Lạc Bảo Anh tựa vào đầu giường, ngay cả một chút thanh âm cũng không phát ra được, bị ép buộc trước sau lay động, chân giường bị rung động quá mức nên phát ra tiếng kẽo kẹt, lúc trước là bàn ghế phát ra loại âm thanh này, bây giờ ngay cả giường gỗ đen mạ vàng cũng không chịu được, có lẽ là thời gian lâu rồi, nên đổi một cái mới.
Trong đầu nàng suy nghĩ linh tinh, eo nhỏ lại bị Vệ Lang bấm một cái, kéo tâm hồn trở về, vừa rồi trốn tránh vui vẻ, trào dâng như dời sông lấp biển, đem nàng vọt lên tận trời xanh, nàng lập tức nghiêng người ngã xuống mép giường.
Giống như là hồn phách cũng không còn.
Hắn cười khẽ nói: “Là nàng không còn dùng được, hay là vi phu càng lợi hại?”
Nghe được câu này, đã là phu thê bao nhiêu năm mà Lạc Bảo Anh cũng không nhịn được phải đỏ mặt, nàng không để ý tới hắn, chỉ nhúc nhích cả người ê ẩm, giống như mèo con uể oải cuộn tròn người.
Ánh mắt khép một nửa, lông mi thật dài che phủ trên gương mặt trắng nõn, vẫn rung động lòng người như vậy, Vệ Lang ôm nàng, hai cái tay xoa xoa chỗ này, bóp bóp chỗ kia, nàng rốt cuộc có chút cuống lên, buồn bực nói: “Chàng còn muốn, chàng có còn cho ta nghỉ ngơi thật tốt hay không?”
Vệ Lang nói: “Không cho, buổi tối nàng có rất nhiều thời gian.”
“Buổi tối là buổi tối, nhưng lúc này ta cũng buồn ngủ.” Hai tay Lạc Bảo Anh bảo vệ ngực, không cho hắn chạm vào.
Hắn cúi đầu hôn cổ nàng, hôn làm nàng hơi ngứa: “Ta cũng chỉ có thời gian vào lúc này, Bảo Anh, hiếm có ngày hưu mộc, nàng lại không thể thỏa mãn ta một lần? Đợi lát nữa không chừng Quỳnh Nhi thức dậy, lại muốn tới đây, còn có thể như này nữa không? Ngày mai ta lại phải đi... Bảo Anh, Bảo Anh.”
Hai người đã thành thân mười mấy năm, nhưng hắn không gọi nàng là nương bọn trẻ mà luôn là Bảo Anh Bảo Anh, quá mức dịu dàng khiến nàng nhiều lần thất thủ, lần này Lạc Bảo Anh lại thua trận.
Hắn đặt nàng nằm ngang, sợ nàng còn có chút không vui nên cúi đầu hôn môi nàng.
Lạc Bảo Anh lại bắt đầu mơ mơ màng màng, không ngờ lúc này bên ngoài cửa truyền tới giọng nói trong trẻo của tiểu cô nương: “Cha và nương còn chưa dậy sao? Ta ngủ lâu lắm rồi đó!”
Tiển nữ nhi lúc mới sinh ra nho nhỏ mềm mềm, cực kỳ làm người ta yêu thương, lại rất lanh lợi, hắn nhìn cả ngày cũng không đủ, nhưng bây giờ năm tuổi, thật không giống như khi đó... Ít nhất lúc này, Vệ Lang thật không muốn nhìn thấy bé, cũng không biết làm sao mà đứa nhỏ này cứ thích quấn bọn họ như vậy.
Hắn ít có thời gian rảnh rỗi, cũng rất khó thân thiết cùng Lạc Bảo Anh, có lúc, tiểu cô nương còn muốn ngủ cùng Lạc Bảo Anh vào buổi tối, hắn đã có mười ngày không cùng nàng cá nước thân mật.
Đưa tay xoa bóp ấn đường một cái, hắn ngồi dậy mặc quần áo, lại nói với Lạc Bảo Anh: “Vẫn là Dung Nhi thông minh, lúc năm tuổi đã sớm biết nhìn sắc mặt người khác, chỉ cần ta gọi nàng là “Bảo Anh” thì nó lập tức biến mất như một cơn gió.”
