Danh Môn Kiều Thê

Chương 78




Bốn tiểu cô nương ríu rít nói chuyện trong khuê phòng, ở chính phòng, lão thái thái gọi Ngọc Phiến tới, đưa cho nàng một đôi vòng ngọc.
 
Vòng ngọc này chỉ là loại tầm trung, pha quyện hai màu xanh và trắng, với điều kiện của Lạc gia, không thể quá chú trọng, Ngọc Phiến biết, đây là đôi vòng ngọc tốt nhất trong số trang sức ít ỏi suốt nhiều năm qua của lão thái thái, thứ này có thể hòa tan một chút oán giận trong lòng nàng, nàng biết là vì sao, nhưng ngoài miệng lại kinh ngạc nói: “Lão thái thái, người làm gì vậy?”
 
“Dĩ nhiên là để ngươi đưa cho Bảo Đường.” Lão thái thái thở dài, biết Ngọc Phiến vì muốn cho nữ nhi một khoản tiền riêng, cái gì cũng lấy ra hết, nhưng có thể được bao nhiêu tiền? Bà muốn đưa đôi vòng tay này cho Ngọc Phiến, để nàng tặng cho Bảo Đường, giữa hai mẹ con có một chút kỷ niệm, sau này lấy ra sẽ không khó coi.

 
Không giống bà lúc trước, vì trong nhà nghèo khó, lúc xuất giá chỉ có hai rương gỗ, một đôi trâm bạc, lớp bạc để lâu nên bay hết, lộ ra lõi đồng bên trong, mà bây giờ không biết đã mất ở chỗ nào. Nếu là thứ quý giá, tốt xấu gì bà cũng sẽ bảo quản thật kỹ, không đến mức đánh rơi, đến lúc kể cho con cháu thì cũng dễ nghe hơn nhiều.
 
Ý muốn của lão thái thái rất giản dị, đôi mắt Ngọc Phiến phiếm hồng, giơ hai tay nhận lấy: “Cảm ơn lão thái thái.”
 
“Đi đi, đến gặp Bảo Đường, lúc này con dâu sẽ không nói gì.”
 
Ngọc Phiến trả lời một tiếng, đi ra ngoài.
 
Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, Viên thị thấy Ngọc Phiến từ xa đi tới, biết được nhất định là lão thái thái phân phó, lập tức không nói gì, Ngọc Phiến hành lễ với nàng, sau đó mới đến phòng Lạc Bảo Đường, nhìn bóng lưng nàng, chân mày Viên thị hơi nhíu lại.
 
Lúc chưa đính hôn với Đường gia, hai lần Đường phu nhân tới đều xảy ra chuyện, sau lần đó, nàng nghi ngờ có người phá rối, bảo Chu cô cô điều tra nhưng không tra được gì, hiện giờ vẫn khiến người nghi hoặc, cũng không biết có phải là Ngọc Phiến làm hay không… Nhưng Ngọc Phiến không hề lộ ra vẻ không mong muốn, ngược lại cũng không giống như là không bằng lòng, nếu không đã vừa khóc vừa gây chuyện trước mặt lão thái thái rồi, lão thái thái dễ mềm lòng, chưa chắc sẽ không đổi chủ ý.
 
Đến bây giờ Viên thị vẫn không hiểu được.
 

Bên trong, nha hoàn đỡ Lạc Bảo Đường dậy để trùm khăn đội đầu, lúc này Lạc Bảo Đường bỗng nhiên ngăn cản, như sợ có chỗ không ổn, nàng cầm gương lên soi thêm lần nữa, lần đầu tiên mấy tỷ muội nhìn thấy cảnh này, không giống Lạc Bảo Chương, thường ngày Lạc Bảo Đường không thích ăn diện, thế nhưng lúc này đã tỉ mỉ trang điểm, nàng lại chưa hài lòng.
 
Đúng là nữ tử trang điểm vì người mình thích, Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, xem ra Lạc Bảo Đường thật sự thích Đường Thận Trung.
 
