Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1115



Trong lòng nghi hoặc, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện gì cả.

Quyền Hãn Đình nhìn người đang đi tới, khí tràng toát ra mang theo một áp lực

to lớn vô hình đè lên vai người kia.

Khuôn mặt của người đàn ông mập mạp co giật, nụ cười của ông ta cũng cứng

lại.

Đây là cách anh đáp lại lời chào hỏi đầu tiên mà mình đã chuẩn bị thật lâu sao?

Chẳng lẽ không phải nên sợ hãi sao?

Được rồi, cho dù không hoảng sợ, ít nhất cũng phải ngạc nhiên chứ?

Kết quả là không những không có, mà còn trưng bộ mặt đó cho ông ta xem?

Tên mập bỗng dưng khó chịu, còn định nói gì đó, nhưng chạm vào ánh mắt lạnh

lùng của Quyền Hãn Đình thì lập tức ngẩn ra.

Khi chuyển ánh mắt, nhìn về phía Thẩm Loan, người phụ nữ này vẻ mặt vô

cảm, ánh mắt nhàn nhạt sắc bén, lại thấy cô đứng bên cạnh Quyền Hãn Đình, e

rằng sẽ không dễ chọc...

Cuối cùng ông ta chỉ đành lui một bước, gầm lên với Nhị tử: "Đồ phản bội từ

Triều Giang! Tên nô lệ chạy trốn! Sao các người dám xuất hiện ở đây?"

Thật đáng tiếc khi ông ta cố giả vờ như vậy không những không hù được ai cả,

mà còn khiến Quyền Hãn Đình nhìn bằng một cặp mắt khácĐây là nhà họ Bình thâm tàng bất lộ sao?

Giống như cũng chẳng ra gì.

Thẩm Loan nhẹ giọng nói: "Gọi người có thể làm chủ của các người tới đây nói

chuyện."

Ngụ ý là ông ta không xứng.

Mập mạp: "?" Con mẹ nó!

"Lão Bát, cậu lui ra đi." Một ông lão mặc đồ Đường chậm rãi đi tới, tóc đã bạc,

nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, trên tay còn xoay tròn hai viên bạch ngọc.

Phong cách thần tiên, nhàn nhã tự tại.

Người đàn ông mập mạp như nhìn thấy vị cứu tinh, tội nghiệp đứng sau lưng

ông lão, lại lắp bắp gọi: "Đại ca..."

Ông lão giơ tay ngắt lời, biểu thị không cần nói, ánh mắt tự nhiên rơi vào Thẩm

Loan cùng Quyền Hãn Đình ở đối diện.

Ông ta cười lớn: "Các vị khách quý đến cửa, đã không tiếp đón từ xa, mời hai

người vào trong."

Quyền Hãn Đình dẫn đầu bước đi, đột nhiên dừng lại, anh giơ tay dắt Thẩm

Loan, hai người sánh bước bên nhau.

Thẩm Ngộ Giang và bốn người khác theo sát phía sau.

"Chờ đã." Ông lão đột nhiên nói, ánh mắt sắc bén quét về phía hai người Nhị tử

và Tam tử đi cùng nhau. "Hai người này là những kẻ trốn thoát của nhà họ Bình,

họ không xứng đặt chân đến nơi thanh tịnh của dòng chính."

Hai người dừng lại và nhìn nhau, theo bản năng lui lại phía sau.

Không phải họ sợ ông già này, mà là bọn họ hiểu rõ kế hoạch của Thẩm Loan

rằng chuyến đi này là để giải quyết vấn đề chứ không phải tạo ra mâu thuẫn,

thêm một việc không bằng ít một việc, huống chi còn có Quyền Hãn Đình ở bên

cạnh, sự an toàn của Thẩm Loan có thể được đảm bảo, bọn họ có vào hay không

cũng không quan trọng lắm.

Nhưng trong một giây tiếp theo, Thẩm Loan cũng lui ra cùng bọn họ, Quyền

Hãn Đình tất nhiên là đứng chung một chiến tuyến với cô.

Lông mày của ông lão đột nhiên nhíu lại: "Quyền phu nhân, cô có ý gì?"

Thẩm Loan đón nhận ánh mắt uy hiếp của ông ta: "Thứ nhất, tôi họ Thẩm, ông

có thể gọi tôi là cô Thẩm. Thứ hai, hai người họ là người của tôi, sao lại trở

thành nô lệ chạy trốn của nhà họ Bình? Có bằng chứng không? "

"Vừa rồi là chính miệng anh ta nói, có thể là giả?!"

"Nhị tử..." Thẩm Loan lạnh lùng nói: "Hãy lặp lại những gì anh vừa nói."

