Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1000



Quận Tương Sơn được xây dựng trên sườn đồi, mỗi một ngọn đồi đều là một

bất động sản, độc chiếm một vùng đất rộng lớn, bao quanh phía sau là một vùng

thực vật hoang dã rộng lớn xanh tươi, có thể nói là sông núi bao bọc.

Khi khu giao dịch mở ra, Thẩm Loan đã nhìn trúng được chỗ này nên mới

không tiếc giá quá cao mà mua căn biệt thự số hai ở trang viên này.

Vốn dĩ cô muốn mua căn biệt thứ số một không chỉ có vị trí đẹp hơn mà còn có

suối nước nóng thiên nhiên, nhưng sau khi giao dịch hỏi thăm, cuối cùng cô vẫn

không thể mua được.

Cô nghe một người trung gian nói rằng căn biệt thứ số một đã bị một người đàn

ông thần bí mua rồi, anh ta không chỉ có tiền mà còn có quyền.

Đây là lần đầu Thẩm Loan dọn đến thủ đô, các thế lực đã liên kết với nhau nên

tình hình rất phức tạp, vì vậy cô đành phải từ bỏ. Biệt thự thứ hai thì biệt thự

thứ hai vậy, dù sao trong sáu ngôi biệt thự cũng chỉ có biệt thứ thứ nhất là hơn

căn biệt thự thứ hai này thôi.

Bước tiếp theo là trang trí, không chỉ ngôi nhà mà cả một mảnh đất rộng cũng

cần được quy hoạch và sắp xếp trang hoàng, nơi đây chưa được trang bị sắp xếp

gì cho tới tận một năm trước.

Thẩm Loan cũng không vội đến ở ngay, thứ nhất, cô và Tán Tán đã quen sống ở

tầng hai của Mật Đường, thứ hai là nhà mới được trang trí xong, nên để một

thời gian rồi mới vào ở sẽ tốt hơn.

Sau đó không ai nhắc tới nữa, giá nhà đất ở Tượng Sơn lại tăng liên tục, cũng

chưa bao giờ thấy có người khác mua nữa.

Một ngày vào khoảng nửa tháng trước, Thẩm Loan gọi điện cho Tam tử bất ngờ

yêu cầu anh ta dọn dẹp nơi này.

Nhiều lần nhấn mạnh là phải bí mật tiến hành.

Tam tử không dám lộ sơ hở, lập tức an bài người quét dọn, đích thân chịu trách

nhiệm thiết lập hệ thống an ninh, hiện tại đã hoàn thành hơn một nửa.

"Tôi dự định chọn một số người đáng tin cậy nhất từ những người của mình để

thành lập một đội vệ sĩ, như vậy không cần phải thuê người bên ngoài. Dù sao

thì người của mình mới có thể yên tâm dùng hơn, người ngoài sợ là sẽ có ít

nhiều rủi ro."

Thẩm Loan gật đầu: "Anh cứ xem xét rồi tự sắp xếp. "

"Còn nữa, tôi nghe nói căn biệt thự thứ nhất đã có người vô ở."

"Thật à?" Thẩm Loan nhướng mày, có vẻ rất quan tâm: "Điều tra được thân

phận không?"

Tam tử im lặng một lúc: "...Tạm thời còn chưa điều tra ra."

"Đã thấy người nọ chưa?"

"... Không thấy. Mặc dù người kia đã dọn đến, nhưng cứ ru rú ở trong nhà, vô

cùng kín đáo, thậm chí còn không thuê vệ sĩ."

Thẩm Loan cau mày.

Xem ra người này quả thực không đơn giản, có thể có được biệt thự thứ nhất,

làm sao có thể mặc kệ an toàn của bản thân được?

Hoặc là bên kia cố tình giấu giếm, hoặc là đã chuẩn bị kỹ càng có dự phòng.

Tam tử: "Cô có muốn tiếp tục điều tra không?"

"Không. Bây giờ khôngfđiều tra được, sau này cũng sẽ tìm không ra kết quả,

kẻo lại rút dây động rừng." Thẩm Loan không sợ phiền phức, nhưng cũng

không muốn dễ dàng kết thù với người khác.

Một ít rắc rối là mà thôi, vội vàng làm gì chứ?

Ai biết có con hổ nào và con rồng nào đang ẩn náu trong thủ đô này?

