Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1103



Không quên được quá khứ, cũng không quên được... người đàn ông này.

Thẩm Loan giơ tay, vuốt ve vai Quyền Hãn Đình, vuốt dọc lên cổ người đàn

ông, cuối cùng dừng lại vị trí xương quai xanh.

Dùng sức mạnh, đột nhiên một véo.

Thoáng dùng sức là có thể quay mặt anh hướng sang cô, chỉ tiếc, đôi mắt quyến

rũ có thể cuốn người ta xuống bùn ấy lại đang khép chặt.

"Quyền Hãn Đình, anh phải xin lỗi em." Cô nói.

"Cũng phải xin lỗi Tán Tán."

Sau đó —

"Anh là đồ khốn nạn!"

Đáp lại cô chỉ có tiếng gió thổi và tiếng cây cối xì xào.

"Đôi khi em còn suy nghĩ, anh quá đáng chết... Nhưng nếu anh chết em không

thể chấp nhận nổi."

Cho nên, anh vẫn cứ sống đi...

Sống để chuộc tội.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời nhô lên khỏi chân trời, ông Trâu chỉ huy khiêng nồi

thuốc thứ ba vào.

"Cháu ở đây trong cả đêm? Tiểu thất gia đâu?"

Thẩm Loan: "Nửa đêm cháu mới đến. Cậu ấy đi nghỉ ngơi rồi."

Ông Trâu muốn nói lại thôi, nhìn đôi mắt đen láy sâu thẳm đó chỉ biết nuốt lại

lời muốn nói.

Cô có chủ kiến, không cần người khác khoa tay múa chân.

Ông Trâu rời đi không bao lâu, Hồ Chí Bắc tới.

Theo sau là một cậu bé con, sau cậu bé ấy lại là một con hổ lông trắng thân hình

cỡ Husky trưởng thành.

Là Tán Tán.

Hồ Chí Bắc đi đằng trước, thỉnh thoảng ngó cậu bé, hai tay ngo ngoe rục rịch

mấy lần.

Đáng tiếc, Tán Tán không cho anh ta dắt, chỉ có thể một trước một sau đi thành

hàng như vậy.

"Sao con lại đến đây?" Thẩm Loan đi qua.

Tán Tán chủ động muốn cô dắt tay.

Hồ tam gia người muốn dắt mà không được: "?"

Cậu bé cọ cọ vào chân cô, dâng vẻ ỷ lại làm nũng, ánh mắt lại nhìn Quyền Hãn

Đình đang ngâm mình.

Hồ Chí Bắc: "Lệ Hiểu Đàm dẫn bé đến đây, tôi gặp ở cửa."

Thẩm Loan: "Cảm ơn tam gia."

"Khụ... Việc nên làm." Nói xong, xoay người rời đi.

Thẩm Loan nhìn con trai, tách cậu ra sau nửa bước.

Cậu bé hơi không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời.

"Con bảo bà dì nhỏ đưa tới?"

Tán Tán gật đầu.

"Ăn sáng chưa?"

Lại gật đầu.

"Muốn ở lại đây?"

Tiếp tục gật đầu.

Thẩm Loan than nhẹ, thôi, bé muốn thì cứ để bé ở lại.

Tán Tán chỉ chỉ Quyền Hãn Đình trong nước, ngửa đầu, đôi mắt đen sâu thẳm

nhìn Thẩm Loan.

Cô dừng lại: "Muốn lại gần?"

Gật đầu!

Thẩm Loan dắt cậu bé đến gần suối, hơi nóng hầm hập dễ dàng khiến tầm mắt

trở nên mờ mịt như đi trong sương trắng.

Con hổ cũng muốn lại gần, nhưng Tán Tán quay đầu liếc nó một cái, Bạch

Trạch tủi thân khẽ kêu một tiếng, rồi nằm sấp xuống, hai chân trước bắt chéo lại

làm gối, càng nhìn càng thấy giống một con mèo to xác.

Tán Tán đi đến sau lưng Quyền Hãn Đình, ngồi xổm xuống, nhìn bờ vai dày

rộng của người đàn ông, một vẻ đẹp cường tráng lực lượng, càng có loại cảm

giác trời sinh an toàn.

Bé vươn tay nhỏ, muốn sờ sờ.

Thẩm Loan không ngăn.

Khi bàn tay mềm mại của bé chạm vào bờ vai lạnh lẽo của người đàn ông, trong

nháy mắt da thịt tiếp xúc, một cảm giác gần gũi khó lòng giải thích ập vào lòng.

Tán Tán biết, người này là ba ruột của bé.

Nhưng hình như mẹ không thích ba, nhưng vẫn chịu để ba xuất hiện trong biệt

thự.

Tán tán vỗ vỗ.

Đáng tiếc, người đàn ông không đáp lại cậu ngay lập tức như trước.

Hình như anh không hề có một chút phản ứng nào.

Mày nhỏ cau lại, nghiêng đầu nhìn Thẩm Loan, như đang hỏi: Ba làm sao vậy?

Thẩm Loan: "Ba bị thương, đang hôn mê."

Ánh mắt cậu bé sợ hãi, bởi vì bé hiểu từ "bị thương" này là gì.

