Danh Môn Kiều Thê

Chương 62




Năm nay Lạc Bảo Chương mười sáu, còn Vệ Hạm mười bảy tuổi, không giống như người trước không tìm được nhà chồng tốt, tuy Vệ Hạm là người Nhị phòng, nhưng cửa nhà nàng đã bị không ít phu nhân ở kinh thành đạp hỏng, Vệ Nhị phu nhân hoa mắt chọn, vẫn chưa quyết định nhà nào, nhưng mặc kệ như thế nào, nhất định đều là danh môn vọng tộc môn đăng hộ đối.
 
Có hai cô nương này ở đây, quả thật công tử trẻ tuổi nhà khác không tiện đi lên.
 
La Thiên Trì tức giận đến ngứa răng, phải biết rằng, hắn vốn khinh thường tới đây, nếu không phải vì tác hợp cho Hạ Sâm và Lạc Bảo Anh, thì hắn không muốn nhìn thấy Vệ Lang.

 
Mà bây giờ cố tình Vệ Lang và Lạc Bảo Anh lại ở chung một thuyền.
 
Hắn ở đằng sau nói: “Nếu trên du thuyền có các cô nương, các ngươi là họ hàng xa cũng nên kiêng kị một chút, ta thấy Vệ Nhị công tử, Vệ Tam công tử, còn có các công tử Lạc gia nên tới thuyền của bọn ta. Các nam nhân ở cùng một chỗ, quang minh chính đại, hà tất phải gây trở ngại cho các cô nương? Có đúng không?”
 
Chân mày Vệ Lang cau lại.
 
Đó là du thuyền của Nghi Xuân Hầu phủ, lúc trước Nghi Xuân Hầu phủ chỉ có một cô nương là La Trân, hiện giờ nàng không còn, thế nên trên thuyền không có nữ quyến, chỉ là Vệ Lang không muốn làm theo ý La Thiên Trì, ai ngờ Vệ Liên ở bên cạnh lại rất cao hứng, cười nói: “La công tử nói không sai, các ca ca, còn có hai vị biểu ca, mọi người mau đến đó đi, vừa hay lát nữa bọn muội sẽ mời mấy cô nương lên thuyền chơi, như thế mới náo nhiệt!”
 
Nàng vô ý giúp La Thiên Trì một phen, La Thiên Trì nhân cơ hội châm ngòi thổi gió: “Chỗ của ta đã chuẩn bị rượu ngon, cũng đang muốn tụ tập cùng vài vị công tử, mời đi theo.”
 
Một bên đẩy một bên kéo, các nam nhân không tiện ở lại nên đành phải đến du thuyền của La Thiên Trì, cho dù là Vệ Sùng còn nhỏ tuổi cũng phải đi theo.
 
Vệ Hạm lườm muội muội: “Muội lại có chủ ý quái quỷ gì đấy, tự dưng đuổi bọn họ đi hết?”
 

“Chủ ý quái quỷ gì chứ, là sự thật đấy.” Vệ Liên chỉ tay ra phía trước, “Nhìn kìa, Chu cô nương, Lương cô nương đều ở đằng kia, chúng ta mời các nàng ấy tới đây được không? Càng đông càng vui mà.”
 
Vệ Hạm mắng: “Nói bậy gì đó.”

 
Vì có khả năng rất lớn là nàng phải gả vào Lương gia, muội muội cũng thân thiết với Lương cô nương, thế nên lúc này muốn kéo tơ hồng, chẳng qua Lương Nhị công tử mười chín tuổi đã trúng Cử nhân, khí vũ hiên ngang, tổ phụ và phụ thân đều nghiêng về hắn, Vệ Hạm nghĩ đến, khuôn mặt lập tức đỏ lên.
 
Thấy tỷ tỷ thẹn thùng, Vệ Liên không quản nhiều, lập tức cất tiếng gọi, bên phía kia đáp lại rất nhanh, không bao lâu, các cô nương Chu gia và Lương gia đều đã tới.
 
Chu gia có hai cô nương, Lương gia có một người, Lạc Bảo Anh đã gặp mặt mấy lần, các nàng nhanh chóng nói cười vui vẻ.
 
Ở trên thuyền bên cạnh cũng có thể nghe được tiếng cười vang như chuông bạc của các cô nương.
 
