Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1101



Thẩm Loan nhíu mày: "Vai anh ấy bị súng bắn..." Hơn nữa đã kết vảy, dính

nước không cẩn thận bị nhiễm trùng.

Ông Trâu xua xua tay: "Yên tâm, ông đã xử lý rồi."

"... Vâng. Phải ngâm bao lâu?"

"Hai ngày hai đêm. Giữa chừng còn phải thay ba lần nước thuốc."

Sở Ngộ Giang nghe một cuộc điện thoại xong, nói nhỏ với Thẩm Loan hai câu,

hai người liền chuẩn bị rời đi.

"Đợi đã!" Trâu Liêm gọi người lại.

Thẩm Loan: "?"

Sở Ngộ Giang: "?"

"Khụ... Cháu ở lại, còn chút việc." Ông ấy nhìn Thẩm Loan.

Cô dặn dò Sở Ngộ Giang hai câu rồi quay lại cạnh ông ấy: "Ngài nói đi."

"Bây giờ Lục gia đang trong tình trạng hôn mê, nếu không may trượt người

xuống nước rất dễ bị chết ngạt, phải có người ở cạnh trông chừng, ông phải đi

chuẩn bị nồi thuốc tiếp, cho nên..."

"Được, để cháu trông."

"Đến đây, ông dạy cháu... Nếu cằm có dầu hiệu không chạm nước, nhất định

phải kịp thời đặt lại, đến lúc cần thiết phải nâng cậu ấy lên... Còn nữa, thuốc này

càng ngâm càng mệt, có khả năng cậu ấy không ngồi nổi, cháu phải đỡ..."

Thẩm Loan ghi nhớ tất cả.

Mười phút sau, Trâu Liêm yên tâm đi.

Để lại Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình đang hôn mê, yên tĩnh không nói gì.

Suối nước nóng, sương mù mịt, trong không khí nồng nặc mùi đắng của thuốc,

nồng đậm gay mũi.

Nhưng sau một lúc, mũi không còn cay nữa, hương thuốc bắt đầu trổ hết tài

năng.

Thẩm Loan ngồi cạnh bờ suối nước nóng, vì để tiện, cô còn đi dép lê.

Bên cạnh có ghế dựa, nhưng tránh tình trạng Quyền Hãn Đình bị sặc nước, cô

không kịp đỡ, vẫn nên ngồi gần tốt hơn.

Chạng vạng, nồi thuốc thứ hai đã đun xong.

Trâu Liêm ở bên cạnh nhìn chằm chằm, chia thành năm lần, khoảng cách thời

gian đổ thuốc không giống nhau.

Lục Thâm tới thay Thẩm Loan: "... Để tôi trông, cô đi ăn chút gì đi."

Thẩm Loan không từ chối, dặn dò kỹ lưỡng, nhưng vẫn xác nhận lại: "... Đã nhớ

kỹ chưa?"

Lục Thâm: "..." Thật sự coi gia là đứa thiểu năng trí tuệ đấy à?

"Trả lời!"

"Nhớ rồi."

Bấy giờ Thẩm Loan mới rời đi.

Lục Thâm: "..." Còn chuyện gì đau lòng hơn?

Rời khỏi suối nước nóng, Thẩm Loan ăn qua loa lấp đầy bụng, rồi đi tìm Sở

Ngộ Giang.

"Người đâu?"

"Đã nhốt lại trong phòng thẩm vấn, tôi dẫn cô qua đó."

Hai người vào thang máy, xuống tầng âm.

Ánh đèn trắng xóa khiến thần sắc hai người càng thêm đòi mạng.

Thẩm Loan: "Bắt được mấy người?"

Sở Ngộ Giang: "Hai người."

Thẩm Loan: "Đã thẩm vấn cả rồi?"

Sở Ngộ Giang: "Tạm thời mời thẩm vấn một người."

Thẩm Loan nhướng mày: "Hỏi ra được gì không?"

"... Tạm thời chưa, đối phương rất cứng miệng."

Người phụ nữ cười lạnh, chợt dừng bước.

Trước mặt là cửa phòng thẩm vấn, Sở Ngộ Giang chuẩn bị duỗi tay đẩy ra.

Bị Thẩm Loan ngăn lại.

"?"

Cô nói: "Để tôi."

Cửa vừa được đẩy ra, ánh sáng ập vào, nhưng mới chỉ vài giây đã lại tối om.

"Ai?!" Giọng đàn ông quát vang lên.

Là người chưa bị thẩm vấn.

Anh ta và đồng bọn bị tách ra giam riêng, căn bản không biết bạn mình còn

sống hay đã chết, thậm chí, anh ta còn không biết bản thân bị bắt nhốt kiểu gì.

Chỉ nhớ rõ nghe theo lời dặn dò của tộc trưởng, đến phòng XX khách sạn ở

Kinh Bình, mới vừa dùng thẻ phòng mở cửa đã bị người từ phía sau đập một

gậy ngất xỉu.

Đến khi tỉnh lại, đã bị trói rồi nhốt ở chỗ tối om không nhìn rõ năm ngón tay,

còn ngửi thấy mùi hương là lạ thoang thoảng.

Anh ta đã bị trói năm tiếng rồi, tay chân cứng ngắc đã mất hết kiên nhẫn.

Đúng lúc này, thấy có ánh sáng lấp ló, còn nghe thấy tiếng mở cửa, ngay sau đó

là tiếng bước chân, một nhẹ một nặng.

Có người tới!

