Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1110



Thẩm Loan: "Trong lòng tôi hiểu rõ."

Lạ, đúng là rất lạ.

Chẳng qua cả đời quá dài, oán và hận cuối cùng cũng sẽ nhạt đi thôi.

Nếu đã thấy được thành ý của Quyền Hãn Đình, vậy vì sao không thử cho anh

một cơ hội?

Thẩm Loan chưa bao giờ sợ đánh cuộc, càng không sợ thua!

"Thẩm Loan..." Lục Thâm đứng đắn cũng rất gì và này nọ, chỉ thấy ánh mắt anh

ta cẩn thận, giọng nói chân thành cẩn thận: "Tôi thực sự hy vọng cô và Lục ca

sẽ bách niên hảo hợp*, tốt nhất vĩnh viễn đừng cãi nhau, thật đấy."

* Thường dùng làm lời chúc tụng vợ chồng mới cưới, cầu mong tình cảm tốt

đẹp lâu dài.

Muốn chân thành bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn khẩn thiết bao nhiêu cũng có.

Thẩm Loan: "?"

"Hai người tốt đẹp thì mọi người sống tốt được; hai người không tốt, vậy có

người trở thành động vật, hơn nửa đêm sẽ bị túm dậy để huấn luyện, lúc nào

chỗ nào cũng có thể bị bắt thi đấu bắn súng, thua phải hít đất, hơn nữa còn phải

hai trăm cái..."

Lục Thâm đếm kỹ những chuyện trong quá khứ, nước mũi nước mắt chảy ra, tất

cả câu chữ đều đang lên án sự bóc lột thảm thiết của Quyền Hãn Đình.

"... Lục ca quá cuồng dã, thật đấy, không ai quản được anh ấy đâu, chỉ có cô

thôi. Những ngày khó khăn thế này, tôi không sống nổi nữa đâu..."

"Có đôi khi, làm Thất gia còn không bằng đi làm vệ sĩ— tuy rằng tiền lương chỉ

đủ bữa sáng, cả ngày buồn bực không vui, cũng chẳng có mối tình nào vắt vai,

chỉ là một pho tượng trông nhà, nhưng ít ra không bị ngược đãi!"

Thẩm Loan đột nhiên cảm thấy... Ai cũng không dễ dàng.

Trầm giọng thở dài: "Được, tôi biết rồi."

Lục Thâm: "?" Cô thì biết cái gì chứ? Tôi còn chưa nói xong đâu!

Đáng tiếc, người phụ nữ đã đi sang đường khác rồi.

Lục Thâm thở dài: "Lúc này tôi chỉ biết cầu trời khấn phật cho hai người sống

thật thật thật hạnh phúc thôi, đừng có cãi nhau nữa, các người thì vui đấy,

nhưng người xui xẻo là chúng tôi này..."

Hai này sau đó, cả quá trình điều trị bước vào giai đoạn mấu chốt.

Ngài Trâu tự mình canh giữ bên suối nước nóng, cách nửa tiếng lại phải bắt

mạch cho Quyền Hãn Đình, tiện thể xem xét bệnh tình luôn.

Mà Thẩm Loan đang thay băng vết thương do đạn bắn trên vai anh.

Ngày ấy lúc anh tỉnh lại, bởi vì hai người dây dưa một lúc nên vết thương có

dấu hiệu kết vảy lại vỡ ra lần hai, nhưng dường như anh lại không biết đau, cả

quá trình không rên lên một tiếng, thậm chí mày cũng không nhăn lấy một cái.

Sau đó vẫn là Thẩm Loan phát hiện băng gạc thấm máu mới mở miệng mắng

anh: "Anh muốn tìm đường chết thì đừng cầu xin tôi tha thứ nữa!"

"Loan Loan..." Người đàn ông bất đắc dĩ.

Anh có thể nói do lúc ấy mừng quá nên thật sự không có cảm giác gì được

không?

"Câm miệng!"

"..." Cũng rất thành thật.

Bởi vì hiệu quả của thuốc quá mạnh nên Quyền Hãn Đình đã ngất xỉu một lần

trên đường, sau khi Thẩm Loan phát hiện thì lập tức đi túm Trâu Liêm đang

phối thuốc tới đây.

"Ngài xem xem anh ấy làm sao vậy? Gọi không trả lời, đẩy cũng không tỉnh."

"Đừng lo lắng, để tôi xem mạch trước đã..." Trâu Liêm thở thật sâu một cái,

bình ổn lại hơi thở sau khi bị kéo chạy mệt muốn chết.