Hạ Sâm đứng trên boong thuyền, nhìn thân ảnh nổi bật đứng giữa các cô nương, có chút tiếc nuối vì không được đến gần Lạc Bảo Anh, đột nhiên hắn nhớ tới ngày ấy đến Lạc gia, tuy lão thái thái cực kỳ thân thiết, thậm chí còn muốn giữ hắn ở lại dùng cơm, nhưng từ đầu đến cuối, Lạc Bảo Anh không hề ra khỏi khuê phòng.
 
Vốn dĩ hắn muốn nói với nàng, chuyện này là hắn không đúng, không nên thỉnh cầu nàng dạy muội muội hắn cưỡi ngựa, nếu không có chuyện này, sẽ không khiến Lạc Bảo Anh cảm thấy khó xử, tất cả đều bởi vì ham muốn cá nhân của hắn, một lòng hy vọng được gặp Lạc Bảo Anh, mà bây giờ không biết nàng có giận hắn hay không? Không biết nàng có muốn gặp lại hắn hay không?
 
Bỗng nhiên hắn phát hiện, nói chuyện tình cảm còn khó hơn đọc sách rất nhiều, tùy thời tùy lúc đều có thể xáo động tâm hồn hắn.
 
Thấy Hạ Sâm nhìn thuyền của các cô nương không chớp mắt, La Thiên Trì nói: “Lạc Tam cô nương không phải người hẹp hòi, nàng không trách ngươi đâu, yên tâm đi.” Hắn hạ giọng, “Bây giờ không gặp được, lát nữa đi ngắm 
hoa sen, đương nhiên các cô nương sẽ ra ngoài, đến lúc đó muốn nói một hai câu với nàng còn không phải dễ dàng sao?”
 
Ánh mắt Hạ Sâm sáng lên, nhưng nghĩ đến tâm tư của mình bị La Thiên Trì biết được, gương mặt hơi đỏ lên, lập tức ho khan: “Ta chỉ muốn chính miệng xin lỗi Tam cô nương.”
 
Miệng không nói lời thành thật!
 
La Thiên Trì cười hắc hắc, nhớ năm đó những nam nhân theo đuổi tỷ tỷ, có rất nhiều người lợi dụng hắn để được thân cận với tỷ tỷ, hắn sớm nhìn quen lý do thoái thác này, nhưng Hạ Sâm làm vậy hắn lại không thấy chán ghét, vì dù sao đây cũng là tỷ phu hắn đích thân tuyển chọn.
 

Hai người nói chuyện xì xào, không ngờ Hoa Trăn tập võ từ nhỏ, lỗ tai cực kỳ nhanh nhạy, đột nhiên sáp lại gần nói: “Thì ra tiểu tử ngươi coi trọng Lạc Bảo Anh!”
 
Hạ Sâm bị dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn thấy Hoa Trăn đang khoanh tay trước ngực nhìn hắn chằm chằm, mặt càng đỏ hơn, nhưng hắn không thích cách nói thô lỗ của Hoa Trăn, thế nên lạnh mặt nhíu mày nói: “Xin Hoa công tử đừng nói bậy.”
 
“Nói bậy?” Hoa Trăn nhướn mày, ánh mắt quét trên người Hạ Sâm, “Không phải người tốt nhất, tính tình nàng còn khó ưa, chỉ có ngươi mới thích được!”
 
Đã không có dáng vẻ ôn nhu như các cô nương khác, cũng không thức thời như người ta, nàng giống như ớt cay nhỏ có thể bộc phát bất cứ lúc nào, ai cưới nàng là gặp phải xui xẻo, sao Hạ Sâm hiểu được. Lạc Bảo Anh đó là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, gặp được Hoa Trăn, nàng mới có thể đanh đá như vậy, còn trước mặt Hạ Sâm, đương nhiên là chưa từng thể hiện ra.
 
Cho nên Hạ Sâm cảm thấy thật sự Hoa Trăn quá mức kỳ cục, lại có thể nói Lạc Bảo Anh như thế.
 
Thấy hai người này sắp sửa nổi lên tranh chấp, La Thiên Trì vội nói: “Từ trước tới nay Nhật Thâm không giữ được cái gì trong lòng, lời nào cũng có thể nói ra, ngươi không cần để ý tới hắn!” Sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Trăn, “Ngươi đừng nói xấu Lạc Tam cô nương, bằng không cẩn thận ta không tha cho ngươi!”
 