Lạc Bảo Anh đối với hắn cũng là bế tắc, lại lấy cái này để đánh giá con nhà mình, hắn là quá mức thiếu hụt ở phương diện đó sao? Nàng chế nhạo: “Thật không biết ngày thường thủ phụ đại nhân xử sự công bằng như thế nào, ta thấy án oan sai hẳn là nhiều vô cùng đấy, sao Hoàng thượng còn không cách chức chàng chứ?”
Vệ Lang nghe vậy thì lại nhào qua đè lên người nàng: “Nếu không phải Quỳnh Nhi tới sớm, kiểu gì hôm nay ta cũng phải đem nàng...” Hắn tiến tới bên tai nàng nói hai chữ, mặt Lạc Bảo Anh lại đỏ ửng, dùng sức đẩy hắn ra, “Chàng hạ lưu bại hoại, không cho phép làm hư Dung Nhi.”
Nàng giận không chịu được.
Vệ Lang cười rộ lên: “Ta còn có thể nói lời này với Dung Nhi? Trên đời này cũng chỉ có nàng nghe được.”
Lạc Bảo Anh “hứ” một cái, vội vàng xuống giường đi giầy rồi chải đầu.
Lúc Vệ Quỳnh đi vào, Vệ Lang vừa mới thắt đai lưng, tóc đen vẫn còn xõa ra, lộ ra dung mạo tuyệt mỹ, bé vui vẻ nhào tới: “Cha, nương, rốt cuộc hai người cũng dậy rồi, Thanh Lan nói với con, không biết hai người phải ngủ bao lâu đây, nhưng con không đợi được, chúng ta đi cưỡi ngựa thôi! Nương nói khi con thức dậy sẽ dẫn con đi cưỡi ngựa.”
Vốn là vẫn còn bất bình với nữ nhi, nhưng đối với gương mặt này, Vệ Lang lại cự kỳ thương yêu, lông mày chóp mũi giống hệt Lạc Bảo Anh, đôi mắt lại giống hắn, so với Vệ Dung thì thật giống như xinh đẹp hơn một ít, hắn khom người bế Quỳnh Nhi: “Hôm nay không cho phép tới đó chỉ lo đút cỏ, đi cưỡi ngựa thì phải cưỡi cho thật tốt, cùng nương con học thêm một chút.”
Vệ Quỳnh nháy nháy mắt: “Con còn chưa cao đến bụng ngựa, học thế nào được, con vẫn cứ đút cỏ, nhân tiện cưỡi một chút thôi.”
Lạc Bảo Anh cười hì hì: “Đúng rồi, bây giờ chân con còn ngắn, đừng nghe cha con, dù sao con cũng phải thêm bốn, năm năm nữa thì mới có thể cưỡi thật tốt được.”
Nàng đi tới chải đầu cho Vệ Lang, dùng ngọc quan cột tóc hắn.
Nhìn dáng vẻ rất hưởng thụ của phụ thân, Vệ Quỳnh nói: “Nương, cũng chải đầu cho con một chút.”
“Tóc con buộc đẹp rồi, còn chải cái gì chứ?” Lạc Bảo Anh nói, “Ta có nhiều thời gian rảnh như vậy hả?”
“Con biết thì tốt.” Vệ Lang chạm vào mũi bé, “Nương con là của cha con, biết chưa?”
Vệ Quỳnh nghe không hiểu lời này.
Lạc Bảo Anh đấm một quyền lên bả vai Vệ Lang: “Chớ nói bậy nói bạ với nữ nhi.”
Vệ Quỳnh nhìn hai người đùa giỡn, cười hì hì nói: “Nương, có thể gọi ca ca không?”
Vệ Lang nói: “Dung Nhi phải đọc sách, không giống con...”
“Chỉ một ngày thì có làm sao?” Lạc Bảo Anh yêu thương Vệ Dung nên lập tức cho người đi gọi.