Lạc Bảo Chương phụt cười nói: “Đừng nhìn nữa, giống như tiên nữ rồi, bảo đảm muội phu thích.”
 
Mặt Lạc Bảo Đường đỏ lên, ngượng ngùng cất gương đi.
 
Lúc này Ngọc Phiến đi vào, đặt một đôi vòng tay vào tay Lạc Bảo Đường, có bao nhiêu lời muốn nói nhưng lại không biết phải nói gì, nàng ở Lạc gia làm đủ mọi chuyện, từ chăm sóc lão thái thái đến nghe lời Viên thị, lúc nào cũng an phận thủ thường, tất cả đều vì hai đứa con, đáng tiếc Lạc Bảo Đường tự chọn cho mình con đường này, tuy nàng không cam lòng, nhưng thấy nữ nhi thật sự vui mừng, dường như cũng không còn gì để oán hận.
 
Chỉ đau lòng cho Lạc Bảo Đường sau này sẽ phải chịu khổ, Ngọc Phiến cúi đầu rơi nước mắt: “Nếu có chỗ nào không tốt, con nhất định phải nói với tổ mẫu.”
 
Lạc Bảo Đường nhẹ giọng nói: “Không đâu.”
 
Đứa nhỏ ngốc này, ai biết sau này có thể xảy ra chuyện gì? Ngọc Phiến thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay nàng.

 
Nha hoàn đội khăn trùm đầu cho Lạc Bảo Đường, trong lòng nàng không quá khó chịu, cũng không có quá nhiều luyến tiếc, ở trong nhà này, từ khi nàng sinh ra, những thứ mất đi nhiều hơn là thứ có được, mất đi sự ràng buộc với mẹ đẻ, mất đi sự gần gũi với ca ca, mất đi yêu thương của phụ thân, lúc nào nàng cũng phải cẩn thận đề phòng, sợ nàng làm sai chuyện, ngay cả tổ mẫu cũng không thích nàng nữa. Nhưng tất cả những thứ này đã đồng hành với nàng bao năm qua, đã cùng nàng trở thành Lạc Bảo Đường của bây giờ.
 
Mà nay nàng phải đến một nơi khác để sinh sống.
 
Nàng mong chờ cuộc đời mới của mình.
 
Nhưng lúc nàng nắm tay Ngọc Phiến, lúc nàng dựa vào trên vai Lạc Nguyên Giác, nghe thấy tiếng Viên thị và các tỷ muội nhẹ giọng dặn dò, cuối cũng nàng vẫn rơi nước mắt.
 
Có chút thương cảm không thể nói thành lời, chính ở ranh giới này, cuộc sống lúc trước của nàng sẽ trở thành ký ức.
 
Nhìn bóng dáng Lạc Bảo Đường dần dần đi xa, Lạc Bảo Châu lau nước mắt nói với Lạc Bảo Anh: “Tam tỷ, sau này tỷ cũng gả chồng, muội phải làm sao bây giờ!”
 
Đến ngày này, có lẽ Lạc Bảo Châu sẽ khóc nhiều nhất.
 
Lạc Bảo Anh xoa đầu nàng: “Không phải muội còn có Gia Nhi sao, bây giờ cũng không bám ta nữa, suốt ngày đi chơi với Gia Nhi, ta gả chồng, muội có gì phải sợ?”
 
Lạc Bảo Chương cười nhạo: “Còn ghen với tiểu hài tử.”
 
Lạc Bảo Anh lườm nàng.
 
Lạc Bảo Chương đỡ búi tóc, lắc eo rời đi.
 
“Gia Nhi không giống tỷ, đệ đệ trưởng thành sẽ là một nam nhân, muội làm sao tâm sự với Gia Nhi được.” Lạc Bảo Châu nói, “Tam tỷ, sau này tỷ gả chồng, có thể gả đến cách vách được không? Như vậy cho dù gả đi rồi, ngày nào muội cũng có thể đến gặp tỷ, không hề phiền phức.”
 
