Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1005



Tiền, đối với Quyền Hãn Đình thì từ lâu nó đã không phải là một vấn đề lớn.

Nhưng Thẩm Loan vẫn chọn cách dùng tiền để cản anh.

Tại sao?

Là muốn bày tỏ rằng quan hệ giữa anh và cô chỉ là quan hệ tiền tài vật chất, hay

là ngoại trừ tiền, họ không còn gì để nói?

Đôi mắt Lục gia nặng trĩu, khuôn mặt lạnh lẽo như băng sương.

Lệ Hiểu Đàm và giám đốc bảo an mấy lần định bỏ trốn, nhưng nhớ tới mệnh

lệnh của Thẩm Loan, họ đành cắn răng ở lại.

Cuối cùngQuyền Hãn Đình lấy ra một... danh thiếp?

"Gọi số điện thoại này, sẽ có người gửi tiền đến đây."

Sau đó, anh đi thẳng lên tầng hai.

Giám đốc bảo an đưa mắt hướng Lệ Hiểu Đàm xin chỉ thị: Có cần ngăn anh ta

lại không?

Cơ bắp của người sau đã cứng đến cực điểm, nghe vậy liền bất giác run rẩy:

Ngăn lại? Cậu nghĩ cậu có thể ngăn lại sao? Ngu ngốc!

Giám đốc bảo an:...

Tầng hai.

Quyền Hãn Đình không biết cụ thể là phòng nào, nhưng anh linh cảm chắc chắn

Thẩm Loan sẽ mở cửa.

Quả nhiên -

Người phụ nữ mặc một chiếc váy đen dài đến đầu gối, tóc dài xõa trên vai, lúc

đồng tử đen láy của cô nhìn về phía anh có cảm giác mỹ lệ sâu thẳm.

Ba năm, cô không thay đổi chút nào, vẫn xinh đẹp như vậy, ngoại trừ ánh mắt

nhìn anh không còn ái mộ cùng chút lưu luyến như lúc trước.

Quyền Hãn Đình cho rằng chính mình đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng không nghĩ

tới, người phụ nữ này liếc mắt một cái cũng có thể khiến anh quân lính tan rã.

Áp xuống nỗi đau trong lòng, Quyền Hãn Đình bước vào cửa, từng bước đi tới

trước mặt Thẩm Loan dưới ánh mắt xa lạ của cô.

"Loan Loan..."

"Tìm tôi có chuyện gì?"

Anh mấp máy môi, thật lâu mới nghẹn ra một câu: "... Mật Đường là sản nghiệp

của em sao?"

"Tôi không tin là anh chưa điều tra trước khi tới đây. Anh đã quá rõ ràng rồi, tại

sao còn phải hỏi tôi?"

Người đàn ông ngừng nói, hai mí mắt khép hờ, có một loại cô đơn thê lương.

Thẩm Loan dời mắt, bước đến bên cửa sổ, từ đây có thể nhìn thấy các quán bar

khác nằm trong hẻm, cảnh đêm của các quán bar rất sôi động, lời mời chào

khách, âm nhạc ồn ã truyền ra xa.

"Anh khiến khách của tôi sợ quá chạy hết rồi." Giọng nói của Thẩm Loan nhẹ

nhàng nói.

"Không phải anh đã tính tiền bồi thường rồi sao?"

"..."

"Loan Loan," Quyền Hãn Đình bước tới, đứng ngang với cô: "Trở về đi, ở

chung với anh, còn có Tán Tán, chúng ta là một gia đình ba người..."

"Anh im đi."

Quyền Hãn Đình không hề bị ảnh hưởng, anh nói tiếp:" Nếu em không muốn

nghe anh giải thích thì anh sẽ không giải thích. Hãy để quá khứ trôi qua, chúng

ta sẽ bắt đầu lại. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em và đứa nhỏ nữa. Tin anh, được

không?"

"Tại sao tôi phải tin anh?" Thẩm Loan quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy mỉa mai:

"Chỉ dựa vào một lời nói của anh? Hay những việc anh đã làm trong quá khứ?"

Đột nhiên, một lòng bàn tay ấm áp che lại mí mắt của cô.

Thật ra, Thẩm Loan có thể tránh đi, hoặc trực tiếp xóa sạch, nhưng ma xui quỷ

khiến cô lại không nhúc nhích.

Khi tầm nhìn bị chặn, thính giác của cô trở nên cực kỳ nhạy cảm. Cô nghe thấy

giọng nói trầm khàn của người đàn ông, gần như cầu xin cô: "Đừng dùng ánh

mắt này nhìn anh, anh khó chịu..."