Hoa Trăn nhíu mày, thật sự không hiểu sao Lạc Bảo Anh có sức hấp dẫn lớn như vậy, có thể khiến La Thiên Trì che chở cho nàng, có lẽ hắn vẫn còn cảm thấy Lạc Bảo Anh giống La Trân? Đương nhiên hắn sẽ không cảm thấy La Thiên Trì cũng coi trọng Lạc Bảo Anh, bằng không La Thiên Trì giúp đỡ Hạ Sâm làm gì? Như thế không phải đồ ngốc sao?
 
Hắn nhếch môi cười: “Ta còn không có thời gian rảnh rỗi để nói chuyện về nàng!”
 
Thanh âm vụn vặt truyền vào tai Vệ Lang, sắc mặt hắn trầm xuống, mà Lạc Nguyên Chiêu đứng ở đằng sau đang nhìn Hạ Sâm, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
 
Tới phía đông Bạch Hà, lòng sông thu hẹp lại, bên bờ là núi đá lan ra giữa mặt sông, nước chảy qua khe hẹp tạo thành dòng nước xiết, còn bên kia lại yên tĩnh phẳng lặng, trên mặt nước trồng đầy hoa sen, hồng hồng xanh xanh xen kẽ, vừa đậm vừa nhạt, thật đúng là cảnh sắc rực rỡ đầu hè.
 
Các cô nương kinh ngạc, tất cả đều lên boong thuyền ngắm hoa.
 
La Thiên Trì vội ra lệnh cho người lái thuyền đuổi tới nơi.

 
Hai chiếc thuyền hận không thể dính sát vào nhau.
 
Thấy đệ đệ như vậy, Lạc Bảo Anh hé miệng cười, nghĩ thầm có lẽ đã một thời gian không gặp nên đệ đệ nhớ nàng, mà nàng cũng rất lo lắng cho La Thiên Trì, tuy rằng có Đại cô cô và Nhị cô cô, nhưng ở Nghi Xuân Hầu phủ không có trưởng bối, La Thiên Trì giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, nàng sợ hắn không chịu chú tâm học tập.
 
Theo bản năng, nàng lập tức nhìn sang bên đó, muốn nhìn đệ đệ cho thật kỹ.
 
Dáng vẻ của thiếu niên mười sáu tuổi thay đổi rất nhanh, vừa cao vừa to, bả vai dày rộng, trên cổ hiện ra hầu kết, đã có sáu bảy phần giống nam nhân, nhìn thấy nàng, hắn lập tức tươi cười rạng rỡ, lại chỉ vào bảo kiếm bên hông, giống như đang nói, ngày nào hắn cũng chăm chỉ tập võ, nàng có thể yên tâm.
 
Nàng gật đầu.
 
Đang muốn rời đi, lại thấy Hạ Sâm đi tới, hắn nhìn nàng, muốn nói lại thôi, phải lấy hết dũng khí mới có đủ can đảm để nói: “Tam cô nương, lần trước,” nói mấy chữ lại dừng lại, vì thấy các cô nương trên du thuyền của Vệ gia đều nhìn về phía này, những ánh mắt đó làm hắn bối rối, nhưng không nói, chỉ sợ mất đi cơ hội, thế nên hắn ưỡn ngực nói, “Lần trước là ta sai, không nên bắt buộc cô nương dạy muội muội ta cưỡi ngựa, ta muốn trực tiếp xin lỗi, mong Tam cô nương tha thứ.”
 
Mặc kệ có phải là Trần Uyển cố ý hay không, nàng vẫn phải chịu một phần trách nhiệm, ai ngờ Hạ Sâm không chỉ đặc biệt tới tìm lão thái thái để nói rõ ràng, mà còn muốn nói với nàng, nếu là trước kia, Lạc Bảo Anh sẽ thấy hắn phiền phức.
 
Nhưng trong ánh mắt Hạ Sâm, nàng thấy được sự chân thành, còn có vài phần ngượng ngùng.
 