Tiểu cô nương nghĩ ra không ít chuyện.
 
Khóe miệng Lạc Bảo Anh hơi căng ra: “Cách vách?”
 
“Đúng vậy.” Lạc Bảo Châu nói nhỏ bên tai nàng, “Tam biểu ca ở cách vách.”
 
“Muội…” Lạc Bảo Anh cắn răng, “Muội đừng có nói bậy, ai nói ta phải gả cho hắn?”
 
Tròng mắt Lạc Bảo Châu xoay chuyển, lắc lắc cánh tay nàng: “Muội mặc kệ, dù sao Tam biểu ca cũng ở gần nhất, không thì tỷ gả cho người khác, xong rồi chuyển đến ở sát đây được không?”
 
Đúng là càng nói càng linh tinh, Lạc Bảo Anh chọc ngón tay vào trán nàng: “Muội chỉ nhỏ hơn ta hai tuổi, còn chưa biết ai gả trước đâu, muội không thấy Nhị tỷ gả trước Đại tỷ à. Muội đấy, không biết chừng cũng gả trước ta, đến lúc đó muội dọn về đây là được.”
 

Lạc Bảo Châu bị dọa sợ, bị lừa gạt, sốt ruột đến mức lập tức đi tìm Viên thị.
 
Nha đầu ngốc dễ bị lừa, Lạc Bảo Anh cười hì hì, xoay người đi vào nhà, ai ngờ chưa đi được mấy bước, đột nhiên bả vai bị một viên đá đập trúng, nàng lập tức dừng lại, nhìn khắp nơi.
 
Vì lần trước ở chùa Bạch Mã, La Thiên Trì cũng dùng cách này, chẳng lẽ lại là hắn?
 
Lạc Bảo Anh nói với Lam Linh và Tử Phù: “Các ngươi về trước đi, ta nhớ ra có việc phải nói với Châu Châu, hai người các ngươi… Lam Linh đi xông hương y phục ngày mai ta mặc, ta muốn hương hoa sơn chi, còn Tử Phù, ngươi đến chỗ Đại ca xin một ít giấy Tuyên Thành.”
 
Hai nha hoàn không hiểu gì, nhưng vẫn nhận lệnh rời đi.
 
Lạc Bảo Anh bằng trực giác đi đến một chỗ vắng vẻ, quả nhiên thấy La Thiên Trì xuất hiện, nàng cười rộ lên, nhẹ giọng nói: “Đệ không còn cách khác sao? Cứ ném đá như thế, chẳng lẽ không sợ trúng vào người khác?”
 
“Ta ném rất chính xác có được không?” La Thiên Trì kéo nàng vào giữa bụi hoa và vách tường, ẩn núp xong, hắn quan tâm nói, “Rốt cuộc Hoa Trăn có bắt nạt tỷ không?”
 
“Sao đệ biết?” Lạc Bảo Anh kinh ngạc, “Ta vốn muốn tìm đệ, tên tiểu tử thối đó dám lén lút vào nhà ta, còn vào cả khuê phòng ta, sau đó uy hiếp ta, nói không đối tốt với hắn một chút thì ngày nào hắn cũng tới! Đệ có thể phái mấy người đến bảo vệ nhà ta được không? Ta sợ hắn lại làm bậy.”
 
La Thiên Trì cười cười: “Vốn dĩ ta đã phái người canh giữ, chỉ là không đọ được với Hoa Trăn, nhưng tỷ yên tâm, bây giờ ta đã phái mười mấy người tới, bảo La Uy đích thân trông chừng.”
 