Hoàn toàn không nể mặt hắn, khóe miệng Vệ Lang kéo một cái, hiện giờ hắn giữ chức thủ phụ nội các, quốc sự của Đại Lương đầu tiên phải thông qua ở chỗ hắn rồi mới đưa tới chỗ Dương Húc, đó là thật sự nắm đại quyền, nhưng ở nhà, Lạc Bảo Anh vẫn đối xử với hắn giống như trước kia, tiểu nữ nhi cũng quen với việc này rồi.
Mà bé cũng không biết phụ thân bé là quan lớn đến mức nào.
Nhưng cũng có sao đâu, hắn đã sớm thành thói quen, nếu nàng có thể gọi hắn một tiếng “Tam biểu ca” thì trong lòng hắn có thể vui sướng một lúc lâu đấy.
Tiếp xúc với quá nhiều chuyện, ở trước mặt người nhà thì hắn mới có thể bộc lộ sự dịu dàng của bản thân.
Vệ Lang cười một cái, bế Vệ Quỳnh đứng trong sân viện chờ nhi tử, nhân tiện nói mấy chuyện vụn vặt hàng ngày với Lạc Bảo Anh.
Một lúc sau, Vệ Dung vội vã tới.
Tiểu thiếu niên mười tuổi mặc áo bào màu xanh ngọc, còn nhỏ tuổi nhưng đã có mấy phần tuấn tú ngọc thụ lâm phong, Lạc Bảo Anh thấy cậu bé, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười thỏa mãn, cảm thấy nhìn nhi tử này thế nào cũng không thấy đủ, nàng ngồi xổm xuống kéo tay Vệ Dung: “Vừa rồi có luyện chữ không? Cẩn thận đừng có làm đau tay, đọc sách cũng không cần nhìn quá lâu, tới chơi đùa cùng Quỳnh Nhi nhiều hơn một chút.”
Vệ Dung nói: “Vâng, nương, nương cũng phải lo lắng cho thân thể, không nên quá mệt nhọc.”
“Thật ngoan.” Đứa nhỏ này quả thực quá ngoan, từ lâu đã giống như một tiểu đại nhân chưa bao giờ để cho nàng lo lắng, Lạc Bảo Anh hung hăng hôn một cái lên mặt cậu bé, “Dung Nhi, chúng ta đi cưỡi ngựa thôi, trước kia ta dạy con, đều nhớ chứ?”
“Nhớ.” Tay Vệ Dung ở trong tay bàn nàng lay động, “Lát nữa con mang theo nương cưỡi nhé?”
Hai người mẫu từ tử hiếu, Vệ Dung cũng thiếu chút nữa quên mất chào hỏi phụ thân, sau đó chào, Vệ Lang liền không vui vẻ nổi, nhìn Lạc Bảo Anh cũng không quá thuận mắt.
Nói thật, từ khi nàng sinh hai đứa bé, thời gian ở bên cạnh hắn ít đi, dĩ nhiên hắn cũng vô cùng bận bịu, nhưng mà về đến nhà, Lạc Bảo Anh luôn là đang trông nom hai đứa bé, hoặc là quan tâm Vệ Dung, hoặc là chơi đùa với Vệ Quỳnh, hắn lúc nào cũng đứng dựa ở một bên.
Mặc dù hắn biết trong lòng nàng có hắn.
Bốn người đi tới chuồng ngựa, Phi Tuyết lớn tuổi, năm ngoái đã rời khỏi nhân thế, Lạc Bảo Anh chôn nó ở bên cạnh sân cỏ của Lâm uyển, sau đó lại mua thêm mấy con ngựa tốt, trong đó có hai con ngựa nhỏ chuyên cho nhi tử và nữ nhi cưỡi, Vệ Quỳnh vui vẻ cầm lấy cỏ đút cho mấy con ngựa, nói với Vệ Dung: “Ca ca, nhìn ngựa nhỏ của muội có phải là cao hơn một chút đúng không?”
“Bọn nó là loại ngựa nhỏ, sẽ không lớn lên.” Vệ Dung nghiêm túc.
“Ai nói? Muội thường xuyên đút cho nó ăn rất no, nó nhất định lớn lên.”
Vệ Dung đành phải nói: “Đúng là cao hơn một chút.”
