Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 99



Cổng nhà Dương Thiết Trụ có một đám người vây quanh, có già trẻ có nam nữ, nhưng chiếm đa số là phụ nhân. Vương thị ở xa xa phía sau nhìn xem không thấy rõ tình huống bên này.

Ả gấp tới độ cào ruột cào phổi lại không dám đứng gần. Cho đến khi thấy cổng nhà Dương Thiết Trụ mở ra, ả mới không nhịn nổi nữa chạy vội qua.

Lâm Thanh Uyển đứng ở trong đám người cầm khăn tay lau nước mắt, khóc rất thương tâm. So với Dương đại tỷ, nàng khóc còn có tính lừa gạt hơn ả nhiều, lê hoa đái vũ, kiều khiếp nhu nhược.

“Nam nhân nhà ta đã nhiều ngày không có ở nhà, ta đã nói với các ngươi bao nhiều lần rồi, vậy mà các ngươi vẫn tới đây dính ta. Ta là một kẻ đàn bà, đứa trẻ mới hai tháng, mỗi ngày ta vừa phải mang đứa nhỏ còn phải nấu cơm giặt giũ…” Uyển Uyển, ngươi nói như vậy mà không đỏ mặt à? Uyển Uyển liếc mắt, vì cọng lông gì lão nương đây phải đỏ mặt.

“Đại tỷ, ta van cầu ngươi, ngươi đừng ép ta nữa có được hay không?”

Dương đại tỷ bị tình huống này ập tới thì cả kinh quên khóc, còn có những lời vợ lão nhị nói, ả khi nào thì bức người chứ?

Lâm Thanh Uyển mới không cho ả có cơ hội phản ứng kịp đâu, vừa khóc vừa nói bla bla: “Khi đó còn chưa ở riêng, mỗi lần ngươi về nhà mẹ đẻ là giày vò ta. Không thể trêu vào ngươi nên ta trốn tránh, đã nói mấy lần với ngươi là nam nhân ta không có ở nhà, ta không dám cho ngươi vào cửa, ta thừa nhận ta sợ ngươi có được hay không… Hu hu hu…”

Thôn dân bên cạnh vây xem hiểu ra.

Đã nói hai người Thiết Trụ không phải loại người như vậy mà, thảo nào người ta không mở cửa, nam nhân người ta không có ở nhà, khuê nữ Dương gia này khi dễ em dâu quá ác rồi, vợ Thiết Trụ ở nhà một mình không dám mở cửa cho ả. Ai biết cho ả vào rồi ả sẽ làm cái gì đâu. Vợ Thiết Trụ này nhu nhu nhược nhược, bị bắt nạt tới khóc…

“Đúng vậy đó, có chuyện gì không thể đợi nam nhân người ta trở lại hãy nói?” Đại Cúc tại trong đám người chen miệng nói.

Một đại nương bộ dáng phụ nhân cũng xen miệng: “Dương Đại Muội không phải là cái đèn cạn dầu, bằng không cũng không dựa vào hai cụ mà đi khi dễ huynh đệ tỷ muội…”

“Đúng đấy, có khuê nữ nào về nhà mẹ đẻ còn bày sắc mặt cho tẩu tử đệ muội xem đâu? Người ta đều nịnh bợ không kịp đấy. Hà thị này thật bá đạo, dạy ra con gái cũng bá đạo như vậy…”

“Nàng đây là nhân dịp nam nhân người ta không có ở đây muốn tới giày vò đệ muội đây mà…”

Lâm Thanh Uyển tiếp tục khóc nói: “… Mấy người các ngươi ác quá rồi, khi dễ người ta tới tận cửa… Lúc trước các ngươi chê nam nhân ta tàn phế liên lụy các ngươi, muốn đuổi chúng ta tịnh thân ra ngoài, bảo chúng ta ăn muối cũng không được tìm các ngươi… Hiện tại thật vất vả chúng ta mới được dễ chịu một chút, lại đến phiên các ngươi tìm tới cửa…”

Nàng vừa khóc, biểu tình trên mặt tức giận. Dùng tay áo lau mặt, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn khóc tới đỏ bừng thống khổ.

“Ta nói cho các ngươi biết, khi dễ người ta không phải dễ như vậy, người ta bị thương không thể kiếm tiền thì bảo chúng ta ăn muối cũng không được tới cửa tìm. Hiện tại chúng ta kiếm được chút tiền thì tới cửa muốn cướp đoạt sao?”