Có đệ đệ giúp đỡ, cuối cùng Lạc Bảo Anh có thể nhẹ nhàng thở ra, cười nhìn hắn: “Đã làm khó đệ, phải trốn ở đây để gặp ta, nhưng ta cũng không nghĩ ra cách nào để tới tìm đệ.” Vốn là tỷ đệ ruột thịt, nhưng bây giờ lại phải lén lút gặp mặt, nàng chăm chú nhìn đệ đệ, “Giờ đệ đã thành Chỉ Huy Sứ, có phải rất bận rộn đúng không? Hình như gầy hơn trước một chút.”
 
“Đó là vì ta cao lên.” La Thiên Trì khoa tay múa chân, “Tỷ nhìn đi, ta cao hơn tỷ cả một cái đầu đấy, gần đây ta còn luyện trường đao, cái đó nặng chết đi được, nhưng trên sa trường lại dễ dùng.”
 
“Đệ muốn đi đánh giặc?” Lạc Bảo Anh hoảng sợ, không tự chủ cầm lấy cánh tay hắn, “Đừng đi, nhà chúng ta chỉ có mình đệ là nam nhân!”
 
La Thiên Trì trầm mặc một lát: “Biết bao thế hệ của Hầu phủ đều lập quân công, hiện giờ ta dựa vào tổ tiên, còn có cô cô nên mới được chức vụ này, chung quy vẫn không đủ, sau này nếu có chỗ cần ta, dù sao cũng không thể từ chối không đi có phải không? Con người đều phải chết, cho dù ở kinh thành, cũng sẽ bệnh chết.”
 
Lạc Bảo Anh nghe lời này vừa hoảng sợ vừa đau lòng, nhịn không được rơi nước mắt.
 
Hắn đỡ bả vai nàng, ôm nàng vào ngực, nhẹ giọng nói: “Tỷ đừng lo lắng, ta sẽ không có việc gì, lại nói, vẫn chưa tới lúc đấy, tỷ khóc làm gì?”
 
Trước kia luôn mong chờ hắn lớn lên, không còn là đệ đệ không hiểu chuyện như ngày bé, chống đỡ toàn bộ Nghi Xuân Hầu phủ, nhưng vào thời điểm nàng không ở bên cạnh, hắn đã nhanh chóng trưởng thành, trở thành nam nhân chân chính, còn muốn học tổ phụ, phụ thân đi đánh giặc, trong lòng Lạc Bảo Anh rối loạn, không biết phải nói gì.
 
Nhưng đó là con đường của đệ đệ, dù sao hắn cũng phải tự đi, nàng xoa mắt nói: “Đệ đồng ý với ta, bất kể ở nơi nào cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, không được phép bị thương.”
 
Tuy không phải là khuôn mặt trong ký ức, nhưng ánh mắt vẫn ôn nhu như vậy, La Thiên Trì cười nói: “Ta đồng ý, nhưng tỷ cũng phải đồng ý với ta một chuyện.”

 
“Chuyện gì?”
 
“Tuyển hôn phu, ta cảm thấy Hạ Sâm là người thích hợp nhất.”
 
Lạc Bảo Anh dở khóc dở cười: “Đệ tưởng ta không biết là đệ cố ý để cho ta quen Hạ Sâm sao?”
 
La Thiên Trì chớp chớp mắt: “Không tệ chứ? Tỷ gả cho hắn, nhất định tỷ sẽ đảm đương nhiệm vụ bắt nạt hắn.”
 
“Nói như ta hư hỏng lắm vậy!”
 
“Lúc ở nhà tỷ toàn bắt nạt ta .”
 
Khi đó, hắn không nghe lời, Lạc Bảo Anh đánh hắn không ít, răn dạy cũng nhiều, nhưng trong lòng hắn không hề trách nàng một chút nào, vì biết nàng muốn tốt cho hắn, nàng vừa làm mẫu thân vừa làm tỷ tỷ, mỗi lần đánh hắn, hắn đau, tay nàng cũng đau, đánh xong, hắn nhận sai, hai người lại vô cùng hòa thuận. Khi đó Hầu phủ cũng trống vắng quạnh quẽ, nhưng hai tỷ đệ bọn họ ở bên nhau, dường như cũng không cần những người khác, lúc còn nhỏ hắn thường cho rằng, bọn họ cứ như vậy, vĩnh viễn đến tận cuối đời, nhưng sau này mới biết, dù sao cũng có lúc chia lìa.
 
