Đánh Mất Em

Chương 41: Dịu (2)



Kể từ khi Minh Nhật đưa đón cô đi làm thì anh chưa tới trễ một ngày nào. Nhưng hôm nay Thu Hương đã xong việc rồi vẫn chưa thấy anh đến. Đột nhiên cô thấy có linh cảm chẳng lành, vội mở máy gọi cho anh thì đầu bên kia báo thuê bao. Cảm giác bồn chồn lo lắng ùa về y như hơn một năm trước, khi cô gọi anh trong đêm cũng không ai bắt máy, sau đó thì nhận được tin kinh hoàng kia. Cô sốt ruột đi qua đi lại, liên tục gọi cho anh mà không được.

Đúng lúc cô định gọi cho mẹ anh hỏi thì có cuộc gọi từ số lạ, mở lên mới nghe tiếng Minh Nhật: “Em à, em đợi một lát nhé xe bị nổ lốp nên anh tới trễ. Máy hết pin giờ anh mới mượn được điện thoại để gọi”.

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, hoá ra là do mình lo nghĩ nhiều quá.

“Bị ở đâu? Người có việc gì không?”

“Hả?” Minh Nhật hơi ngỡ ngàng, mãi sau mới hiểu là cô tưởng anh gặp chuyện không may thì lòng như được ướp mật ngọt, anh khẽ cười nói: “Anh không sao, bị ngay gần nhà thôi anh kêu người sửa rồi nhờ họ đưa xe về rồi, giờ anh đang tới đón em”.

“Ừm, đi đường cẩn thận”

“Em cứ ở trong cơ quan nhé, anh đến nơi sẽ vào tìm, ra ngoài lạnh lắm”

“Em biết rồi”

Lát sau thì anh tới nơi, thấy cô đi ra mà chỉ mặc mỗi bộ đồng phục mùa đông của cơ quan thì tháo khăn quàng của mình quấn cho cô. Sau đó lại tháo găng tay ra cho cô dùng, từ sau khi sinh con thì bệnh lạnh chân lạnh tay của cô càng nặng hơn, lúc nào tay chân cũng lạnh buốt như đồng. Anh đã thử đủ mọi cách, tây y cũng có, đông y cũng thử nhưng đều không hiệu quả. Rốt cuộc chỉ còn cách giúp cô chú ý giữ ấm, trước đây mỗi khi vào đông anh đều phải trang bị đủ thứ đồ từ bịt tai, mũ len, găng tay, khăn quàng cho cô đến nỗi cả người nhìn như con gấu bông rồi mới cho ra ngoài. Bây giờ thì chỉ dám nhắc cô dùng những món đó, không dám trực tiếp làm sợ cô chán ghét. Sáng nay ra cửa thấy cô ăn mặc cũng đủ ấm, tuy các cô phải mặc đồng phục lúc làm việc nhưng luôn có sẵn phòng thay đồ, có thể mặc ấm để đi từ nhà tới cơ quan rồi mới đổi nhưng không hiểu sao giờ lại phong phanh như thế nên mới lấy đồ của mình cho cô dùng.

Anh đưa tay ôm vai cô đi ra xe vừa đi vừa nói:

“Chú ý sức khoẻ, cẩn thận cảm lạnh”

Thu Hương không tránh anh, trời lạnh như vậy cô tham lam chút hơi ấm này.

“Còn anh thì sao?”

“Đàn ông sợ gì chút sương gió này chứ, hơn nữa áo khoác của anh có mũ, đội lên là được” anh cười nói.

Lên taxi rồi anh mới hỏi: “Áo khoác của em đâu? Không phải lúc sáng vẫn mang áo khoác sao?”

“Không cẩn thận làm đổ cà phê lên, đã mang đi giặt ngoài tiệm rồi”

“Có bị đổ vào người không? Có bị bỏng không?”