Sau một lúc lâu.

"Đây là hiện tượng bình thường, liều thuốc hơi cao nên tác dụng trong cơ thể

khiến cậu ấy hôn mê một thời gian thôi."

"Lúc nào tỉnh lại ạ?"

"Nhanh thì 30 phút, mà lâu thì 2 giờ."

Một tiếng sau Quyền Hãn Đình mới tỉnh lại.

"Cảm giác thế nào?"

Người đàn ông nghiêng đầu, nở một nụ cười nhạt với cô, khuôn mặt anh tuấn

bởi vì hơi nước trong suối nước nóng mà bớt tái nhợt, hơi hồng nhạt.

Tinh xảo, xinh đẹp hơn cả phụ nữ.

Nhưng lại xứng với cái miệng dẻo quẹo hay nói lời sến súa kia: "Có em ở đây

thì thế thào cũng tốt cả."

Ai có thể chịu được chứ?

"Em đi gọi ngài Trâu..."

"Loan Loan!" Anh mở miệng, Thẩm Loan liền biết anh muốn duỗi tay, bỗng

nhiên quay đầu lại.

Quả nhiên anh theo thói quen định vươn tay phải, nhưng miệng vết thương lại

nằm bên vai phải.

"Anh cứ thử cử động nữa thử xem?!"

Quyền Hãn Đình cứng đờ, tay đang chuẩn bị nâng lên bỗng dừng giữa không

trung.

Mặt Thẩm Loan không cảm xúc: "Bỏ xuống đi."

Sau đó anh bỏ tay xuống.

"Em đừng đi, ở lại với anh thêm chút nữa đi."

Thẩm Loan không những không bị dao động bởi giọng nói đáng thương của anh

mà còn tức giận đến bật cười, gằn từng chữ một: "Không, được. Chữa bệnh

trước, sau đó chờ khỏi hẳn rồi mới nói những chuyện khác."

Lục gia héo úa.

Sau đó Thẩm Loan vội cho anh uống thuốc, đổi nước, cho dù cứ đi qua đi lại

cạnh suối nước nóng những cũng không nói thêm câu nào với anh.

Quyền Hãn Đình ngay từ đầu còn muốn khiến cô chú ý, thấy không có tác dụng

gì nên rất nhanh đã dừng lại, cứ lẳng lặng nhìn cô.

Cho dù không làm hay không nói gì cả, chỉ cần Thẩm Loan ở trong phạm vi anh

có thể với tới, cũng làm anh rất thỏa mãn rồi.

Nhưng thấy cô bận bịu không được nghỉ ngơi chút nào như thế, Quyền Hãn

Đình lại nhịn không được đau lòng.

"Gọi A Thâm tới đi."

Rất nhanh sau đó Tiểu Thất Gia đã đến rồi.

Quyền Hãn Đình: "Loan Loan, em về đi, để Tiểu Thất làm."

Lục Thâm: "?" Tôi làm sai gì sao?

Cuối cùng anh ta cũng hiểu rồi— Lục ca biến thái lại muốn nổi điên rồi!

Mấy pho tượng canh cửa kia cũng không khổ như anh ta...

Hai ngày khó khăn nhất đã qua đi, hai ngày còn lại tương đối nhẹ nhàng.

Lúc Quyền Hãn Đình bước ra khỏi suối nước nóng, Thẩm Loan thấy Trâu Liêm

vì kích động mà run lên, hơn nữa trong mắt còn lấp lánh ánh sáng.

"Tới đây, để tôi bắt mạch cho..."

Quyền Hãn Đình lau khô người rồi áo tắm Thẩm Loan đưa, sau đó đi đến trước

mặt Trâu Liêm, vươn tay.

Không biết qua bao lâu, có thể là vài phút, cũng có thể chỉ mấy chục giây —

"Thành công rồi, thành công rồi!"

Tim Thẩm Loan đang thót lên cũng nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Quyền Hãn Đình đột nhiên quay đầu lại vào lúc này, môi giật giật không phát ra

tiếng.

Nhưng Thẩm Loan vẫn hiểu khẩu hình kia, anh nói —

Yên tâm, gia sẽ không để em làm góa phụ đâu.

...

Tia sáng cuối cùng của mặt trời hoàn toàn rơi vào bóng tối, màn đêm buông

xuống.

Sở Ngộ Giang trở về, nhìn rất mệt mỏi.

Trên tay dính đầy máu.

Vạt áo cũng có máu đỏ loang lổ.