Lâm Thanh Uyển nói đó là lòng đầy căm phẫn, nhưng sắc mặt nàng nhu nhược, lại khóc đến đáng thương, làm cho người ta cảm thấy vốn là lời nói rất có khí thế thành ra có chút yếu. Phảng phất như một con gà con bị bắt nạt, muốn vỗ cánh thị uy nhưng khí thế chưa đủ.

Nhưng người vây xem lại không thấy buồn cười, chỉ cảm thấy nàng dâu nhỏ này là bị người ta bắt nạt quá mới có thể tức giận nói như vậy, không khỏi dấy lên đồng tình của người ta.

Lâm Thanh Uyển trong ấn tượng của thôn dân thôn Lạc Hạp là cái tính tình ngại ngùng nhu nhược, làm người không tranh cường háo thắng. Thường ngày có ai tới gõ cửa, người ta đều khách khách khí khí chiêu đãi rất tốt.

So với Dương đại tỷ ấn tượng không tốt trong thôn dân, Lâm Thanh Uyển luôn là hình tượng chính diện, cho nên khó tránh khỏi mọi người sẽ thiên vị sang phía Lâm Thanh Uyển.

Nghĩ lại mà xem, đúng vậy đó, hai vợ chồng Dương Thiết Trụ lúc trước thiếu chút nữa bị Dương gia đuổi ra khỏi nhà, vẫn là Dương tộc trưởng và Lý chính chủ trì công đạo mới miễn cưỡng phân gia, không bị rơi vào tình cảnh tịnh thân đuổi ra khỏi nhà.

Nói là ở riêng nhưng chỉ được hai mẫu đất và một gian phòng ở, ngay cả một hạt lương thực cũng không được chia cho. Nam nhân người ta vì bị thương cánh tay tàn phế, vợ vừa có thai, suốt ngày ngay cả cơm ăn cũng không đủ no. Ăn cơm không đủ no là các thôn dân thiện lương tự mình nghĩ ra nhé. Nếu không phải có đại cô Dương thị trợ giúp thì tới cái năm cũ kia cũng không qua nổi.

Đã thế năm trước hai cụ Dương gia còn ép buộc người ta nộp trước khoản phụng dưỡng của năm này, hai người này lấy đâu ra lương thực và bạc, cuối cùng không có biện pháp đành phải chạy xin giúp đỡ của đại cô Dương thị mới vượt qua được cửa ải khó khăn đó.

Năm nay thật vất vả cánh tay nam nhân người ta mới khỏi, ông trời phù hộ không bị tàn phế, bản thân đi kiếm chút buôn bán sống tạm. Vừa buôn bán có lời một chút tiền bạc xây nhà mới, những người này đã tới cửa tìm tra. Lại còn tranh thủ lúc nam nhân người ta không có ở nhà tới cửa bắt nạt người.

Đúng vậy, đập phá. Những thôn dân này tuy có bát quái nhưng bản tính lương thiện nghĩ như vậy đó.

“Dương gia này đúng là quá ác …”

“Đúng vậy đúng vậy, đã ở riêng rồi còn tới cửa giày vò người ta…”

Lâm Thanh Uyển nhân dịp Dương đại tỷ không phản ứng kịp tiếp tục thêm dầu vào lửa.

“Ta nói cho các ngươi biết, trên đời này không có chuyện tốt như vậy! Nhà chúng ta ăn muối sẽ không có quan hệ gì tới nhà các ngươi, cũng vậy, lúc các ngươi ăn muối cũng đừng tới tìm chúng ta. Làm người phải có cốt khí, đây là nam nhân nhà ta nói, lúc trước nhà chúng ta ăn muối, một người tàn một kẻ vác bụng to, mùa đông khắc nghiệt, ngày trôi qua gian nan như vậy, sao các ngươi không nhìn tới?”

“… Nam nhân ta và tam đệ chặt được rất nhiều củi tồn dùng qua mùa đông, vậy sao các ngươi nói ở riêng, các ngươi khóa cửa phòng chứa củi lại, không cho dùng một cây nào, không còn cách nào khác tam đệ phải lên núi chặt củi giữa ngày đông lạnh, trời lạnh như thế hai nhà phải ngồi chung một cái kháng… Lương thực không cho một hạt, đất trồng rau có không cho một cây, nồi và bếp không có, cái gì cũng không cho, các ngươi có biết lúc đó chúng ta sống thế nào không? Chúng ta có đi cầu xin các ngươi không? Đi qua không?”