“Không sao, áo mùa đông dày mà, không bị gì”

“Vậy thì tốt, lần sau nếu bị vậy thì bảo anh mang áo đi, đừng chủ quan sức khoẻ như thế”

“Em biết rồi”

“Hôm nay mẹ nấu bò kho, còn mua cả bánh mì em thích nữa, lát nữa ăn nhiều một chút nhé gần đây em lại gầy đi rồi”

Trước đây đúng là cô luôn giữ dáng nhưng cả người lúc nào cũng mang dáng vẻ viên mãn rạng rỡ, còn bây giờ thì lại gầy rộc đi. Anh biết một năm anh nằm bệnh kia cô rất vất vả, đã mua đủ loại đồ bổ về cho cô dùng nhưng mới vài tháng có lẽ chưa hiệu quả lắm, nhìn cô gầy yếu như vậy thì rất xót.

“Ừm”



Buổi tối Minh Nhật dọn dẹp xong thì lên phòng dạy con học, còn Thu Hương thì ngồi uống trà với bố mẹ anh. Nhà họ hay uống trà đông trùng hạ thảo, mẹ anh nói cô và anh cũng nên uống để tốt cho sức khoẻ. Giờ bố mẹ anh không đi làm nhưng có bỏ vốn vào công ty của bác trai bên ngoại, hàng năm vẫn chia cổ tức đều nên sống khá dư dả, luôn dùng mấy thứ đắt đỏ này mỗi ngày.

“Hương này, dạo gần đây công việc thế nào con? Nghe nói năm nay ngành ngân hàng làm ăn không được tốt lắm, cũng không có khách vay mấy, con có gặp khó khăn gì không?” bố anh vừa xem tin tức vừa hỏi.

“Dạ vâng năm nay có hơi ảm đạm, đã mấy tháng rồi bọn con đều không đạt chỉ tiêu”

“Vậy có bị cấp trên nói gì không?” mẹ anh lo lắng hỏi. Bà nghĩ bụng nếu có người làm khó cô vậy lại gọi anh trai bà ra mặt, dù sao ông ấy cũng là khách hàng VVIP của ngân hàng cô làm việc, còn quen với giám đốc chi nhánh, không thể để cô chịu thiệt thòi.

“Tình hình chung rồi ạ, chiến lược trước mắt là chúng con tiếp cận lại khách hàng cũ, có lẽ sẽ dễ khai thác hơn một chút”

Tuy ngày nào trưởng phòng cũng gào lên với các cô, nhưng cô cảm thấy đây cũng không phải chuyện lớn gì, đã đi làm thì phải biết nhìn sắc mặt người ta mà sống. Hơn nữa nếu cô kêu ca ở nhà thì bố mẹ anh cũng đâu thể đến cơ quan cô bảo cấp trên đừng có mắng các cô được. Bớt chuyện nào hay chuyện nấy, cô không muốn làm phiền ông bà.

“Ừ nếu có khó khăn gì thì phải nói với bố mẹ, cùng lắm thì nhà mình làm khách vay, kêu gọi anh em bên nhà mẹ vay đều không thành vấn đề” mẹ anh nói.

Từ chuyện năm xưa của bố anh, nhà họ ít giao du với họ hàng bên nội vì đều là người sợ rắc rối còn bên ngoại thì vẫn rất thân thiết, không chỉ chống đỡ cho mẹ con anh trong thời điểm khó khăn còn duy trì giúp đỡ gia đình họ đến tận bây giờ.

“Vâng con cảm ơn bố mẹ, vẫn chưa tới mức đó ạ”

Cô mỉm cười, thầm nghĩ có lẽ từng làm con dâu của ông bà là may mắn của cô. Nay dù đã ly hôn nhưng ông bà vẫn coi cô như con gái trong nhà, chưa từng làm cô thấy khó xử khi ly hôn mà vẫn còn sống chung nhà.

Lúc cô về phòng thì bé Dâu đã học xong rồi, anh đọc truyện dỗ con ngủ xong thì đang nằm cạnh ôm con vào lòng, để bé gối đầu lên cánh tay rồi vỗ nhẹ ở sau lưng.

“Làm vậy lát nữa sẽ tê hết tay đấy” Thu Hương liếc nhìn anh rồi nói.

“Không sao, đợi con ngủ say chút nữa rồi anh mới cho con nằm xuống gối”

“Con bé sẽ bị anh chiều hư mất thôi”

“Con gái là để cưng chiều mà không phải sao?” anh mỉm cười nhìn con gái bé nhỏ đang ngủ trong vòng tay mình rồi đáp.

