Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1017



Thẩm Loan vẫy tay.

Tán Tán trở lại đứng bên cạnh cô.

Hồ Chí Bắc lấy tờ giấy đưa qua: "Cười ngây ngô cái gì?"

Quyền Hãn Đình nhận lấy, lau khô nước trên mặt, nghe vậy, động tác khe dừng

lại: "Có sao?"

"Xem ra ở chung với con trai không tồi nha?"

Khóe miệng người đàn ông nhếch lên vui vẻ, ánh mắt dịu dàng: "Bé con rất

đáng yêu..."

Nghe thấy câu đó Hồ Chí Bắc nổi da gà khắp người.

Đáng yêu?

Gương mặt nhỏ lúc nào cũng lạnh lùng đó, cậu chắc chắn sao?

Khả năng đây là "cứt ai vừa mũi người đấy" trong truyền thuyết, đen có thể

thành trắng, trắng có thể tự động biến thành phấn.

Đột nhiên, cửa phòng kiểm tra máu mở ra, Ngụy Hàm Chương mặc đồ vô

khuẩn phục bước ra.

Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình tiến lên cùng lúc: "Tán Tán thế nào rồi?"

"Con trai tôi thế nào?"

Một trước một sau, mở miệng cùng lúc.

Hồ Chí Bắc cũng quan tâm, rút nhiều máu như vậy, đã thế lại mỗi tháng một

lần, tần suất này chắc chắn sẽ tạo ảnh hưởng nhất định đối với đứa trẻ.

Dựa theo độ cưng chiều của Thẩm Loan với Tán Tán, vốn không nên như vậy,

nhưng cô lại đồng ý.

Điều này chứng tỏ lấy máu không phải chỉ để làm kiểm tra cơ thể bình thường,

chắc chắn còn dùng cho chuyện khác!

Mà chuyện này rất quan trọng với sức khỏe của Tán Tán, vậy cũng chỉ có...

Tính mạng bị nguy hiểm!

Hồ Chí Bắc có thể nghĩ đến, Quyền Hãn Đình tất nhiên cũng có thể, hơn nữa

anh đã xem qua báo cáo kiểm tra máu mà Lăng Vân gửi tới từ lúc ở Chiếm

Ngao, thậm chí nhớ rất rõ những chi tiết quan trọng trong đó.

Tầm mắt Ngụy Hàm Chương xẹt qua Thẩm Loan, lại đảo qua Hồ Chí Bắc, cuối

cùng dừng lại trên mặt Quyền Hãn Đình, không hiểu chuyện gì —

"Con trai?" Anh ta không nghe lầm chứ?

Vị khách quý này đang nói "con trai".

"Khụ..." Hồ Chí Bắc kịp thời nhảy ra, chỉ vào Quyền Hãn Đình: "Xin giới thiệu

lần nữa, vị này là ba của Tán Tán"

Ngụy Hàm Chương bừng tỉnh đại ngộ.

Nhớ tới yêu cầu của Thiệu An Hành, còn hai vị này vào văn phòng anh ta cũng

chỉ ngồi uống trà không nói gì nhiều, cũng không làm gì, như đang yên lặng chờ

đợi điều gì...

Bây giờ đã có thể giải thích tất cả.

Anh ta nhanh chóng thoát khỏi trạng thái hóng chuyện, hắng hắng giọng: "Báo

cáo kết quả kiểm tra máu của Tán Tán phải hai tiếng sau mới có, phản ứng

thuốc hơi chút chậm một chút, chắc khoảng ba tiếng sau mới có kết quả."

"Vậy..." Ngụy Hàm Chương đảo mắt qua mấy người: "Nếu mọi người có việc gì

vội khác thì cứ đi bận, văn bản báo cáo tôi sẽ bảo trợ lý fax đến sau..."

"Không cần! Tôi ở đây chờ." Quyền Hãn Đình mở miệng cắt lời.

Thẩm Loan không hề nhìn anh, nhưng cũng đồng ý với cách làm này.

"Tiểu Vương —" Ngụy Hàm Chương gọi lý tới: "Cậu đến nhà ăn gọi mấy phần

cơm mang lên đây, nhân tiện cho họ nếm thử đồ ăn đại học P chúng ta."