Lông mi của Thẩm Loan khẽ run, quét qua lòng bàn tay của người đàn ông, có

chút ngứa ngáy, nhưng cuối cùng lại biến thành đau đớn, bởi vì cô nói--

"Vậy thì đừng gặp nhau nữa."

Nếu không nhìn thấy, sẽ không phải khó chịu.

Giọng điệu của Quyền Hãn Đình nghẹn ngào: "Vậy thì anh sẽ chết mất."

Thẩm Loan im lặng không nói chuyện.

Một lúc lâu sau cô mở miệng: "Anh còn muốn che bao lâu?"

"Chúng ta nói chuyện một chút, có thể chứ? Bình tĩnh nói chuyện."

"... Được thôi."

Anh bỏ tay ra: "Hiện tại em đã rời khỏi nhà họ Tống, không có chỗ ở, dẫn bọn

nhỏ đến chỗ anh đi."

Đây cũng là mục đích chuyến đi này của anh hôm nay.

"Tôi đã có chỗ ở, nên sẽ không làm phiền anh."

Ánh mắt Quyền Hãn Đình quét qua bốn phía: "Là nơi này sao?"

"Làm sao? Tôi không được phép ở?"

Người đàn ông im lặng không nói lời nào.

Thẩm Loan không nhịn được lại đâm chọc mà nói: "Tôi đã sống ở đây ba năm

rồi, bây giờ anh mới đến đã lập tức ghét bỏ. Anh nghĩ mình là ai?"

"Loan Loan! Anh chỉ muốn em cùng các con sống ở nơi tốt hơn!"

"Có thật không?" Thẩm Loan chằm chằm anh, ánh mắt sáng như đuốc: "Anh

chắc chắn mục đích của anh chỉ có thế?"

Ánh mắt Quyền Hãn Đình hơi lóe lên.

"Chẳng lẽ không phải anh muốn nhân cơ hội này rồi quay lại? Hay là, chinh

phục con trai trước, sau đó chinh phục tôi? Để tôi đoán xem là ai đã đưa ra chủ

ý này cho anh?"

"Tam gia? Ngũ gia? Hay là Sở Ngộ Giang?"

Không cho anh có cơ hội nói chuyện, Thẩm Loan trực tiếp đuổi người: "Hôm

nay anh tới nhầm chỗ rồi, mau về đi."

Quyền Hãn Đình đứng đó không nhúc nhích.

Thật lâu sau: "... Nếu không ở chung với anh, em định ở nhà ai? Làm vợ của

Tống Duật, tiếp theo đến lượt ai?"

Lông mày Thẩm Loan chợt nhíu chặt.

Ngay sau khi lời này vừa nói ra, Quyền Hãn Đình đã cảm thấy mình không

đúng, nhưng nước đổ khó hốt, chỉ có thể căng da đầu nhìn chăm chú Thẩm

Loan để bản thân thoạt nhìn đúng lý hợp tình.

Nhưng trên thực tế -

Túng quẫn.

Anh dựa vào cái gì chất vấn? Lại lấy thân phận gì để chất vấn cô?

Quả nhiên -

Thẩm Loan cười lạnh: "Ai cũng được, dù sao cũng không phải là anh!"

So sánh chuyện làm người khác tổn thương, không ai có thể giỏi hơn cô.

Chỉ có cô mới biết cách chọc thủng trái tim anh.

"Loan Loan, anh không có ý đó..."

"Đủ rồi! Tránh xa tôi ra, thực sự, tôi cảm thấy rất khó chịu ngay khi nhìn thấy

anh." Vẫn là khuôn mặt không cảm xúc, nhưng trong mắt lại có những cảm xúc

chán ghét khác.

"Mỗi lần anh xuất hiện, tôi sẽ nghĩ đến việc anh rời đi không nói lời từ biệt, còn

có ba năm hờ hững chẳng quan tâm, cho nên đừng tới. Những thứ anh đã từng

có thể cho tôi, bây giờ tôi đều có, bao gồm cả chỗ dựa và cảm giác an toàn."

Hóa ra thứ vững chắc nhất trên đời không phải là "lưng dựa cây lớn", mà là phát

triển thành một cái cây lớn có thể che trời.

Thẩm Loan đã mất ba năm để hiểu ra: "Tôi không muốn phải giẫm lên vết xe đổ

một lần nữa. Mà anh- nếu đã xuống sân khấu, thì cần gì phải lên đài lại?"