“Tết năm nay em muốn đưa Dâu về quê, năm nay cậu Bình về, để con bé về chơi với cậu”

Bình chính là cậu em trai đang đi du học của cô, đã mấy năm không về rồi, giờ mới sắp xếp về nước được một chuyến.

“Ừm, để anh nói với bố mẹ chuyện này” anh chủ động đề xuất, dù bố mẹ anh dễ tính nhưng trước nay khi đưa con về ngoại đều là anh lên tiếng nói với bố mẹ vì sợ cô ngại mở lời. Lặng yên một lát rồi anh e dè hỏi: “Anh có thể về cùng không em?”

“Về thì đừng có nhắc gì đến chuyện mấy năm qua, Bình nó chưa biết đâu, nó mà biết thì nhất định sẽ đánh anh đấy”

“Bị đánh cũng đáng mà, không oan” anh khẽ cười nói.

“Tết nhất em không muốn sinh chuyện, anh về rồi đi trong ngày thôi, không có chỗ cho anh ở lại đâu”



“Ừ, được về cùng là tốt rồi, ra Tết anh lại đón hai mẹ con nhé”

“Ừm”



Đến giáp Tết thì anh đi mua sắm một số quà tặng để mang về quê cô. Lúc Thu Hương nhìn thấy anh chất thùng lớn thùng nhỏ vào cốp xe thì ngạc nhiên hỏi:

“Anh mang đồ gì mà nhiều thế?”

“Mấy món quà nhỏ thôi, về cũng phải có cái thắp hương các cụ với biếu họ hàng xóm giềng chứ phải không?”

“Không cần, anh để lại đi”

Cô có cảm giác có phải gần đây cô đối xử tốt với anh quá rồi nên anh quên mất thân phận chồng cũ hay sao. Chỗ quà tặng này so với lúc anh còn làm rể nhà cô chỉ có hơn chứ không có kém.

“Cũng đã mua rồi, anh mua đủ cả hai nhà, bây giờ để lại biết dùng vào đâu. Thôi cứ để anh mang về nhé”

“Lần sau đừng có làm vậy nữa, em không thoải mái”

“Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ hỏi ý kiến em”

Vì có bé Dâu đi cùng nên hai mẹ con ngồi ghế sau để bé chơi chán thì có thể nằm ra ngủ. Nhưng hôm nay bé con rất nhiều năng lượng, cả đường cứ líu lo hết hát rồi lại kể chuyện. Cô say xe nên thấy đau đầu mệt mỏi, chỉ có anh tiếp chuyện với con gái. Nhìn gương chiếu hậu thấy cô không được khoẻ anh liền cố gắng chạy nhanh một chút để tới trạm dừng nghỉ gần nhất.

Đến trạm dừng nghỉ thì anh nhanh chóng tìm chỗ đỗ xe rồi mở cửa gọi cô đang nửa tỉnh nửa say:

“Xuống xe hít thở không khí một chút đã em, chúng ta nghỉ lát rồi đi tiếp”

Thu Hương nôn nao suốt cả đường, chỉ chờ mỗi lúc này bèn chạy vội vào nhà vệ sinh để ói. Minh Nhật dắt con gái đi theo sau, đứng ở lối vào khu vệ sinh chờ đưa nước với khăn giấy cho cô. Lúc cô đi ra thì bước chân đã hơi xiêu vẹo rồi.

Anh rảo bước đi tới đỡ cô, đưa nước cho cô súc miệng và cả khăn giấy để lau miệng nữa. Xong xuôi thì dìu cô vào nhà hàng ở trạm dừng nghỉ để ngồi. Bé Dâu thích thú với mấy món đồ ăn vặt ở đây, anh đưa tiền cho con tự đi mua còn mình thì ngồi yên cho cô dựa vào nghỉ ngơi. Anh đặt tay sau lưng cô vuốt nhẹ, mong có thể giúp cô đỡ hơn phần nào.

“Có mệt lắm không em?”

Cô lắc đầu, sau đó lại hướng mắt sang bên chỗ quầy hàng ăn để tìm con gái, thấy cô bé vẫy tay với mình mới yên tâm nghỉ ngơi.