"Vâng -Không, không nhầm đâu, chúng tôitìm người họ Bình... Đừng lừa tôi,

tôi đã nhìn thấy hình xăm ở bên trong cánh tay của anh, anh là nô lệ của nhà họ

Bình... Có lẽ anh đã nghe nói qua về dòng Triều Giang."

Tổng cộng có ba câu, không sót một chữ nào.

Thẩm Loan: "Xin lỗi, anh ta nói rằng anh ta là nô lệ chạy trốn của nhà họ Bình

khi nào vậy? Chẳng lẽ chỉ vì nhắc đến những hình xăm và dòng Triều Giang

sao?"

"Nếu không phải là người hầu của nhà họ Bình, làm sao anh ta biết một thứ bí

mật như hình xăm được?"

"Vậy thì chúng tôi trực tiếp tìm ra nơi ở của dòng chính của nhà họ Bình, đó

không phải là một bí mật sao?" Thẩm Loan cong môi: "Chúng tôi không phải

nô lệ nhà họ Bình của ông đúng không?"

"Ngụy biện!" Ông già lạnh lùng mắng, uy nghiêm lộ rõ.

Thật tiếc là Thẩm Loan không sợ bộ dáng này của ông ta.

Người đàn ông mập mạp đứng bên cạnh chợt thốt lên: "Cô dám để bọn họ lộ

cánh tay ra không?" Những hình xăm dù có thể xóa sạch nhưng luôn để lại dấu

vết.

"Nếu không có, nghĩa là hai người họ không có liên quan gì đến nhà họ Bình

của các người?"

"Đương nhiên!"

Thẩm Loan khẽ gật đầu với hai người phía sau.

Nhị tử và Tam tử cùng lúc vén cổ tay áo lên, để lộ cánh tay nhẵn nhụi không có

vết xăm hay dấu vết xóa xăm.

"... Làm sao có thể?!" Lão mập mạp kinh ngạc.

Ngay cả ông lão bình tĩnh cũng nhìn qua.

Thẩm Loan trầm mặc: "Bây giờ người của tôi có thể vào không?"

Vẻ mặt lão mập mạp nghi hngờ, nhìn về phía lão già dò hỏi: "Đại ca, cái này..."

Lão già mỉm cười, gương mặt nhân hậu, lại biến thành bộ dáng bất phàm: "Mời

các vị vào trong."

Người đàn ông mập cắn răng, nhìn bóng dáng của đoàn người đi xa cũng không

thể nghĩ ra: "Hẳn là có chứ... Nhưng sao lại không có..."

Nhị tử và Tam tử liếc nhau, may mắn...

Năm đó bọ họ vì muốn quy phục Thẩm Loan, cũng để hoàn toàn thoát khỏi nhà

họ Bình nên đã phẫu thuật cấy ghép da.

Bây giờ, miễn là họ đánh chết cũng không nhận, không có bằng chứng nào cho

thấy họ là những kẻ đào tẩu khỏi nhà họ Bình.

Chỉ là...

Sự kiên trì của Thẩm Loan khiến bọn họ kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng có

cái gì đó không thể diễn tả... an ủi.

Thực tế, cô không cần phải như vậy.

...

Trên đường đi, Thẩm Loan bình tĩnh quan sát xung quanh.

Cô thấy rằng vườn trà có vẻ bình thường, nhưng chi tiết thì không.

Ví dụ như, những cây xanh quý giá chất đống trong góc, lại ví dụ khác, những

camera thu nhỏ ẩn giữa những cây xanh.

Vào trong chính sảnh, ông lão đã ngồi trên ghế, tên mập kia lon ton chạy theo,

đứng đằng sau ông lão như vệ xĩ, nhướng mày, trợn tròn mắt, cằm vểnh lên cao,

tự cho là người có khí chất tốt nhưng lại giống như bị bọc mủ.

"Mời ngồi." Hoàn toàn là phong độ của người chủ trì.

Cả nhóm người Thẩm Loan cũng không khách khí, ông ta nói họ ngồi, thì họ

chỉ cần ngồi thôi.

Ngay sau đó, một người hầu gái kính cẩn dâng trà, rồi lặng lẽ rời khỏi đại sảnh.

Có thể nói là được đào tạo bài bản.

"Hai người đều không mời mà đến, không thích hợp lắm?"

Quyền Hãn Đình đang định nói, đã bị Thẩm Loan giành trước: "Chúng tôi đều

ngồi ở đây rồi, hiện tại thảo luận chủ đề có thích hợp hay không mới thật sự là

không thích hợp."