"Vâng."

Ngụy Hàm Chương: "Tôi phải đến phòng thực nghiệm, các vị không chê thì cứ

đợi ở đây?"

Thẩm Loan gật đầu.

Quyền Hãn Đình ngồi xuống.

Ngụy Hàm Chương đảo qua hai người, khóe miệng thoáng cười trộm, mượn

động tác xoay người rời đi để che giấu, đứng đắn đến không thể đứng đắn hơn.

Khụ! Suy cho cùng cũng là giáo sư, là giáo sư thì phải có uy nghiêm của giáo

sư...

"Tôi hơi khát, đi rót chén trà!" Ngụy Hàm Chương đi rồi, Hồ Chí Bắc cũng chủ

động rời khỏi đó, ý đồ quá rõ ràng.

Bởi vậy, hành lang trắng xóa chỉ còn lại Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan.

Từng người quay đầu, mỗi người nhìn về một phía khác nhau, ánh mắt không

hề chạm nhau.

Im lặng không tiếng động.

Đột nhiên —

"Đến bây giờ rồi mà em vẫn không muốn nói chuyện của con với anh sao?"

Quyền Hãn Đình mở miệng phá vỡ sự im lặng, giọng nói trầm đục.

Phải dùng tất cả sức lực mới khắc chế được bản thân.

Thẩm Loan: "Anh muốn biết cái gì?"

Không gợn sóng, không chút cảm xúc.

"Bệnh của Tán Tán... nghiêm trọng lắm sao?"

Thẩm Loan: "Tình hình trước mắt còn tạm ổn, nhưng không biết lúc nào sẽ

bùng nổ."

"Không thể đoán trước? Không có biện pháp dự phòng?"

"Không thể. Không có."

Quyền Hãn Đình hít sâu: "Cụ thể là bệnh gì?"

"Từ lúc sinh ra đã yếu ớt nên hệ miễn dịch kém, đề kháng kém thì bất cứ loại

virus nào trong không khí cũng có thể xâm nhập vào cơ thể thằng bé, từ đó gây

ra các loại bệnh khác nhau."

Trái tim người đàn ông run rẩy, há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới khó khăn

cất được tiếng nói: "...Bẩm sinh, kém?"

"Đúng vậy" Thẩm Loan quay đầu, nhìn về phía anh, nụ cười dịu dang nhưng tàn

nhẫn: "Vốn sinh ra đã yếu ớt, lúc mang thai lại bệnh không dứt, anh đoán xem?"

Đồng tử Quyền Hãn Đình co chặt, suy đoán nào đó bắt đầu thành hình, chỉ cần

chứng thực một bước cuối cùng, nhưng anh lại lùi bước.

Thẩm Loan lại không cho anh cơ hội này: "Bác sĩ nói, là bởi vì cơ thể mẹ lúc

mang thai bị tiêm một loại thuốc không rõ, hơn nữa bị một nửa gen khuyết tật

của ba, có lẽ đứa bé chưa đủ tháng đã bị sảy mất, cho nên, Tán Tán có thể được

sinh ra, hơn nữa sống được đến tận giờ đã là kỳ tích trong kỳ tích rồi."

Cơ thể mẹ bị tiêm vào...

Gen khuyết tật từ ba...

Không đủ tháng bị sinh non......

Từng câu từng chữ như dao nhọn đâm thẳng vào ngực Quyền Hãn Đình.

Anh thậm chí không dám tưởng tượng lúc Thẩm Loan mang thai, vừa phải chấp

nhận chuyện anh không lời từ giã đã biến mất vừa phải đối mặt với sự thật đứa

con mình mang nặng bất cứ lúc nào cũng có thể chết non, cô đã phải chịu đựng

thế nào chứ.

"Xin lỗi... Loan Loan... Anh không nên bỏ mặc em... Cho dù phải chết, cũng

phải chết bên cạnh em, cùng em nắm tay đi đến giây phút cuối cùng của cuộc

đời... Tại anh... Đều tại anh..."

Anh nắm chặt tay cô như nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng