Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 100



Chu Trì mạnh mẽ nuốt nước bọt, mắt sáng như sao: "Cậu... chắc chắn không

phải đang trêu tôi chứ?"

Không đợi Thẩm Loan phản ứng, sự phấn kích trên khuôn mặt anh ta lại phẳng

lặng xuống trước, chuyển sang thay thế bằng sự nghi ngờ: "Sao lại có đội chứ?

Đội ở đâu ra? Cậu đừng trêu tôi nữa..."

"Tôi không có, nhưng Dịch Hoằng có."

Chu Trì hơi ngây ra.

...

Gần đây, có thể nói con đường làm ăn của Dịch Hoằng mở rộng. Không chỉ

trúng cử "nhà doanh nghiệp xuất chúng biển Bắc", còn liên tiếp đấu thầu được

hai công trình của chính phủ, cộng thêm hạng mục khu biệt thự cao cấp Lang

Hoàn bị gài bẫy lúc trước bây giờ cũng bắt đầu thu lợi nhuận, tổng giám đốc

Dịch trong mơ cười thức dậy vô số lần, đến đi bộ cũng nhẹ nhàng bay bổng.

Chỉ có một điểm, ngọc cũng có tỳ vết.

"Thế nào rồi, có tin tức không?" Văn phòng làm việc rộng lớn, người đàn ông

ngồi trên chiếc ghế xoay bằng da thật, bỗng chốc đứng thẳng dậy.

Trương Thành thở dài một hơi, chầm chậm lắc đầu.

Đáy mắt Dịch Hoằng lướt qua tia thất vọng, giống như thoáng cái bị rút hết sức

lực, lại chậm chạp dựa dựa vào ghế tựa, biểu cảm thất vọng tỉu ngiu: "Sao lại

không có chứ? Lần trước mời hacker, và còn một thám tử tư cũng không có tác

dụng?"

Trương Thành hệ thống lại ngôn ngữ một chút, báo cáo: "Bên hacker không phá

giải nổi mã hóa của số điện thoại, còn về thám tử tư thì... tài liệu chúng ta cung

cấp quá ít, đối phương hoàn toàn không biết ra tay từ đâu."

Dịch Hoằng đưa tay lên day nhẹ trán. Mặc dù sớm đã liệu trước được sẽ là kết

quả này, nhưng lại vẫn cứ thất vọng.

"Tổng giám đốc Dịch, tôi có câu này, không biết có nên nói không?"

Trương Thành đi theo Dịch Hoằng 15 năm, là thư ký, cũng là mưu thần.

"Cậu nói đi."

"Ngài Vạn kia nếu như đã dặn dò chúng ta tạm thời đừng liên lạc với ngài ấy

nữa, tức là thời cơ trước mắt không đúng. Nếu như chúng ta gióng trống khua

chiêng điều tra, chỉ sợ là bứt dây động rừng, làm hỏng chuyện của tính toán từ

trước của đối phương, đó không phải là báo ơn, mà là gây thù."

Biểu cảm của Dịch Hoằng rối rắm: "Vậy cũng không thể không làm gì hết!"

"Chuyện mà chúng ta cần làm, chỉ có đợi! Ngài Vạn đã nói là tạm thời không

liên lạc" Trương Thành nhấn mạnh hai chữ "tạm thời", "Chứng tỏ rằng nếu như

anh ta tiện, nhất định sẽ chủ động liên lạc với chúng ta. Trước lúc đó, chúng ta

chỉ có thể yên tĩnh và quan sát sự biến đổi."

Nói như vậy không sai, nhưng trong lòng Dịch Hoằng từ đầu đến cuối không

thể lý trí như vậy.

Ông ta là người có ơn phải báo, hơn nữa còn là cảm kích ngài Vạn từ tận đáy

lòng, luôn muốn báo đáp một chút, nhưng trước mắt ông ta vẫn không kịp biếu

tặng thù lao thì đã không liên lạc được với đối phương rồi, đây... đều là những

chuyện gì vậy chứ!

Nhưng Trương Thành lại lý trí hơn anh ta, chỉ sợ ngài Vạn này là kẻ đến không

thiện, càng thậm chí mục đích không đơn thuần!

Trời tối, Dịch Hoằng từ công ty trở về nhà, ăn cơm xong, trông chừng con trai

làm bài tập, thật sự không nhịn nổi cơn nghiện thuốc lá: "Uyển Hoa, em đến

giúp Tiểu Khải kiểm tra bài tập một chút, anh ra ngoài ban công hút điếu

thuốc."

Lý Uyển Hoa gấp xong quần áo, bỏ vào trong tủ, trừng mắt với anh ta một cái:

"Anh không thể hút thuốc được? Một lát nữa người lại toàn mùi thuốc."

"Đây không phải là em đang muốn lấy mạng anh sao!" Dịch Hoằng nhìn vợ yêu

cười lấy lòng.

Lý Uyển Hoa bật cười: "Được rồi được rồi, anh hút xong nhớ xử lý hết đầu

thuốc đi, đừng quên nhai kẹo cao su."

"Tuân lệnh."

Dịch Hoằng đi đến ban công, lấy ra một điếu thuốc, chuẩn bị châm lửa, thì điện

thoại đổ chuông.

Anh ta không thèm để ý, châm điếu thuốc lên, sau đó mới chậm rãi móc điện

thoại trong túi quần ra, là một dẫy số lạ, vùng hiển thị là biển Bắc.

Đầu ngón tay lướt nhẹ: "Alo? Ai vậy?"

"...."

"Alo?! Sao lại không nói gì?!"

"...Ngài Dịch, đã lâu không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?"

Giọng loli quen thuộc, giống như của một đứa nhỏ đùa dai, quái đản, Dịch

Hoằng hít sâu một hơi, tay cũng run rẩy mạnh mẽ: "Vạn, ngài Vạn? Là ngài

sao?!"