lời nói của bà với bé Dâu là rõ không cần biết anh dùng cách nào nhưng kết quả thì chỉ có một đó là tối nay cô phải về đây như mọi khi.



Trưa hôm đó Minh Nhật lại tìm tới cơ quan của Thu Hương. Nếu là trước đây anh tìm cô vào buổi trưa nhất định cô sẽ rất vui vẻ, nhanh chân chạy ra ôm anh ngọt ngào nói:

“Bác sĩ đi đâu về thế? Nhớ em rồi à?”

Khi đó anh sẽ ôm cô, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô nói: “Ừ, rất nhớ em”.

Nhưng bây giờ thì cô đang ngồi khoanh tay nhìn anh rất mất kiên nhẫn, tựa như anh chỉ cần nói nhiều thêm một câu thôi thì cốc nước trên bàn sẽ lập tức bị hắt vào mặt anh.

“Em, em nghe anh nói, anh không muốn phải chữa trị cho cô ta cho dù điều đó có là phản bội lời thề của người làm nghề y. Nhưng chuyện này còn liên quan đến chú Hoàng, anh không muốn chú phải chịu áp lực từ bên trên”

“Tôi không quan tâm, người giúp cô ta bất cứ chuyện gì vì bất cứ lý do nào cũng sẽ là kẻ thù của tôi” cô lạnh lùng nói.

“Anh xin lỗi. Em ghét anh hay căm thù anh cũng đều được. Nhưng con mình có tội gì đâu em, nếu em không về thì con sẽ khóc không chịu ngủ”

“Tôi sẽ tự về gặp con tôi, tất nhiên là vào lúc không có cái bản mặt anh”

“Bây giờ cô ta đang ở ngoài, anh sợ em sẽ gặp nguy hiểm, em vẫn nên về nhà bố mẹ anh sống đi. Anh sẽ không về đó làm chướng mắt em, chỉ cần em chịu về thì em muốn anh làm gì cũng được”

“Thật sao? Anh ký đơn ngay bây giờ đi, ký đi rồi tôi về. Ngoài ra sau khi tôi về đó thì anh không được về làm phiền tôi”

Nói rồi cô lấy một tờ đơn ly hôn khác trong túi ra đẩy tới trước mặt anh.

“Anh không ký, anh không muốn ly hôn với em”

“Nhưng tôi muốn. Không phải anh vừa nói đó sao, chỉ cần tôi về thì tôi muốn gì cũng được”

“Anh…” anh nghẹn giọng không nói được gì khác vì chính mình bê đá đập chân mình.

“Ký! Không ký thì tôi về cơ quan, không rảnh dây dưa với anh”

Khi cô cầm túi đứng dậy bỏ đi thì anh níu tay cô lại, run run nói: “Được…anh ký”.

Minh Nhật nắm chặt cây bút hồi lâu vẫn không ký xuống được. Thu Hương gõ tay trên mặt bàn thể hiện cô đang rất mất kiên nhẫn.

“Có nhanh cái tay lên không?” cô hắng giọng nhắc nhở.

Minh Nhật run rẩy ký xuống. Nét rê đầu bút dừng lại cũng là lúc đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân 7 năm của họ. Không hẹn mà gặp, cả hai cùng rơi nước mắt, có điều cô nhanh chóng lau nó đi, đảo mắt sang chỗ khác làm như mình không khóc. Còn nước mắt của anh lại rơi trên trang giấy, ngay cạnh chữ ly hôn đầy xót xa.

Anh đẩy lại tờ đơn về phía cô rồi nói: “Như em mong muốn, mong em cũng giữ lời hứa, về nhà bố mẹ anh sống để anh yên tâm đi làm”.

“Được thôi, cảm ơn đã hợp tác” cô giật lấy tờ đơn vội cất ngay vào túi sợ anh sẽ hối hận.

Sau đó cô đứng dậy ra về. Minh Nhật đi theo, chặn cô lại ở cửa.

“Cái gì nữa?”

“Ly hôn không có nghĩa là anh hết yêu em”

Cô liếc nhìn anh đầy khinh bỉ rồi nói: “Mặc xác anh”.

Sau khi bọn họ ly hôn thì quả thật Thu Hương đã về sống ở nhà bố mẹ anh cùng con gái. Nhưng còn Minh Nhật thì không được về nhà thường xuyên vì giữ lời hứa với cô, anh chỉ dám về vào lúc cô không có nhà hoặc đứng ngoài cổng nhìn hai mẹ con chơi trong sân mà không dám vào ngôi nhà của chính gia đình mình. Bé Dâu rất vui vì bây giờ được sống với cả mẹ và ông bà nội, còn về bố thì bé vẫn nghĩ là bố mình bận đi làm nên không về nhà được.