Một chuỗi câu chất vấn liên tục bức Dương đại tỷ lảo đảo lui về phía sau. Đặc biệt Lâm Thanh Uyển vừa khóc vừa nói như vậy, làm cho ả thật cho rằng việc này đều là thật sự, chung quy ả hiểu rõ Hà thị mẹ ả có thể làm ra được chuyện này. Lại nhìn một mảnh ánh mắt khinh bỉ bên cạnh, Dương đại tỷ đau ước gì tìm được một cái lỗ mà chui vào.

“Chúng ta không có, chúng ta cũng sẽ không đi, người nhà đã làm tuyệt tình như vậy rồi, chẳng lẽ còn liếm mặt tới cửa để người đánh? Người này sống sót chính là vì một hơi, chúng ta cho dù bị thôn xóm trạc cột sống mắng quên gốc bất hiếu, ta cũng sẽ không mở cửa cho các ngươi vào. Nhớ kĩ, đó là các ngươi nói, các ngươi tuyệt tình làm việc, hiện tại cũng đừng trách chúng ta…”

“Vợ Thiết Trụ à, ngươi không nên suy nghĩ nhiều, chúng ta sẽ không mắng hai người các ngươi bất hiếu quên gốc đâu. Mọi người là láng giềng, đều biết tình huống bên trong.” Một đại nương bên cạnh nói.

“Đúng vậy đúng vậy, làm lão nhân trưởng bối cũng không thể quá đáng quá, bằng không về sau ai còn dám hiếu thuận trưởng bối nha? Hiếu thuận là đổi lấy tình cảnh bị tịnh thân đuổi ra khỏi nhà đấy.” Một nàng dâu nhỏ nói, trong lời nói có loại thổn thức ‘thỏ chết hồ bi’.

“Còn có đã ở riêng rồi, là ở riêng trong tình huống đó, bây giờ còn tìm tới cửa…”

“Đúng vậy đúng vậy…” Một đám phụ nhân đại nương nàng dâu bên cạnh nói phụ họa.

Trong bọn họ có người làm mẹ chồng có người làm nàng dâu. Mọi nhà đều có khó xử của riêng mình, rất nhiều người là một đám người ở cùng một chỗ, anh trai và chị dâu em dâu rất nhiều. Nếu như về sau xử sự giống như Dương gia thì nào còn tiểu bối nào dám đi hiếu thuận lão nhân gia, hoặc là trưởng bối sợ các con cái học theo không hiếu thuận.

Nếu học theo Dương gia thì không cần sống nữa rồi.

Dương đại tỷ trực tiếp ngốc, ả thấy mình không thể phản ứng kịp với tất cả những gì đang diễn ra trước mắt này.

Tại sao lại là cái dạng này, không phải là bị người bên ngoài bàn tán mà lão nhị cung kính mời ả vào nhà sao?

Lâm Thanh Uyển ôm mặt nức nở khóc, khom người cảm tạ với những thôn dân đang vây xem.

“Cám ơn các vị thôn xóm đã hiểu, ta thật sự không biết nói cái gì cho phải. Nam nhân nhà ta không có ở nhà, bọn họ cứ như vậy tới cửa nháo…”

Một bà mụ tốt bụng đi tới vỗ vai của nàng.

“Khuê nữ ngoan đừng sợ, mau vào trong phòng đi. Không cần phải để ý tới đồ mở nút chai này, lần sau còn đến thì không cần mở cửa.”

Đại Cúc ở bên cạnh nói một câu: “Đúng thế, vợ Thiết Trụ đừng lo lắng, thôn Lạc Hạp chúng ta nếp sống tốt lắm, mọi người đều thành thật, mớ sự rối bù nhà Dương gia kia ai cũng biết, mọi người đều hiểu được. Muốn người ta hiếu thuận thì cũng phải làm chuyện đáng được hưởng mới được.”

Những đại nương nàng dâu bên cạnh đều tỏ vẻ là người thành thật gật đầu nói đúng vậy.

Đại Cúc đi tới đẩy Lâm Thanh Uyển vào trong cổng: “Ngươi mau về phòng đi thôi, trong nhà còn có đứa trẻ con lát không thấy ngươi lại khóc bây giờ. Đóng cổng chặt vào, lần sau mà còn đến thì cầm hẳn gậy ra mà đuổi, đúng là không phải thứ đồ gì.”

Lâm Thanh Uyển nương đó vào nhà đóng cổng lại.

Đại Cúc lầm bầm: “Thật là đáng thương, người Dương gia này thật quá đáng, chuyện hư hỏng gì cũng làm được, còn tới cửa để khi phụ người, nếu là ta ta sẽ không tha cho bọn họ đâu.”

Chung quanh có người trêu đùa một câu, “Đó là Đại Cúc ngươi mạnh mẽ, vợ Thiết Trụ vừa nhìn chính là người hoà thuận.”

Đại Cúc vờ tức giận, “Đi đi đi, ta nói là nếu bị bức không còn cách nào.”

Nói xong quay đầu vẻ mặt chán ghét nhìn Dương đại tỷ còn ngốc đứng tại nơi đó: “Dương Đại Muội, ngươi đi nhanh lên đi, đừng tới cửa nhà người ta náo loạn, các ngươi tích chút âm đức đi.”

“Đúng nha, ngươi đi nhanh lên đi, nháo cái gì nháo…”

“Thật là, thấy nam nhân người ta không có nhà là chạy tới giày xéo vợ người ta…”

“Không thể nói nổi người này…”

“Ôi chao, các ngươi không biết Dương gia kia toàn người như vậy, lúc trước Hà thị mẹ Dương Đại Muội…”

Một cụ bà bát quái tuổi tác khá lớn biết một ít chuyện cũ nói, mấy nàng dâu bên cạnh không biết chuyện đó bèn vây quanh lại nghe ‘Bí văn’.

Những thôn dân này bản tính lương thiện là không sai, nhưng lực bát quái kia thật làm người ta đau đầu.

Dương đại tỷ đầu tiên là bị chê cười, lại bị Lâm Thanh Uyển làm bia ngắm lên án mạnh mẽ, kiêm bị người trong thôn khinh bỉ một phen, lúc này không còn mặt mũi mà đứng ở nơi này, lôi mấy đứa nhỏ nhanh chóng chạy đi.

Lúc này mọi người đều đang chú ý nghe đại nương kia kể ‘Những chuyện không thể nói’ của Hà thị nên không ai lưu ý tới ả. Đại Cúc và Liễu chi thì lưu ý, đều bĩu môi phi hai tiếng.

Mặt Liễu Chi hưng phấn đỏ lên, “Đại Cúc, ngươi thật lợi hại.”

Đại Cúc nháy mắt một cái với Liễu Chi lập tức ngậm miệng. Hai người bọn họ rõ ràng những chuyện xấu xa của Dương gia, Lâm Thanh Uyển không giấu các nàng, bằng không Đại Cúc cũng sẽ không gõ cổ vũ được đúng chỗ như thế.

Vương thị lẫn trong đám người lợi dụng thời gian rảnh liền chạy, vừa chạy thục mạng vừa lấy tay đè ngực đang đập phịch phịch.

Emma! Đây đúng là trời đổi hướng rồi! Không ngờ Dương Đại Muội cũng sẽ bị hung hăng trị như vậy!

Ả mừng rỡ phi dưới đất một ngụm, cho ngươi thích giả vờ đáng thương trước mặt người khác sau lưng thì múa đao lộng thương này, hôm nay gặp kẻ lợi hại hơn rồi đi!

Lại phi một ngụm, gọi ngươi xui Hà thị giày xéo lão nương này, lần này mất mặt thật lớn đi, bởi vì khuê nữ của ngươi mà gốc gác cũng bị người ta xốc lên.

Vương thị cười ha ha một lát phi mấy lần mới đi trở về. Cười nhạo Dương đại tỷ, đồng thời trong lòng ả cũng có chút hiểu được trong chuyện này. Hiện tại người trong thôn đều đứng về phe lão nhị, xem ra sau này không cần nghĩ làm gì, nếu đi cũng sẽ giống như Dương đại tỷ bị phun nước miếng vào mặt sau đó còn không làm người được.

Lâm Thanh Uyển đóng cửa lại nhanh chóng vứt tấm khăn trong tay đi.

Mã thẩm nhi chào đón: “Thanh Uyển, thế nào? Giải quyết rồi sao?”

Lâm Thanh Uyển vội vàng nói một câu đã giải quyết rồi híp mắt hô: “Mã thẩm nhi, ngươi giúp ta lấy một chậu nước lại đây đi, khăn tay này bôi quá nhiều nước ớt rồi, làm mắt ta cay xè không mở ra nổi.”

Hai người vội vội vàng vàng đi múc nước giếng bên cạnh rửa mặt.

Lúc ấy Lâm Thanh Uyển chuẩn bị đi ra ngoài đích thực sợ mình không khóc được, nên lấy nước ớt thấm lên chiếc khăn tay. Nước mắt thì có chảy ra nhưng mắt mình cũng bị cay sặc luôn.