Minh Nhật nhìn theo hành động của cô rồi nói: “Đừng lo, anh vẫn luôn để mắt đến con mà, em cứ nghỉ ngơi đi”

Bé Dâu mua đồ ăn vặt xong quay lại khoe: “Mẹ ơi con mua xúc xích này, còn có bánh bao, bánh lúc lắc nữa, mẹ ăn không mẹ?”

“Suỵt, để mẹ nghỉ ngơi chút nào con, con cứ ăn đi nha” anh ra dấu cho cô bé bảo đừng làm ồn.

“Vâng ạ“

Bé con nghe lời nên tự trèo lên ghế, bày mấy món ăn mình mua ra để ăn. Trẻ con cả thèm chóng chán, cắn mấy miếng là bỏ nên anh vẫy tay gọi con đi qua bên này để giúp con lau tay, lau miệng.

“Bố ơi, mẹ có em bé ạ?”

Minh Nhật nghe câu hỏi ngây thơ này của cô thì giật nảy mình, sao cô bé lại hỏi như vậy chứ. Anh cúi xuống nhìn Thu Hương, cô cũng bị câu hỏi này của con gái làm giật mình mà ngồi thẳng dậy nhìn con không chớp mắt.

“Hả? Sao con lại nghĩ thế?”

“Trên ti vi đều như thế mà bố, buồn nôn là có em bé”

Bé Dâu hay xem phim truyền hình với mẹ anh, chẳng trách lại học được điều này.

“Ồ không phải vậy đâu con, mẹ bị say xe nên mới buồn nôn” anh nhẹ nhàng giải thích.

“Vậy ạ, thế mà con tưởng mẹ có em bé” giọng cô bé đột nhiên ỉu xìu hẳn đi, sau đó lại nói: “Bạn Bí có em trai, bạn Ong có em gái, bạn Cua còn có cả em gái và em trai cơ. Tại sao con không có ạ? Con cũng ngoan mà, cô giáo nói con ngoan hơn các bạn , sao các bạn có mà con không có ạ?”

Không phải không có, mà là không thể có nữa, với tình hình quan hệ hiện tại của anh và cô thì đó là chuyện xa vời.

Thu Hương nhìn cô bé phụng phịu thì rất đau lòng, nhưng sớm muộn gì cô bé cũng phải tiếp nhận sự thật nên cô định lên tiếng nói cho rõ để bé con hết hy vọng.

Tuy Minh Nhật rất buồn nhưng anh lại lên tiếng trước, dùng cách nhẹ nhàng để giải thích cho con:

“Ừm…nhà mình là chưa có…đợi con lớn hơn một chút sẽ có. Khi đó Dâu của bố đã là chị lớn rồi, biết bế em rồi thì mới nên có em phải không?”

“Thật không ạ?”

“Thật chứ”

“Vậy con yên tâm rồi ạ, con sẽ ăn nhiều để mau lớn để biết bế em”

Anh dịu dàng xoa đầu con gái rồi nói: “Đúng rồi, phải mau lớn để làm chị nha. Còn bây giờ thì trật tự một chút cho mẹ nghỉ ngơi nhé được không nào?”.

“Được ạ, vậy con sẽ lấy máy tính ra chơi”

“Ừ, nhớ phải để cách xa mắt như bố dặn chưa?”

“Con nhớ rồi ạ”

Bé con chạy sang ghế bên đối diện lấy máy tính bảng của mình ra chơi trò chơi.

Thu Hương nhíu mày nhìn anh khẽ nói: “Thế là anh đang lừa con bé đấy”.

“Con còn nhỏ mà em, đợi con lớn lên rồi giải thích sau”

“Tuỳ anh, sau này con bé mà ăn vạ anh đi mà dỗ”

“Ừ, anh biết mà, anh sẽ chịu trách nhiệm việc này” nói rồi anh đưa tay vuốt lại tóc cô cho gọn gàng rồi nói: “Em có thấy đỡ hơn không? Khi nào ổn thì chúng ta đi tiếp, anh báo với bố mẹ là tắc đường nên về muộn rồi, em cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi”.