Cậu bé bao dung muội muội vô điều kiện, Lạc Bảo Anh đưa tay xoa xoa đầu cậu bé.
Thấy đút hết cỏ rồi, Vệ Lang dắt một con ngựa ra, ôm Vệ Dung lên, lại dắt một con ngựa khác ra rồi cũng ôm Vệ Quỳnh lên, phân phó hạ nhân trông coi, Vệ Dung thấy mình phải cưỡi ngựa nhỏ, nói: “Cha, con đã nói phải mang nương theo, bây giờ có thể cưỡi con ngựa lớn hơn một chút.”
Vệ Lang nói: “Con cưỡi của con đi.”
Hắn dắt một con ngựa cao lớn, xoay người lên, không đợi Lạc Bảo Anh kịp phản ứng thì đã cúi xuống ôm nàng lên, kéo giây cương, con ngựa lập tức chạy đi, Lạc Bảo Anh tựa vào ngực hắn, cực kỳ chán ghét hành động của hắn: “Ta muốn Dung Nhi mang ta theo, ai muốn chàng.”
Vệ Lang nói: “Ta muốn nàng, thì làm sao?”
Thấy hắn mặt dầy như vậy, Lạc Bảo Anh cười rung người.
Ai ngờ còn chưa đi được một vòng thì đã có tiểu hoàng môn tới gõ cửa Vệ gia, mời Vệ Lang vào cung, hắn xuống ngựa tiếp chỉ, quay đầu nhìn Lạc Bảo Anh một cái: “Sợ là có việc gấp, nàng...”
“Ta biết mà, buổi tối đa số là không đợi được chàng.” Lạc Bảo Anh kéo cương ngựa, “Ta cùng Dung Nhi, Quỳnh Nhi với tổ phụ tổ mẫu, mẫu thân cùng ăn cơm thôi, bọn họ ấy mà, cứ thấy hai đứa nhỏ này là cơm cũng phải ăn nhiều hơn một ít.” Nàng đá một cái vào bụng ngựa, “Vệ đại nhân mau đi thôi.”
Đây chính là công việc thủ phụ của hắn, đi sớm về trễ không nói, ngay cả ngày hưu mộc cũng không thanh tịnh.
Ai bảo Hoàng thượng thánh minh, làm đại thần sao có thể lung tung vớ vẩn chứ?
Dương Húc quyết chí xây dựng một Đại Lương phồn vinh hưng thịnh, trở thành đế vương thiên cổ, hắn cần cũng không phải là người ngu ngốc, may mắn điều này dung hợp với hoài bão của Vệ Lang, tuy mới đầu đọc sách là để hiểu rõ lý lẽ, sau lại muốn nước nhà phồn vinh, nhưng cuối cùng quyền lợi trong tay, muốn nhìn thấy chẳng qua cũng là cảnh tượng dân giàu nước mạnh.
Vệ Lang đi tới nhị môn, vội vàng lên kiệu.
Vừa đến Càn Thanh cung, liền thấy một quyển tấu chương bị ném xuống đất, thái giám chấp bút đứng ở cửa nhìn thấy hắn, cúi người gật đầu, khẽ nói: “Trời ơi, các lão, cũng chỉ có ngài mới có thể làm Hoàng Thượng hết giận!”
“Có chuyện gì?” Hắn hỏi.
Thái giám chấp bút nói: “Còn có thể là chuyện gì, thì là muối ở Giang Nam, vốn không phải vận chuyển muối để cho buôn bán độc quyền sao, bây giờ quy về tay thương nhân, cũng không biết thiết lập trạm gác kiểu gì mà lại thành một đống rối loạn, nghe nói thuyền chở muối ở sông Vận Hà bị cướp hai lần, có đúng không, các lão?”
Sắc mặt Vệ Lang trầm xuống, không trả lời, đi thẳng vào Càn Thanh cung.
Thái giám chấp bút nhìn bóng lưng hắn, sờ mồ hôi trên trán một cái.
Dương Húc người này không dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng có một năm, hắn thân chinh Ngô Châu, Vệ Lang phụ tá Thái tử giám quốc, bên trong xảy ra không ít chuyện, nhưng Vệ Lang xử lý hết sức thỏa đáng, từ đó về sau, Dương Húc mới để cho hắn làm thủ phụ, chân chính trở thành người dưới một người trên vạn người.
“Hoàng Thượng.” Vệ Lang sau khi đi vào thì hành lễ với hắn một cái, rất bình tĩnh đứng trước án thư.
Dương Húc thấy hắn, sắc mặt hơi hòa hoãn: “Muối của Đại Lương ắt phải nằm trong tay thương nhân, chỉ là lộn xộn quá, Giang Nam hơi hỗn loạn một chút là khiến cho giá tiền lúc cao lúc thấp, thậm chí có rất nhiều thành trấn ngay cả muối cũng không mua nổi, nhưng có nhiều nơi lại cực kỳ rẻ... Hay là không nên thúc đẩy.”
“Năm ngoái Hoàng Thượng cho ra quyết định này chính là đã suy nghĩ kỹ càng, theo vi thần thấy, không phải muối có vấn đề, dẫu sao sản xuất ở Giang Nam, mà Giang Nam, vào ba năm trước Hoàng Thượng đã từng hạ chỉ tăng thuế kinh thương (1).”
(1) Kinh thương: kinh doanh buôn bán.
“Tăng thuế kinh thương?” Dương Húc đưa tay xoa bóp ấn đường, hắn nhìn tấu chương một ngày, quả thật choáng váng đầu óc, thật sự là nên nghỉ ngơi một trận, nhưng hắn làm người không chịu thua kém, lúc nào cũng sẵn sàng dốc toàn lực vì nước vì dân, được Vệ Lang nhắc nhở, hắn bừng tỉnh hiểu ra, ngón tay gõ hai cái lên án thư rồi nói: “Thì ra là như vậy!” Hắn cười lạnh, “Trẫm ngược lại quên mất việc này, được lắm, những thương nhân này đủ to gan, dám đối nghịch với trẫm!”
Vệ Lang nói: “Có lẽ là sau lưng có người thúc đẩy, nếu không thuyền lớn chở muối cũng sẽ không bị cướp.”
“Ừ, ngươi nói phải.” Dương Húc đứng lên, ở thư phòng đi lại một lúc, “Chắc là có liên quan đến Tưởng Mặc, cũng thật buồn cười, hắn một tên thương nhân, vậy mà lại có thể ảnh hưởng đến tất cả thương nhân ở Giang Nam!” Hắn nhìn về phía Vệ Lang, “Ngày mai ngươi lập tức đi Giang Nam một chuyến, lúc này không phải thay trẫm đem hắn nhổ tận gốc thì cũng là để cho trẫm xem một chút, tên nào không có mắt dám cấu kết cùng hắn.”
Lại để cho hắn đi.
Vệ Lang ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã hiểu ý Dương Húc, Tưởng Mặc với thân phận thương nhân mà có thể hoành hành ngang ngược, nhất định là không thoát được có liên quan tới quan viên, hoặc là hắn nắm được điểm yếu của người khác, hoặc là ra sức hối lộ, chuyện này phải cần hắn trấn giữ, hắn chắp tay nói: “Vi thần tuân chỉ.”
Dương Húc đưa tay vỗ vai hắn: “Lại phải vất vả ngươi, chờ ngươi trở về, trẫm nhất định thưởng.”
Vệ Lang cười một cái: “Hoàng Thượng thật muốn thưởng, không ngại cho phép vi thần đi Giang Nam, nhân tiện nghỉ ngơi hơn tháng.”
Nghe có vẻ hơi quá đáng, ánh mắt Dương Húc đảo một vòng trên mặt hắn, người bình thường ngồi ở vị trí thủ phụ, quả thật là không muốn xuống, đừng nói là một tháng, cho dù là một ngày thì cũng không chịu, nhưng Vệ Lang lại muốn nghỉ ngơi, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ là không phải thật lòng, nhưng Dương Húc và hắn đã là quân thần (vua và thần tử) sắp hai mươi năm.
Hắn trầm ngâm một lát: “Được, trẫm cho phép, nhưng nói trước lời không hay, sau này vị trí thủ phụ của ngươi khó giữ được, đừng trách trẫm.”
“Chỉ cần vi thần có thể tiếp tục dốc sức vì Hoàng Thượng, làm chức quan gì cũng giống nhau.” Vệ Lang cáo lui, nhanh chóng rời khỏi Càn Thanh cung.
Trở về phủ đã không còn sớm, nhưng vẫn kịp dùng bữa tối.
Thấy hắn trở về, Hà thị cười nói: “Vừa rồi Bảo Anh còn nói, con có thể phải về muộn một chút, sao rồi, không phải việc hệ trọng chứ?”
“Cũng không coi là hệ trọng.” Vệ Lang cười.
“Vậy thì tốt.” Vệ lão phu nhân vẫy tay gọi hắn, “Mau ăn cơm, con về trễ chút nữa thì thức ăn nguội mất.”
Vệ Lang lập tức ngồi xuống, hai đứa trẻ chào cha, một trái một phải đứng ở bên cạnh.
Lạc Bảo Anh gắp thức ăn cho hắn, chọn toàn món hắn thích ăn.
Hiện giờ Vệ lão gia tử tuy đã nghỉ ngơi dưỡng sức nhưng mắt nhìn vẫn còn đó, nhàn nhạt nói: “Không phải việc hệ trọng thì sẽ không cho gọi con vào cung, mau nói xem rốt cuộc là có chuyện gì? Chắc cũng không đến nỗi còn để cho con đi đánh giặc chứ? Ta chưa nghe nói thân là thủ phụ mà còn phải ra chiến trường.”
Nếu đúng, vậy thì ông thật muốn bất mãn đối với Hoàng đế, nghe giọng của Vệ lão gia tử có vẻ không tốt lắm, trong lòng Lạc Bảo Anh cũng lo lắng không yên.
Đã bị nhìn ra, Vệ Lang cười nói: “Đâu có, chẳng qua là đi Giang Nam, không lâu trước đây không phải là chỉnh đốn muối vụ sao, là để cho con đi quản việc đó.”
Người cả nhà đều thở phào nhẹ nhõm, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần không đánh giặc thì cái gì cũng dễ nói, bởi vì thân phận này của Vệ Lang, hiện giờ có quan viên nào không sợ hắn? Nhưng đi đánh giặc thì không giống vậy, đao kiếm không có mắt!
Vệ lão phu nhân hỏi: “Ngày nào đi?”
“Có chút gấp, thuyền muối bị cướp, ngày mai phải đi.” Vệ Lang nói, “Có điều con nghĩ chuyện này giải quyết cũng nhanh, nhiều lắm là một hai tháng.”
Bây giờ hắn bận rộn giống như con quay, nói khó nghe chút, cho dù là ở kinh thành thì nhị lão cũng không hay gặp được hắn, cho nên lúc này đi Giang Nam, cũng không phải là đánh giặc, lão phu thê và cả Hà thị đều không phải rất căng thẳng, Lạc Bảo Anh ngược lại không bỏ được, tuy Vệ Lang bận bịu suốt ngày nhưng mỗi tối hắn dù sao vẫn phải trở về.
Có lúc sớm một chút, có lúc muộn một chút, nhưng bất kể khuya bao nhiêu thì hắn đều ôm nàng ngủ, lúc đó nàng sẽ tỉnh táo trong chốc lát, ngửi được mùi hương trên người hắn, ngủ ở trong lồng ngực hắn, an tâm hơn bất cứ thứ gì, dù là biết ngày hôm sau có thể lại không nhìn thấy hắn.
Nhưng hắn phải đi Giang Nam.
Một mình nàng cô đơn khó ngủ.
Lạc Bảo Anh buồn bực không vui, đêm nay cũng không quá thoải mái, đáng giận nhất là, hắn vậy mà ngủ rất nhanh, ngược lại nàng trằn trọc trở mình, mãi đến khuya mới ngủ, ngày hôm sau nhìn thấy hắn, trong lòng còn tức, bảo hạ nhân mang hành lý tới, cũng không nói chuyện với hắn.