"Nói đi! Các người là ai?! Vì sao bắt tôi?!"

Giây tiếp theo, anh ta vậy mà lại nghe thấy tiếng phụ nữ —

"Bật đèn lên."

"Vâng." Người đàn ông đáp lời.

Rất nhanh, trong phòng đã có ánh đèn, nhưng mờ ảo mông lung, không đủ sáng,

có cảm giác mục nát cũ kĩ.

Nhưng dù vậy, người nọ cũng híp híp mắt, mười giây sau mới thích ứng được

với ánh sáng.

"... Các người là ai?!"

Thẩm Loan không nói, ngồi xuống ghế dựa dựng một bên, sau đó hơi gật đầu

với Sở Ngộ Giang.

Người sau tiến lên, trong tay là chiếc roi da ngâm nước muối.

Không nói hai lời, trực tiếp ra tay.

Cơ thể cường tráng, còn rất biết nhẫn nhịn, ngoài kêu rên mấy tiếng, không hề

la hét.

Thẩm Loan tiếc nuối.

Lại vớ phải người cứng xương.

Nhưng còn tốt, cô biết chắc chắn không thể biết được điều gì ngay lập tức từ

miệng những người này, đánh anh ta cũng không phải vì ép hỏi, cũng chỉ là...

muốn đánh mà thôi.

Sở Ngộ Giang là người chấp hành mệnh lệnh tiêu chuẩn.

Thẩm Loan bảo anh ta đánh người, anh ta chỉ lo đánh, không vừa đánh vừa hỏi.

Hơn nữa thể lực anh ta tốt, khả năng khống chế lực càng chuẩn, đánh người vừa

đau tận xương tủy nhưng không thể chết được.

Suốt hai mươi phút, Thẩm Loan mới vừa lòng: "Dừng lại."

Người nọ cả người toàn vết thương, bởi vì khớp hàm cắn chặt nên miệng đầy

máu, vừa mở miệng đã chảy xuống: "Cho dù các người... có đánh chết tôi, cũng

không thể moi được gì... từ tôi đâu."

Thẩm Loan cười: "Tôi có nói muốn biết gì từ anh sao? Anh hơi tự mình đa tình

thì phải?"

Đối phương ngạc nhiên.

"Giải quyết đi." Thẩm Loan nhìn về phía Sở Ngộ Giang, nhẹ nhàng bâng quơ.

Người sau không có bất cứ thắc mắc gì: "Vâng."

Mười lăm phút sau.

Hai người đi sang phòng cách vách, trên cọc gỗ đang trói một người khác cũng

bị bắt, bởi vì lúc trước đã thẩm vấn một lần, còn dùng chút thủ đoạn, nên toàn

thân không có chỗ nào lành lặn hơn người vừa rồi.

Nhưng vẫn còn hơi thở, vẫn là người sống.

Thẩm Loan đưa tay bật đèn lên, giây tiếp theo, Sở Ngộ Giang ném thứ gì đó vào

mặt người đó.

Người đàn ông vốn còn bình tĩnh lập tức phát điên: "A — Chúng mày đáng chết

— Vậy mà chúng mày lại giết, giết cậu ấy —"

Thẩm Loan: "Đã biết rõ người chết là ai, người tiếp theo có thể là mày đó."

"Gia tộc của tao nhất định sẽ không tha cho các người —"

"Ồ? Là nhà họ Bình sao?"

Người nọ sợ hãi cả kinh.

Thẩm Loan nhìn ra sự băn khoăn của anh ta, nhẹ giọng cười: "Nếu không mày

cho rằng vì sao tao bắt mày?"

Liền bởi vì mày là người nhà họ Bình nên mới bị bắt, đồ ngu!

"Tao không biết cái gì... Đừng hỏi tao... Hỏi cũng vô dụng..."

Thẩm Loan không nói nhiều lời vô nghĩa với anh ta: "Con người tao sức kiên

nhẫn có hạn, vấn đề gì cũng chỉ hỏi một lần, mày nghĩ kỹ rồi trả lời sau, nếu

không tao không ngại đưa mày xuống làm bạn với thằng kia đâu."

Giọng nói cuả người phụ nữ rất bình tĩnh, nhưng khiến người ta nghe mà sởn da

gà sợ hãi.

"Nói hết tất cả mọi chuyện liên quan đến nhà họ Bình mà mày biết ra! Toàn

bộ!"

"Phi — Còn lâu —"

Thẩm Loan nhếch môi: "Nghĩ kỹ rồi hãy đáp, cơ hội chỉ có một lần. Còn nữa,

tao muốn nhắc mày, lần này nhà họ Bình phái người tới Kinh Bình chắc không

chỉ mình bọn mày đâu nhỉ? Nhưng rất không khéo, bọn mày là nhóm đầu tiên

tao bắt được, mày có thể không nói, vậy nhường cơ hội được sống này lại cho

mấy người đó đi. Tao tin, giữa sống và chết sẽ có người chọn sống, không muốn

chết."

Người đàn ông mồ hôi như mưa, có mồ hôi mặn chảy vào miệng vết thương đau

thấu tim.

Sống và chết...

Luôn có người chọn sống, không muốn chết...

Anh ta có thể giữ kín như bưng, người khác thì sao?

Nếu mấy người sau chịu khuất phục, vậy người trước đó chết uổng sao? Còn ý

nghĩa gì chứ?

Người đàn ông do dự.

Thẩm Loan: "Mày còn ba giây, ba, hai, một..."

"Tao nói!"