Thấy Lạc Bảo Anh không lập tức trả lời, Hạ Sâm hơi lo lắng, sợ chính mình đã làm chuyện không đúng. Có lẽ không nên nói chuyện với nàng vào lúc này, có lẽ hắn đã quấy rầy nàng? Dù sao ở đây có rất nhiều người, hắn nghĩ như vậy, vội vàng nói: “Tam cô nương, là ta lỗ mãng…”
 
“Không.” Lạc Bảo Anh nhìn hắn nói, “Hạ công tử rộng lượng, ta rất cảm kích, nhưng sự việc lần trước xác thật có một phần trách nhiệm của ta, may mà Trần cô nương không bị thương nặng, ta cũng bớt áy náy phần nào. Hạ công tử không cần để chuyện này trong lòng, sao ta có thể trách huynh được.”
 
Giọng nói của nàng ôn hòa, dễ nghe như tiếng đàn, nàng đứng trên boong thuyền, váy dài màu vàng nhạt bị gió thổi dán sát vào người, lộ ra đường cong duyên dáng, xinh đẹp động lòng người.
 
Mặt Hạ Sâm hơi ửng đỏ, lại thấy nàng cười với mình, còn xinh đẹp hơn cả hoa sen trong hồ, trái tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn sợ bản thân quá thất lễ, vội cúi đầu: “Chỉ cần Tam cô nương an tâm là được.”
 
Lạc Bảo Anh lại cười, sau đó xoay người rời đi.
 

Hoa Trăn ngơ ngác đứng một bên, hắn chưa bao giờ nghĩ đến Lạc Bảo Anh sẽ có dáng vẻ ôn nhu giống như tiểu thư khuê các như vậy, nhớ tới trước kia, nàng giẫm lên chân hắn, lấy cây trâm đâm hắn bị thương, nàng còn uy hiếp hắn, làm hắn cảm thấy nàng là cô nương hung hãn nhất trên đời, nhưng ở trước mặt Hạ Sâm, nàng lại lộ ra dáng vẻ hoàn toàn khác, dáng vẻ mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
 
Khó trách Hạ Sâm thích nàng.
 
Công tử lịch sự văn nhã, không phải đều thích cô nương dịu dàng mềm mại như này sao?
 
Nhưng vì sao Lạc Bảo Anh lại hòa nhã với Hạ Sâm như vậy?
 
Mà đối với hắn, lại là điêu ngoa chọc tức, Hoa Trăn cau mày, lại nhìn về phía Hạ Sâm, trong lòng có chút không phục.
 
Muốn nói dung mạo, hắn không thua kém Hạ Sâm, gia thế lại càng không kém, ngược lại Hạ Sâm là con mọt sách tay trói gà không chặt, lấy đâu ra vẻ anh tuấn đĩnh đạc như hắn!
 
Có lẽ đôi mắt của Lạc Bảo Anh bị mờ rồi, hắn uống một hơi cạn sạch chén rượu, nghĩ thầm mặc kệ nàng nhìn Hạ Sâm kiểu gì thì cũng không liên quan tới hắn, dù sao hắn tuyệt đối không cưới cô nương như Lạc Bảo Anh, cả Lạc Nguyên Chiêu cũng vậy, lúc nào cũng đặt mắt trên đỉnh đầu, nhưng không nhìn lại mình xem, với gia thế của bọn họ, có thể trèo cao tới đâu?
 
Không biết vì sao, trong lòng hắn nổi lên cơn tức giận không kìm nén được, chỉ muốn ném vỡ chén rượu trên bàn.
 
La Thiên Trì vỗ vai Hạ Sâm, cười nói: “Thế nào? Tam cô nương không trách ngươi chứ?”
 
Hạ Sâm cao hứng gật đầu: “Tam cô nương thấu tình đạt lý, thật là khó có được.”
 
Ánh mắt lóe lên niềm vui sướng, còn có tia mến mộ không thể hòa tan.
 
Nhìn thấy vẻ mặt này của Hạ Sâm, khóe miệng Vệ Lang nhếch lên.
 
Cô nương khách khí với ngươi, chỉ có thể chứng minh nàng không thân thiết với ngươi, tuy Lạc Bảo Anh vô tình vô nghĩa, nhưng nàng có thể bộc lộ tất cả tính tình trước mặt hắn, khiến hắn bực bội, nhưng so với dáng vẻ khoan dung bên ngoài, hắn tình nguyện để nàng hư hỏng trước mặt mình. Nhớ lúc nàng còn bé đã cố tình cắn hỏng bút của hắn nhưng lại giả vờ là đang thay răng, nụ cười của hắn càng thêm sâu.
 
Có lẽ nhìn ở một góc khác, Lạc Bảo Anh đối xử với hắn không giống những người này.