Ăn sáng xong, Tán Tán uống thuốc đúng giờ, sau đó cùng Nhị tử xuống tầng

hầm.

Thẩm Loan lên lầu giải quyết đống tài liệu còn sót lại.

Lệ Hiểu Đàm dọn dẹp bát đũa, thấy Tam tử vẫn đang ngồi thất thần, trước mặt

vẫn còn lại nửa bát mì, cô ta khẽ gõ ngón tay xuống mặt bàn.

Cộc cộc cộc...

Tam tử khôi phục thần sắc nhìn cô ta.

"Cậu ngốc cái gì vậy? Ăn nhanh đi, sau khi ăn xong thì cùng tôi dọn dẹp."

"Chị Đàm, chị có thể cho em biết về cô Thẩm... trước đây cô Thẩm như thế nào

được không?"

Vẻ mặt Lệ Hiểu Đàm ngưng lại, anh chàng này ngày thường không thể nào kêu

cô ta là "chị" được, hôm nay anh ta lại bằng lòng kêu cô ta như vậy, chắc chắn

là có ý đồ gì khác.

"Trước kia là sao?" Cô ta giả bộ nghe không hiểu.

"Trước khi đến Kinh Bình, thời điểm còn ở Ninh Thành."

"Cậu hỏi tôi cái này để làm gì?"

"Tôi cảm thấy... cô ấy khác hẳn so với lúc đó."

Lệ Hiểu Đàm cau mày: "Cậu chưa gặp cô ấy ở Ninh Thành, so sánh không thể

thành lập. "

"Tôi thấy rồi." Anh ta nói.

Anh ta đã nhìn thấy trong lúc bắt cóc Thẩm Loan.

Tam tử đã sống hơn 20 năm, chưa từng gặp một người phụ nữ nào dạn dĩ như

vậy, cô trốn vào núi một mình, quả thật là dũng cảm không sợ hãi.

Nhưng bây giờ...

Nói như thế nào đây nhỉ?

Dù vẫn gan dạ như trước, mọi việc nên hay không nên làm cô đều làm, nhưng

dường như cô đã bớt đi mũi nhọn và thận trọng hơn trước.

Nếu cô từng là một lưỡi dao sắc bén đốt cháy đỏ, thì bây giờ cô là một cây kim

được tẩm nọc độc.

Trước kia thì nóng đến bong tróc da thịt, cắt da cắt thịt máu chảy đầm đìa; bây

giờ thì lấy mạng trong im lặng, hầu như không thấy vết thương.

Không biết Lệ Hiểu Đàm nghĩ tới cái gì, hai mắt ngơ ngẩn.

Một lúc lâu sau, một tiếng thở dài tràn ra bên môi cô ta: "Thật sự rất khác. Con

người luôn phải học hỏi để trưởng thành."

Tam tử: "Nhưng cô ấy đã rất mạnh mẽ rồi, không phải sao?"

Người phụ nữ lắc đầu: "Không. Đã từng được một cái cây chống lưng, cho nên

không cần kiêng nể gì, bây giờ cô ấy lại có thể giống cái cây đó đội trời đạp đất,

không sợ mưa gió, đây mới là thực sự là sự tự tin."

Không có Quyền Hãn Đình nên Thẩm Loan không có quyền thích làm gì thì

làm như lúc trước, vì vậy cô phải hành động từng bước và cảnh giác mọi lúc.

Cô không chỉ gánh vác cuộc sống của riêng mình mà còn phải gánh vác Tán

Tán, bao gồm cả cô ta, Tam tử, Nhị tử và mọi người.

"Ăn nhanh đi, đừng nghĩ tới nữa, nghĩ tới cũng vô dụng thôi." Lệ Hiểu Đàm

thúc giục.

Tam tử cúi đầu ăn, im lặng không nói gì nữa.

Sau khi ăn hết phần mì còn lại, Tam tử đưa bát cho Lệ Hiểu Đàm: "Người kia

về rồi."

"Ai?" Cô ta đưa tay nhận lấy.

"Cái cây đó."

"?"

Tam tử: "Nếu tôi nhớ không lầm, người kia được gọi là Quyền Hãn Đình."

Năm đó Diêm Tẫn sai bọn họ bắt cóc Thẩm Loan, chính là để uy hiếp người đàn

ông này.

Anh ta nhớ rất rõ.

Loảng xoảngChiếc bát sứ rơi xuống đất, vỡ tan tành.