Nói xong thì vỗ vỗ lên vai mình, ý nói cô có thể dựa lên đó mà nghỉ ngơi như ban nãy. Thu Hương vẫn còn choáng váng, cũng không câu nệ nữa mà dựa lên vai anh nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bọn họ nán lại trạm dừng nghỉ hơn một tiếng mới đi tiếp, khi về tới nhà cô đã là chiều muộn rồi. Thu Hương về tới nhà đã nôn thêm lần nữa rồi vào giường nằm mê mệt. Anh đi theo dìu cô, khi thấy cô nằm nghỉ an ổn rồi mới ra ngoài biếu quà, ngồi dưới gốc cây uống nước trò chuyện với bố mẹ cô. Bé Dâu chạy chơi loanh quanh đó, khung cảnh yên bình dễ chịu vô cùng. Thấy trời sắp tối thì anh xin phép ra về.

“Ở lại ăn cơm rồi mai về con, sao phải vội thế?”

“Dạ thôi con xin phép về luôn ạ”

Anh cũng muốn ở lại nhưng cô không cho phép nên đành bó tay.

“Trời này khéo tối có mưa, đi đường xa nguy hiểm lắm, con cứ ở lại đã”

Khi anh đang định tìm lý do từ chối thì Thu Hương đi trong nhà ra ngước nhìn lên trời hồi lâu rồi ngoắc tay gọi anh tới.

Minh Nhật rảo bước đi tới, nhẹ nhàng hỏi: “Có đỡ hơn chút nào không em?”

“Ừm, đỡ rồi. Tối nay ở lại đi, mai ban ngày hãy về”

“Sao đột nhiên lại cho anh ở lại thế?” anh ngỡ ngàng hỏi lại.

“Không muốn à? Không muốn thì thôi, em không giữ”

“Có, có, anh muốn chứ. Cảm ơn em”

“Ờ, làm gì thì làm đi, em mệt nên đi ngủ, ăn tối không cần gọi đâu”

“Ừ em cứ ngủ đi, khi nào dậy thì anh nấu gì đó cho em ăn”

Thu Hương xoay người đi vào nhà, cũng không trả lời anh. Lòng tốt của cô chỉ đến thế thôi, nhìn trời sắp mưa mà bắt anh phải lái xe về cô cũng không an tâm. Yêu không được, hận không xong nhưng ít nhất cô muốn thấy anh an toàn lành lặn.



Khi Thu Hương ngủ dậy thì đã là hơn 8h tối rồi, đầu óc hơi mơ hồ nhưng cảm thấy trong người đã khoẻ hơn. Bên ngoài đang mưa lớn, xem ra kinh nghiệm của các cụ vẫn luôn đúng, nhìn chớp giật ở đằng đông, mây đen ùn ùn kéo về phía biển thì chắc chắn là sắp mưa lớn.

Mọi người đã ăn tối xong rồi, bố mẹ cô đang xem ti vi với bé Dâu, thấy cô dậy cũng chỉ nói là xuống bếp mà ăn đi cả nhà đã phần cơm rồi còn Minh Nhật thì không thấy đâu. Cô đi xuống bếp mới thấy anh đang loay hoay đảo đảo khuấy khuấy cái gì đó.

“Anh làm gì vậy?” Thu Hương khoanh tay đứng ở cửa hỏi.

“Em dậy rồi à? Thấy trong người thế nào? Anh nấu ít cháo, sợ em mệt ăn cơm không nổi”

“Khoẻ rồi, không cần bày vẽ, có cơm thì ăn cơm”

“Nhưng anh nấu sắp xong rồi, anh cứ dọn ra nhé, em thích thì ăn không thích thì bỏ đi cũng không sao”

“Ờ, tuỳ anh”

Cô tự trải chiếu ngồi bó gối chờ ăn. Anh dọn ra một mâm đồ ăn, còn có cả cháo thịt băm nóng hổi mới nấu. Sau đó anh cũng ngồi xuống, múc cháo rồi gắp thức ăn cho cô.

Thu Hương chán ăn nhưng cũng cố ăn vài miếng cho có, dẫu sao anh cũng đã nấu rồi, đây còn là cơm gạo nhà mình không nên lãng phí. Anh chỉ lặng lẽ ngồi bên giúp cô lấy đồ ăn, cũng không trò chuyện gì.

“Cảm ơn, nhưng em không cảm động đâu” đang ăn thì cô nói ra câu này.