"Nhưng... sẽ tỉnh lại." Thẩm Loan lại nói, khóe môi nhiễm ý cười.

Chính nụ cười này đã xoa dịu nội tâm bất an và bàng hoàng của bé lại.

Lúc này, Sở Ngộ Giang đột nhiên đi vào, lập tức tiền về phía Thẩm Loan: "Đã

bắt gọn nhóm thứ hai."

"Mấy người?" Ánh mắt của người phụ nữ bỗng dưng lạnh buốt.

Sở Ngộ Giang báo một con số.

Hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, Tán Tán ngồi xổm trên bờ suối nước

nóng, mân mê vai Quyền Hãn Đình xong, bắt đầu sờ mặt anh.

Cuối cùng, trực tiếp há miệng cắn.

...

Lúc Quyền Hãn Đình ngã xuống, cơn đau khiến não anh giữ được sự tỉnh táo.

Nhưng vì mất quá nhiều máu, bệnh cũ lại tái phát lại nên anh không có sức, chỉ

biết trợn mắt, càng không thể mở miệng gọi người.

Bởi vậy, anh biết mình được đưa về biệt thự, đẩy gấp vào phòng giải phẫu.

Thuốc tê làm anh rơi vào hôn mê, ý thức mơ màng.

Nhưng sau khi thuốc hết tác dụng, đau đớn lại ập đến lần nữa, anh khôi phục lại

sự tỉnh táo.

Sau đó...

Anh nghe thấy giọng nói của Thẩm Loan!

Cô nói, nếu anh vì muốn em không đành lòng, khiến em đau lòng, vậy thì anh

đã làm được rồi.

Quyền Hãn Đình muốn phản bác, anh không muốn làm cô đau lòng, cũng

không muốn thấy cô khổ sở.

Cô lại nói, em giày xéo tình cảm của anh, anh liền dẫm đạp trái tim em, đùa vui

lắm sao?

Không, không vui chút nào.

Anh chưa bao giờ "đùa" với cô.

Cuối cùng, cô gọi tên anh, nhẹ giọng lẩm bẩm, nếu anh có thể tỉnh lại, cô sẽ cho

anh cơ hội giải thích.

Quyền Hãn Đình đang hôn mê mà mừng như điên, anh vẫn luôn muốn một thứ,

cô hứa rồi, cô cho rồi!

Đáng tiếc, anh không mở nổi mắt.

Sau đó lại mơ màng xuất hiện giọng nói của Lục Thâm, ý thức anh từ từ rơi vào

hỗn loạn.

Lần thứ hai có được nhận thức, anh cảm nhận được xung quanh cơ thể ấm áp,

có năng lượng từ từ rót vào cơ thể giúp anh có thể mở mắt nói chuyện được.

Quyền Hãn Đình biết, nhất định là ông Trâu tới!

Mà loại cảm giác này cũng hoàn toàn không xa lạ, mỗi lần phát bệnh ngâm suối

nước nóng đều giống vậy.

Anh ngửi được mùi đắng của thuốc trung, tất nhiên cũng nghe thấy nửa đêm

Thẩm Loan mắng anh là tên khốn.

Thật dễ nghe...

Cuối cùng Tán Tán tới, dùng răng sữa cắn vào cổ anh, Quyền Hãn Đình đã tỉnh

lại.

Bỗng nhiên mở mắt, quay đầu nhìn đôi mắt kinh sợ của cậu bé, anh nhếch môi

cười, lại đắc ý vì thành công đùa được bé.

Tán Tán theo bản năng trốn ra sau, bé đang ngồi xổm vì né nên ngồi phịch

xuống đất.

Thẩm Loan đang đưa lưng về phía hai ba con, nghe thấy tiếng động, quay đầu

lại nhìn.

Chỉ thấy bé con đang ngồi dưới đất, miệng nhỏ khẽ nhếch, ánh mắt đờ đẫn.

Như bị ngã ngốc người luôn.

Cô bước qua, nhấc con trai đang ngồi trên đất lên: "Có bị đau không?"

Một đứa bé luôn nghe lời mẹ, bây giờ lại không nghe, ngây người nhìn chằm

chằm Quyền Hãn Đình đang "rơi vào hôn mê lần nữa".

Khó hiểu, nghi ngờ, ngạc nhiên.

Không thể tưởng tượng được cảm xúc phức tạp đan xen trong mắt một đứa bé 4

tuổi.

Thẩm Loan nhíu mày: "Làm sao vậy?"

Tán Tán chỉ vào suối nước nóng, nói không nên lời.

Vốn dĩ cậu cũng không biết nói.

Thẩm Loan nhìn theo hướng bé chỉ, ngoài vùng cổ của Quyền Hãn Đình, còn

đâu chỉ có nước suối.

Tán Tán tiếp tục chỉ vào, động tác không đổi, ánh mắt lại bắt đầu nôn nóng.

Thẩm Loan thử: "Bên trong có gì à?"

Cậu bé nghĩ nghĩ, có chút chần chờ gật đầu.

Ba ruột cũng là đồ vật đúng không?

Thẩm Loan lại hỏi: "Sống?"

Lần này không còn chần chờ nữa, Tán Tán gật đầu thật mạnh.

Đúng vậy, ba còn sống, vừa rồi còn trợn mắt trừng con!