Vệ Lang thấy nàng như vậy, cũng không lên tiếng, đến khi cáo từ trưởng bối, chỉ còn lại cả nhà bọn họ, hắn mới nói: “Vẫn là luyến tiếc ta hả?”
“Ai luyến tiếc chàng?” Lạc Bảo Anh nói, “Dù sao cũng không nhìn thấy mặt, bây giờ coi như chàng ngày ngày ngủ trong phòng trực ở nội các.”
Lời nói tức giận mà cũng dễ nghe, Vệ Lang vừa cười vừa véo má nàng: “Nàng ở nhà ngoan ngoãn, chăm sóc Dung Nhi và Quỳnh Nhi cho tốt.”
“Cái này không cần chàng nói.”
Hắn gật đầu một cái, lại dặn dò hai đứa trẻ một phen rồi xoay người từ nhị môn đi ra ngoài.
Vệ Quỳnh nhìn theo bóng lưng hắn, kéo kéo tay Lạc Bảo Anh: “Nương, lúc nào cha trở về?”
“Rất nhanh sẽ trở về.” Lạc Bảo Anh cười nói, “Con ở nhà vui vẻ chờ, ngày nào đó cha con sẽ trở về.”
Vệ Quỳnh vẫn chưa biết biệt ly, cười gật đầu một cái.
Vệ Dung đã hiểu chuyện, nói với Lạc Bảo Anh: “Nương đừng lo lắng, con sẽ ở bên người.”
“Ngoan.” Nàng xoa đầu cậu bé.
Hai đứa bé cũng không buồn rầu lắm, nhưng vào lúc này trong lòng nàng rất khó chịu, bỗng nhiên có chút hối hận không nên tức giận hắn, tối hôm qua nàng nên nói với hắn, là nàng không nỡ để cho hắn đi Giang Nam, nhưng nhìn hắn ngủ say, nàng lại để ý mặt mũi nên không đánh thức hắn, buổi sáng cũng không muốn để ý hắn, bây giờ muốn nói cái gì thì cũng không kịp nữa rồi.
Nhìn nhị môn, nàng đứng lặng im.
Nha hoàn hiểu được tâm tư của nàng, dẫn hai đứa trẻ về trước.
Mũi nàng chua xót, có chút muốn khóc, lúc hắn đi cũng không có hôn nàng, nàng nên ôm hắn một cái mới phải.
Lưu luyến ấm áp của hắn, nàng cảm thấy trong lồng ngực trống rỗng, từ từ chạy về phía nhị môn, ai ngờ còn chưa đến nơi thì có một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, không đợi nàng thấy rõ đã lập tức ôm nàng vào ngực.
Mặc hương quen thuộc, nàng kinh ngạc trợn to hai mắt: “Chàng, tại sao chàng còn chưa đi?”
“Không có nàng, ta đi như thế nào?” Vệ Lang cúi đầu hôn lên đôi mắt nàng, phát hiện mắt nàng hồng hồng, lập tức không nhịn được phải cười lên, “Nha đầu ngốc, còn khóc ư, ta chẳng qua là đi Giang Nam chứ không phải đi đánh giặc, nàng khóc cái gì? Buổi sáng còn bày vẻ mặt muốn đuổi ta đi.”
Lạc Bảo Anh đỏ mặt, giận dỗi: “Ta khóc lúc nào? Ta chẳng qua là... Không đúng, chàng vừa nói cái gì?”
“Ta đưa nàng cùng đi Giang Nam.” Hắn dịu dàng nói, “Ta cũng không bỏ được nàng.”
Hắn kéo nàng cùng ngồi lên xe ngựa.
Nàng hoảng hốt cảm thấy giống như đang nằm mơ, cho đến khi xe ngựa từ Vệ gia ra ngoài, đi trên đường phố, nghe được hàng loạt tiếng thét to, ngửi được mùi dầu mỡ thức ăn, nàng mới tin tưởng là thật, suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Chàng dẫn ta ra ngoài? Chàng thật muốn dẫn ta đi Giang Nam?”
Vệ Lang nhìn nàng u mê không hiểu gì: “Chẳng lẽ nàng không phấn khích?”
“Không phải... Nhưng là...” Lời nói của nàng không mạch lạc, “Dung Nhi và Quỳnh Nhi phải làm sao đây? Còn có tổ phụ tổ mẫu...”
“Hôm qua ta đã nói với bọn họ, mẫu thân sẽ chăm sóc bọn trẻ.” Vệ Lang cười nói, “Mẫu thân thậm chí còn nghĩ kế, để cho nha hoàn lén thu thập hành lý của nàng, vừa rồi đã đặt lên xe, dĩ nhiên, sợ nàng phát hiện nên không lấy mấy thứ nàng hay dùng, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì chứ? Nàng muốn cái gì, ta mua ở Giang Nam cho nàng.”
Lúc này nàng mới biết hắn đã lên kế hoạch từ lâu, khó trách tối hôm qua ngủ sớm như vậy!
Hắn cố ý!
Nàng giận đến đấm hắn, mắng hắn, còn hắn chỉ khẽ cười.
Nàng phát tiết xong, lại dựa vào ngực hắn, ôm eo hắn thật chặt.
“Thích không?” Hắn cúi đầu hôn lên tóc nàng, “Ta biết nàng không bỏ được ta, ngày hôm qua suýt chút nữa mài hỏng cả chăn đệm.”
Thì ra hắn cũng không ngủ, cứ yên lặng quan sát dáng vẻ ngu ngốc của nàng.
Lạc Bảo Anh “hừ hừ” hai tiếng rồi nói: “Rõ ràng là chàng không bỏ được ta, thế nào cũng phải dẫn ta theo, chàng không nhìn xem ở đâu có quan viên đi làm việc mà còn dẫn theo thê tử, cũng không phải là đi làm việc bình thường!” Nàng liếc hắn, “Có đúng không?”
“Ừ, ta hận không thể buộc nàng trên người, đi nhà xí cũng mang theo nàng.”
Nàng cười ha ha, lại ngẩng đầu nhìn hắn.
Nam nhân chừng ba mươi tuổi đang độ hào hoa phong nhã, tuy hắn không còn trẻ tuổi như trước kia, nhưng vẫn là tuấn mỹ vô song, năm tháng để lại trên mặt hắn gió sương (2), trở nên chững chạc, hắn thật giống như một tòa núi cao mãi mãi thay nàng che gió chắn mưa, nàng đột nhiên muốn khóc, giơ tay lên khẽ vuốt ve gương mặt hắn: “Chàng sẽ mãi mãi thích ta như vậy sao?”
(2) Gió sương: ẩn dụ chỉ sự gian nan, vất vả.
“Ừ, mãi mãi.” Hắn cúi đầu ngậm môi nàng, đó là nơi có hôn bao nhiêu cũng không thấy đủ, “Lần này ta nói với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cho phép ta nghỉ ngơi một tháng, đến Giang Nam, làm xong hết mọi chuyện, ta dẫn nàng đi chơi khắp nơi.”
“Chỉ hai chúng ta.” Hắn nhấn mạnh.
Lạc Bảo Anh không nhịn được cười, ôm cổ hắn: “Nếu Quỳnh Nhi biết, nhất định là ghét chàng cái vị phụ thân này.”
“Vậy nàng ghét sao?” Tay hắn bắt đầu mon men kéo đai lưng nàng.
“Ghét!” Lạc Bảo Anh nói.
“Thật không?” Vệ Lang đè nàng lên bục xe, “Ghét chỗ nào?” Hắn kéo tay nàng theo gò má, cổ, ngực một đường lần mò đi xuống, “Ghét chỗ nào?”
Cảm thấy đời này dù sao cũng phải cùng hắn nắm tay nhau ở chung một chỗ, không nói đến sống chết.
Hắn cười lên, đôi mắt tràn đầy dịu dàng, từ từ phủ xuống.
Ngày xuân tháng ba, hoa đào nở rực rỡ ở hai bên đường, giống như thật nhiều đám mây trắng, mây đỏ lạc xuống trần gian, đây chính là khoảng thời gian đẹp nhất, thật may cũng không có ai từng phụ ai, vẫn mãi cùng nhau ngắm nhìn cảnh xuân tươi đẹp ngọt ngào.