“Ừ anh cũng không cần em cảm động, mấy chuyện bình thường này đều là việc nên làm thôi”

“Tết năm nay được nghỉ những hôm nào?”

“Năm nay anh không có lịch trực Tết, được nghỉ hết mùng 3”

“Ờ, về trên nhà thì giúp bố mẹ tiếp khách dọn dẹp, đừng có trốn trong phòng suốt”

Anh không thích tiếp khách, những cái Tết trước nếu không về quê cô thì lúc sang nhà bố mẹ anh sẽ trốn mất tăm trong phòng, ai hỏi thì chỉ đành bảo anh đi trực.

“Ừm anh biết rồi”

Đợi cô ăn xong thì anh dọn mâm đi rồi cũng rửa bát luôn. Cô lên nhà viện cớ vẫn mệt nên lại vào giường nằm luôn, thực tế cô chỉ lười không muốn nghe bố mẹ hỏi tình hình của anh và cô.

Đến đêm cô định ôm con đi ngủ thì bé Dâu lại nói muốn sang ngủ với ông bà ngoại. Tình huống này đột nhiên trở nên khó xử, trước đây bé con nằm giữa thì không sao, giờ chỉ còn anh và cô thì biết làm thế nào?

“Không sao, cứ để con sang với ông bà, lát nữa trải cái chiếu anh nằm bên dưới cũng được” Minh Nhật nhìn biểu cảm của cô thì đưa ra phương án giải quyết tốt nhất lúc này.

Nhà anh có điều hoà hai chiều mà còn chẳng thể nằm dưới đất vào mùa đông được nữa là ngôi nhà xây ở hướng hút gió, lại chẳng có máy móc gì để làm ấm không khí như nhà cô. Nằm đó mai dậy không ốm mới lạ.

“Thôi, cứ lên trên này ngủ đi, chia giường ra là được”

“Em có thấy thoải mái không? Nếu không thì anh ra xe ngủ cũng được?”

“Rồi mai em mở ra nhặt xác anh à? Không thấy bao nhiêu vụ ngủ quên trong xe rồi qua đời đấy hả?”

“À đó là do xe không thông khí tốt thôi, xe nhà mình thì em có thể yên tâm chuyện đó”

“Không muốn thì thôi, chả ai ép, tuỳ anh” cô cũng lười nói tiếp, lên giường đắp chăn nằm ngủ.

Minh Nhật đứng tần ngần một lúc, rốt cuộc nghĩ chẳng mấy khi được nằm cạnh cô, tranh thủ hưởng chút may mắn này vậy.

Anh rón rén kéo một góc chăn, nhẹ nhàng nằm xuống. Nhiều năm được vừa ôm cô vừa ngủ anh đã không còn có tư thế ngủ nghiêm túc như xưa nhưng nay lại phải nằm thẳng tắp không dám động tới cô sợ bị đuổi đi bất cứ lúc nào. Thu Hương không nói gì, tựa như đã ngủ say rồi.

Cứ nghĩ sẽ yên ổn mà ngủ qua đêm nhưng đến đêm có lẽ vì lạnh nên cô cứ nhích dần, nhích dần cuối cùng là lăn tới bên cạnh anh. Minh Nhật muốn bình tĩnh nhưng không bình tĩnh nổi, vợ mình đang nằm ngay bên cạnh, đầu còn tựa sát lên vai anh, tóc chạm vào mặt anh hơi ngứa ngứa. Anh hít một hơi thật sâu, quyết định không phải gò bó bản thân nữa, dù cô có đuổi đi hay tát cho mấy cái thì lúc này anh cũng phải ôm cô.

Nghĩ là làm, anh lập tức xoay người ôm gọn cô vào lòng, để cô áp mặt vào ngực anh mà ngủ giống như khi họ còn mặn nồng. Trái tim anh đang đập nhanh liên hồi, chỉ sợ cô mà tỉnh lại sẽ đạp anh xuống đất ngay lập tức. Nhưng không biết có phải vì nhiều hơi ấm hơn không mà cô lại ngủ ngon hơn, không thấy dấu hiệu tỉnh giấc. Thấy nhịp thở của cô đều đều thì anh mới dần bình tĩnh lại, nhắm mắt cảm nhận niềm hạnh phúc khi được ôm cô trong vòng tay rồi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.