Giống như bây giờ.
 
Hắn không thể một mực đợi ở chỗ này, cùng nàng nói chuyện.
 
Dù nàng vẫn là tỷ tỷ La Trân của hắn, thì cũng có một ngày nàng sẽ gả chồng.
 
Hắn sờ cây trâm trên đầu Lạc Bảo Anh, cười nói: “Ta đi rồi, lần sau tỷ muốn gặp ta, cứ treo một sợi dây đỏ ở trên cái cây trước cửa, nếu không, có thể đứng ở đây ném đá ra bên ngoài. Ta cho người chuyên môn nhìn chằm chằm, đỡ cho tỷ có chuyện mà không thể tìm ta giúp đỡ.”
 
Lạc Bảo Anh suy nghĩ một lúc: “Ném đá được đấy! Quyết định vậy đi, ta có việc thì sẽ đến chỗ này, thế còn đệ?”
 
“Ta?” La Thiên Trì cười rộ lên, “Nhà tỷ, Hoa Trăn có thể vào, còn ta không thể vào sao?”
 
Lạc Bảo Anh không nói gì, lại nghĩ tới hai cô cô, hỏi: “Dạo này mấy người Đại cô cô có khỏe không?”
 
“Vẫn bình thường, chỉ là dạo trước Đại biểu tẩu sinh bệnh, sau đó cứ lặp đi lặp lại, cũng không biết bị làm sao.” La Thiên Trì nhíu mày, “Chờ ta trở về, phải vào cung thăm tẩu ấy.”
 
Người đang nói đến là Thái Tử Phi, Lạc Bảo Anh kinh ngạc, vội nói: “Vậy nhất định đệ phải vào thăm.”
 
Hai người nói thêm vài câu, La Thiên Trì mới rời đi.
 
------------
 
Từ sau hôm đó, Lạc Nguyên Chiêu và Lạc Nguyên Giác không đến thư viện nữa, vì tháng tám sẽ mở kỳ thi Hương, phu tử để bọn họ về nhà ôn tập, tốt hơn là phải bôn ba trên đường, lão thái thái quan tâm hai cháu trai, thương lượng với Lạc Vân xem có nên nhờ Vệ Lang tới chỉ điểm một vài chỗ hay không. Vì năm đó Vệ Lang thi một lần đã trúng Cử nhân, lúc ấy mới mười sáu tuổi, mười bảy tuổi thi đỗ Tiến sĩ, ở triều đại này chính là có một không hai, cho dù là Lạc Vân cũng không thể sánh bằng.
 
Sau lại làm việc ở Hàn Lâm Viện ba năm, bây giờ là trợ thủ đắc lực của Thái Tử, thường xuyên giao thiệp với trọng thần của triều đình, học thức càng thêm uyên bác, đương nhiên Lạc Vân không phản đối, chỉ cần tốt cho hai nhi tử là được.
 
Lão thái thái lập tức cho người truyền lời, đến ngày nghỉ hưu mộc, Vệ Lang sẽ tới.

 
Lam Linh nói với Lạc Bảo Anh: “Phu nhân đưa điểm tâm và trái cây tới thư phòng, thậm chí còn mang cả băng đến, nói là để hai công tử chuyên tâm học tập.”
 
Đúng là đãi ngộ tốt, trong phòng Lạc Bảo Anh còn không có băng đâu, Tử Phù vừa quạt cho nàng vừa nói: “Cô nương có muốn đến xem không?”
 
“Xem cái gì?” Lạc Bảo Anh thấy kỳ lạ, bọn họ đang đọc sách, cô nương như nàng đến để quấy nhiễu sao?
 
