Thẩm Loan mở mắt ra, nằm thẳng, thậm chí không còn sức để ngồi dậy.Nhưng hai phút sau cửa bị đẩy ra, người đàn ông đỡ cô lên.Thẩm Loan lạnh lùng giương mắt."Đừng nhìn tôi như vậy, em cũng biết giữ em lại quá khó mà, chỉ có thể dùngloại hạ sách này mà thôi. Muốn đi toilet không?"Thẩm Loan cắn răng, sự phẫn nộ chồng chất nơi đáy mắt ngược lại lại đượcthay thế bằng sự bình tĩnh, gằn từng chữ một: "Đỡ, tôi, đi."Người đàn ông cười nhẹ, cực kỳ dễ nghe....Trên chiếc bàn dài kiểu châu Âu được trải một lớp vải màu đỏ, được bày biệngiá cắm nến, trên giá còn có những ngọn nến màu trắng, được thắp sáng đẹp đẽ.Tiếng đàn violon du dương phiêu đãng theo gió biển, vang vọng khắp cănphòng.Người đàn ông kéo ghế ra, mời Thẩm Loan ngồi xuống.Sau đó tự mình vào phòng bếp mang hai đĩa thức ăn ra, bên trong là miếng bíttết được trang trí tinh xảo, điểm xuyết bằng bông cải xanh và tiêu xanh."Tôi làm đấy, nếm thử đi." Anh ta đẩy tới trước mặt Thẩm Loan."À, quên mất bây giờ em không có sức, tôi đút em được không?"Tuy là câu hỏi, nhưng Thẩm Loan lại không có quyền được lựa chọn.Ăn xong, anh ta dẫn cô ra vườn hoa.Đi được nửa vòng, người đàn ông dừng lại tưới hoa, khóe mắt còn dừng lại trênđống xương rồng trong góc.Thẩm Loan đứng bên cạnh, có thể thấy hoa cũng có thể thấy bóng dáng ngồixổm của người nọ.Cuối cùng tầm mắt chuyển qua cái ót, ở đó có một cái dây cột dùng để cố địnhmặt nạ.Thẩm Loan giơ tay, nhẹ nhàng kéo ra...Dây cột nới ra, mặt nạ rớt trên mặt đất.Bóng dáng người đàn ông sững lại, không dám quay đầu lại.Thẩm Loan lại mở miệng vào lúc này: "Anh, chơi đủ rồi thì kết thúc đi."