Tử Phù cảm thấy Lạc Bảo Anh biết rõ còn cố hỏi, nhưng nàng chỉ là một nô tỳ nên không dám nói nhiều, tuy trong lòng hy vọng Tam cô nương có thể gả cho Vệ Lang, các nàng theo đến đó, chính là bước vào danh môn vọng tộc, so với lúc ở Lạc gia, chỉ có thể nói là một cái trên trời một cái dưới đất. Nhưng cô nương không muốn, các nàng cũng không có cách nào.
 
Lạc Bảo Anh nói: “Gần đến giờ rồi, tới chỗ phu tử thôi.”
 
Trừ những ngày lễ tết, ngày bình thường đều phải đi học, nhưng giờ đã không còn Lạc Bảo Đường, Lạc Bảo Chương lại sắp gả chồng, Viên thị muốn nàng ấy ôn tập quy củ, thế nên bây giờ chỉ có nàng và Lạc Bảo Châu, nàng sang phòng bên cạnh, gọi Lạc Bảo Châu đi cùng, hai người nghe giảng một canh giờ mới về.
 
Vừa vào trong sân, có bà tử đi đến, đưa lên một món đồ nói: “Là Hạ phủ đưa tới, nói là giao cho cô nương.”
 
Một khối vuông vức, Lạc Bảo Anh tò mò mở ra, phát hiện là một thỏi mực.
 
Lạc Bảo Châu ngó đầu nhìn, vui vẻ nói: “Thơm quá, tỷ tỷ, có phải là Hạ công tử  tặng không?”
 
Lạc Bảo Anh là cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đều dùng đồ tốt, vừa thấy đã biết thỏi mực này có giá trị xa xỉ, nàng hơi khó xử, nhắc tới chậu hoa kia, có thể xem là tạ lễ vì nàng dạy Hạ Chi Hoa cưỡi ngựa, nhưng thứ này tính kiểu gì? Vô công bất thụ lộc, Hạ Sâm và nàng cũng không phải là thân thích, vô cớ tặng lễ, sao nàng có thể không biết xấu hổ mà nhận?
 
Nhưng trả lại, có phải là hơi vô lễ không?
 
Đúng lúc nàng đang ngây ra, Vệ Lang đi từ đường nhỏ tới, phía sau hắn là Cửu Lí cõng một sọt sách, Lạc Bảo Châu nhìn thấy hắn, cười hì hì: “Tam biểu ca, huynh phải đi rồi à?”
 
“Ừ.” Vệ Lang trả lời, mắt nhìn Lạc Bảo Anh.
 
Trong tay nàng cầm một thỏi mực Phương, không biết đang buồn bực chuyện gì, mày đẹp hơi nhíu lại, nhìn thấy hắn, nàng lập tức đưa thỏi mực cho Lam Linh, sau đó chào hỏi hắn.
 
Nhưng Vệ Lang không phân tán lực chú ý, hắn hỏi Lam Linh: “Thỏi mực này từ đâu ra?”
 
So với Lạc Bảo Anh, Vệ Lang càng hiểu biết về văn phòng tứ bảo (1) hơn, mắt nhìn tinh tường, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra, với gia thế Lạc gia, Lạc Bảo Anh không thể mua được thỏi mực này.
 
(1) Văn phòng tứ bảo: gồm bút, mực, giấy, nghiên mực.
 
Lam Linh đơ mặt, không biết phải trả lời như thế nào.
 
Vệ Lang nheo mắt nhìn: “Chẳng lẽ là Hạ gia đưa tới?”
 
Tiểu tử La Thiên Trì chỉ học võ, phương diện này không tinh thông, còn những công tử nhà khác, tuy có nhiều người đến cầu hôn, nhưng không có người nào thân cận với Lạc Bảo Anh, như vậy cũng chỉ còn lại Hạ Sâm, Hạ Sâm bị Lạc Bảo Anh mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo, chỉ tặng một thỏi mực thì có tính là gì?
 
Đổi thành hắn, cũng sẽ làm ra chuyện này.